"Nhân tiện, không khí ở lâu đài rất khác so với trước khi phu nhân đến."
"Tôi sẽ coi đó là một lời khen."
"Đó là một lời khen mà. Cá nhân tôi nghĩ rằng một người có nhiều tham vọng và mạnh mẽ hơn sẽ tốt hơn."
"Nếu tôi có tham vọng, tôi đã không kết hôn với Tử tước Dublin. Tôi đã bỏ lại tham vọng ở thủ đô rồi."
“Vậy thì hơi rắc rối nhỉ.”
William Scott búng ngón tay.
"Phải trả bao nhiêu để phu nhân có lại nó?"
Một hình vẽ nguệch ngoạc trên mặt bàn phát sáng, và một đồng xu vàng xuất hiện. Đồng xu vàng xoay tròn theo chiều kim đồng hồ trên tách trà mà ông ấy còn chưa uống. Những đồng xu vàng khác mọc lên từ mặt bàn, xếp thành hàng và nhảy múa xung quanh tách trà. Đó là một cảnh tượng kỳ lạ đến mức khiến người ta phải há hốc mồm.
Vẻ mặt của Cyril hơi thay đổi.
"Ông đang xúi giục tôi có tham vọng sao?"
"Chính là nó."
Các đồng xu vàng hợp lại rồi tách ra, tạo thành một thỏi vàng rất nhỏ. Những thỏi vàng này chất chồng lên nhau, tạo thành một tòa lâu đài nhỏ giống hệt Lâu đài Dublin. Cyril nhìn chằm chằm vào tòa lâu đài nhỏ lấp lánh đó.
"Đó không phải là một điều xấu đối với phu nhân đâu."
"Đổi lại, ông muốn tôi làm gì?"
"Phu nhân nghĩ tôi sẽ muốn phu nhân làm gì?"
Lâu đài Dublin bằng thỏi vàng di chuyển lảo đảo. Đồng xu vàng và tòa lâu đài Dublin xoay quanh tách trà chứa thứ nước màu mực, nhưng theo hai hướng ngược nhau.
Cyril thẳng lưng. Nàng biết rằng khi mình ngẩng cao cằm và ngước mắt lên thì trông sẽ rất thông minh và sắc sảo. Vì đối phương đã ra tay trước, Cyril cũng quyết định đáp trả.
"Nếu ông thích Amy, tại sao không trực tiếp đón cô ấy về làm phu nhân?"
"Ôi, chà! Lời đó nghe như thể bà muốn tôi nổi giận vậy?"
"Đó chỉ là một câu hỏi hợp lý."
Dù tỏ ra thân thiện trước mặt Amy, William Scott không hề giống một ông bác hiền lành. Theo Cyril, William Scott gần như là một con quái vật. Một con quái vật khó lường đối với con người. Rõ ràng nếu nàng khiến ông ta phật ý, nàng có thể gặp rắc rối lớn.
Nhưng Cyril không hề bị khuất phục.
Nàng nhấp một ngụm trà nhưng không còn cảm nhận được mùi vị gì. "Mình căng thẳng quá rồi, thật là ngốc." Cyril tự chế giễu bản thân. "Dù mình có nhắm mắt, bịt tai và giả vờ không biết gì thì cũng chẳng ai nói gì cả."
"Ngài Scott vẫn còn độc thân đúng không? Mặc dù tuổi tác chênh lệch khá nhiều, nhưng việc một người đàn ông giàu có kết hôn với một cô gái trẻ là chuyện bình thường. Dù có thể sẽ bị đàm tiếu. Tôi không nghĩ ông là người sẽ sợ điều đó, mặc dù chúng ta chưa tiếp xúc với nhau lâu."
"Tôi là người đã có gia đình rồi."
"Lần đầu tiên tôi nghe điều này đấy."
"Tôi đã kết hôn với ma thuật."
William Scott trưng ra vẻ mặt rất nghiêm túc. Tòa lâu đài Dublin nhỏ vẫn xoay quanh tách trà, nhưng có một điểm khác biệt là nó bắt đầu phun ra thứ giống như bụi vàng. Những hạt bụi vàng chồng chất lên nhau, biến thành những đồng xu vàng và lăn lóc xung quanh.
"Tôi nói trước nhé. Tôi không muốn đùa giỡn với ngài Scott. Nếu ông cứ tiếp tục như vậy, sẽ rất khó để có được sự hợp tác của tôi."
"Tử tước Dublin đang cần một chiếc phao cứu sinh. Có vẻ ngài ấy đang đi khắp nơi để tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng liệu có ai khác ngoài tôi sẽ chấp nhận lời đề nghị của Tử tước Dublin không? Tử tước Dublin có vẻ... hơi thiếu tố chất của một thương nhân."
"Tôi cũng biết. Nhưng không sao, anh ấy tự bơi rất giỏi. Anh ấy sẽ trụ vững cho đến khi chiếc phao cứu sinh tiếp theo đến."
"Nếu chiếc phao cứu sinh không đến thì sao?"
"Anh ấy sẽ gục ngã. Nhưng ngài Scott nên nhớ rằng nếu tôi sợ điều đó, tôi đã không đến lãnh địa Dublin. Tôi từng rất được ưu ái trong giới thượng lưu ở thủ đô. Việc đến Dublin ở miền nam là lựa chọn của tôi."
Cyril cầm một chiếc bánh quy trên đĩa và bẻ đôi. Một tiếng "rắc" vang lên và bụi bánh rơi xuống. Đó là loại bánh quy giòn thường thấy ở thủ đô.
Đầu bếp của dinh thự Dublin rất giỏi, thế nhưng họ chỉ biết nấu các món ăn theo phong cách miền nam. Có lẽ chiếc bánh quy này là do Amy nướng.
Amy Ellis mà Cyril gặp lại ở lãnh địa Dublin hơi khác so với Amy Ellis mà nàng đã biết ở giới thượng lưu thủ đô.
Amy Ellis hoạt bát hơn nhiều. Cô ấy bay lượn khắp nơi trong chiếc váy kiểu miền nam hoàn toàn không hợp với mình. Trong dáng vẻ đó toát lên một tinh thần muốn nhìn, nghe và cảm nhận tất cả những điều kỳ lạ ở miền nam. Cô ấy thường xuyên trao đổi thư từ với người bạn thời thơ ấu và thích nấu ăn, đây là điều Cyril lần đầu tiên được biết. Hơn nữa, cô ấy nấu ăn cũng khá giỏi.
Cyril chỉ biết một Amy luôn trưng ra vẻ mặt thờ ơ và nhấp rượu ở một góc trong buổi khiêu vũ. Cyril hoàn toàn không hiểu tại sao cô ấy lại tham dự nếu không muốn tận hưởng.
Có một điểm Cyril thích ở Amy là trò đấu khẩu giữa hai người rất thú vị. Khi Cyril gây sự, Amy sẽ nhanh chóng nhận ra và mỉa mai lại. Không có nhiều người làm được như vậy. Hầu hết mọi người đều bỏ qua lời gây sự của Cyril, rồi khi gặp lại, họ lại đỏ mặt hoặc cãi lại để rồi tự làm mất mặt mình.
Vì việc mỉa mai nhau là chuyện thường ngày mỗi khi gặp mặt, nên dù là nói suông, mối quan hệ giữa Cyril và Amy không hề tốt. Thế nên, Cyril không hề nghĩ rằng khi nàng gây sự với Công nương Viola và đối đầu với Boris, Amy sẽ can thiệp.
"Không phải lỗi của cô ta mà là của Viola! Boris ngốc nghếch. Tôi biết anh là một người chiều em gái, nhưng không thể suy nghĩ một chút sao? Đồ ngốc!"
Vị hôn phu của Constance đã phải lòng Công nương Viola và tỏ tình với cô ấy. Constance đau khổ và nhốt mình trong phòng, trong khi Công nương Viola vẫn xuất hiện trong buổi khiêu vũ với vẻ mặt ngây thơ. Cyril là bạn của Constance, nên khi thấy Công nương Viola, nàng cảm thấy rất khó chịu. Nàng biết rằng người xấu xa nhất chính là vị hôn phu của Constance. Nhưng Cyril nghĩ rằng hành vi của Công nương Viola cũng không tốt đẹp gì.
Một người có vị hôn thê lại tìm đủ cớ để gặp gỡ, vậy mà một kẻ ngốc lại nhầm tưởng đó là tình bạn thuần khiết hay sao? Hơn nữa, cô ta cũng chẳng tránh những tình huống ở riêng với hắn.
Với một thái độ như vậy, khi Cyril gây sự, Công nương Viola đã tái mặt. Cô ta nói rằng mình không hề đoán được tình cảm của người đàn ông đó, và đã từ chối lời tỏ tình một cách dứt khoát, và xin lỗi nếu Constance cảm thấy đau lòng.
Khi Cyril lấy lại bình tĩnh, cô ấy nhận ra mình đã tát vào má Công nương Viola. Má của Công nương Viola sưng đỏ và Boris đang đứng trước mặt cô ấy.
Nếu Amy không can thiệp, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Qua những gì đã quan sát, Amy có thói quen vô tình xưng hô trống không với Boris và Công nương Viola. Có vẻ cô ấy không nhận ra điều đó.
Công nương Viola không phải là người hay để ý từng câu chữ, và Boris cũng không quan tâm Amy gọi mình là gì.
Nhưng những người khác thì có. Một quý bà đã nói rằng tiểu thư Ellis không có lễ nghi và chỉ trích cô ấy kịch liệt, nhờ đó mà hành động của Cyril tạm thời bị rơi vào quên lãng. Ít nhất là ngay lúc đó.
Tầm ảnh hưởng của Công tước Humphrey thật khủng khiếp. Tầm ảnh hưởng mà Cyril đã gây dựng trong giới thượng lưu đã lặng lẽ sụp đổ ngay khi nàng tấn công Công nương Viola. Số lời mời đến các buổi tiệc của Cyril giảm mạnh, và ngay cả khi tham dự, nàng cũng bị cho ra rìa. Số người nói chuyện với Cyril ngày càng ít đi.
Cyril phải đưa ra một lựa chọn.
Có lẽ nếu Cyril xin lỗi Công nương Viola, nàng sẽ được trở lại vị trí cũ của mình. Vị trí "nữ hoàng" của giới thượng lưu.
Nhưng Cyril không muốn xin lỗi Công nương Viola. Cha nàng nói rằng đôi khi nàng cũng nên học cách cúi đầu. Bạn bè của nàng cũng khuyên rằng hành động của nàng thật thiếu suy nghĩ và nàng nên xin lỗi Công nương Viola.
Đó là lúc nàng bị đẩy dần ra khỏi giới thượng lưu. Tại một buổi khiêu vũ nhỏ mà nàng không nhớ tên, sau khi có một cuộc đấu khẩu nhẹ nhàng với Amy như thường lệ, Cyril đã bốc đồng hỏi Amy rằng cô ấy thì sẽ làm gì trong tình huống này.
Amy trả lời với vẻ mặt đăm chiêu.
"Tại sao cô lại hỏi tôi? Nếu Công nương Cyril muốn thì xin lỗi, còn không muốn thì không xin lỗi thôi."
"Thế nhưng mọi người đều nói tôi nên xin lỗi."
"Thật sao? Theo tôi thì Viola đáng bị như vậy mà. Xin lỗi hay không là tùy tâm Công nương Shiril, nhưng xin lỗi là khi mình làm sai thôi, phải không?"
Thay vì xin lỗi Công nương Viola, Cyril đã chấp nhận lời cầu hôn của Tử tước Dublin.
Tử tước Dublin là người duy nhất đã cầu hôn nàng tới lần thứ năm sau khi bị từ chối bốn lần, và là người thứ hai nói rằng Cyril không sai trong cuộc tranh cãi với Công nương Viola. Anh ấy cũng là một người miền nam, nằm ngoài tầm ảnh hưởng của Công tước Humphrey và là người trung lập, không thuộc phe hoàng tử nào. Hơn nữa, bản thân anh ấy cũng là một người khá đáng tin cậy.
Shiril nghĩ rằng nàng có thể sống một cuộc sống thú vị ở lãnh địa Dublin. Kể cả khi thất bại thì cũng sẽ rất thú vị.
Lòng tự trọng của nàng đã không khuất phục trước Công tước Humphrey thì tất nhiên không thể khuất phục trước một pháp sư lập dị.
"Tôi thua rồi."
William Scott cười và đan hai tay vào nhau.
"Điều tôi muốn từ phu nhân rất đơn giản. Tôi đang tìm một người giám hộ cho tiểu thư Ellis."
"Tôi khó hiểu quá. Tại sao ngài Scott không tự mình ra mặt?"
Giọng của William Scott trầm xuống. Lông mày ông ấy cụp xuống, tạo ra một vẻ mặt u sầu, nhưng lại cho cảm giác như ông đang nói dối.
"Tôi mắc nợ cha của tiểu thư Ellis. Không chỉ là nợ ân mạng mà còn là nợ tiền bạc. Jack đã đầu tư số vàng kiếm được từ những chuyến phiêu lưu vào việc kinh doanh của tôi. Ông ấy đã đi về phía bắc để giao lại di vật của một người đồng đội đã khuất và không bao giờ quay lại. Lãnh địa Fox quá xa miền nam và không phải là nơi dễ dàng tiếp cận. Vài năm sau, tôi nhận được tin tức về cái chết của Jack, nhưng tôi không thể có được thông tin về vợ và cô con gái duy nhất của ông ấy. Chà, hơn tám mươi phần trăm là do tôi quá mải mê kinh doanh. Các pháp sư thường là như vậy mà..."
"Ý ông là ông không hề nghe tin Valentina Ellis trở thành Phu nhân Công tước Humphrey sao?"
"Có chứ, tôi có nghe. Nhưng, chà, vợ của Jack tái hôn thì tôi cũng chẳng có quyền gì để nói. Hơn nữa, cô ấy lại tái hôn với một gia đình tốt. Tôi muốn trả món nợ cho Jack, nhưng không có cơ hội thích hợp."
"Nhưng lần này ông tình cờ gặp Amy, và đột nhiên nảy sinh ý muốn giúp đỡ? Ông nói dối giỏi thật đấy." Cyril bẻ bánh quy và cho vào miệng.
William Scott bật cười. Vẻ mặt u sầu đã biến mất.
"Quả nhiên là vậy đúng không? Đó là lý do tôi cần phu nhân."
Shiril im lặng. Nàng không ngờ ông ấy lại nói ra điều này.
William Scott gõ ngón tay lên mặt bàn.
"Những gì tôi nói là sự thật nhưng không ai tin. Tại sao tôi lại để con gái của ân nhân bơ vơ đến bây giờ? Có rất nhiều cách để giúp đỡ. Nhưng tôi có cuộc sống của riêng mình, và tôi đã gần như quên mất Jack. Tôi không nghĩ con gái của Jack lại ở một vị trí bấp bênh đến mức bị người ta nói xấu khắp nơi ngay cả khi đến miền nam. Hơn nữa, bi kịch đối với tôi là tiểu thư Ellis rất giống cha mình, Jack. Tiểu thư Ellis có màu tóc và màu mắt giống mẹ mình, nhưng những điểm còn lại thì giống Jack y hệt. Tôi có cảm giác như người bạn đã khuất của mình đang bị xâu xé vậy, tôi cảm thấy tồi tệ, tôi không thể chịu đựng được cảnh đó. Giá như tiểu thư Ellis không giống Jack thì tốt biết mấy... như thế tôi có thể trả hết nợ một cách gọn gàng chỉ với vài đồng tiền."
Tòa lâu đài Dublin nhỏ lấp lánh và những đồng xu vàng vẫn vui vẻ nhảy múa. William Scott dùng ngón tay chạm vào tòa lâu đài Dublin.
"Nếu Ralph hành động theo ý tôi thì tôi đã không cần phải có cuộc đấu trí phiền phức này với phu nhân, nhưng không biết giống ai mà thằng bé lại bị mù. Nếu tôi trở thành người giám hộ của tiểu thư Ellis, tôi chỉ sẽ bị nói xấu thêm thôi. Xem một người bị người đời xâu xé đã đủ rồi, tôi không muốn phải nhìn thấy một người khác nữa."
Cyril nhớ lại rằng em gái của William Scott, May Scott, đã có một mối tình lãng mạn mãnh liệt với con trai cả của Bá tước Hawthorne. Nó được mệnh danh là một trong bốn câu chuyện tình lãng mạn vĩ đại của vương quốc và vẫn được mọi người nhắc đến. Các cô gái trẻ vẫn thường kể lại câu chuyện đó và nói về sức mạnh vĩ đại của tình yêu.
Tuy nhiên, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể biết được thực tế không hề ngọt ngào.
Em gái của William Scott, May Scott, sau khi kết hôn hợp pháp với con trai cả của Bá tước Hawthorne và sinh con trai, vẫn bị đối xử như vợ lẽ. Cô ấy chỉ được công nhận là con dâu của Bá tước Hawthorne sau khi được một hiệp sĩ lớn tuổi nhận làm con nuôi với một khoản tiền lớn.
Sau đó, May Hawthorne không hề xuất hiện trong giới thượng lưu miền nam "như thể chưa từng tồn tại". Người ta nói rằng sức khỏe của cô ấy không tốt do những đau khổ trong thời trẻ. William Scott hẳn đã trực tiếp chứng kiến và nghe về những đau khổ đó.
Cyril gật đầu.


0 Bình luận