• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn tập

Chương 21

0 Bình luận - Độ dài: 2,628 từ - Cập nhật:

Mọi người ai cũng nghĩ tớ là con gái của Công tước Humphrey, thỉnh thoảng còn gọi tớ là Amy Humphrey nữa kia. Thì đó, thân phận đúng là thứ có sức nặng mà. Chỉ cần tớ nhỏ vài giọt nước mắt và than "cha tôi thật đáng thương..." là không khí trở nên là lạ liền.

Điều thú vị là có một người quen biết cha tớ trong buổi dã ngoại. Bác Scott là một pháp sư từng thuộc Tháp Ma Thuật, hiện là một thương gia buôn bán ma cụ, bác ấy nói rằng cha tớ đã cứu mạng bác ấy một lần. Nhờ mối duyên đó mà hai người đã cùng thám hiểm 'di tích' với nhau một thời gian.

Bác Scott nhiệt tình kể về việc cha tớ tuyệt vời như thế nào. Nhờ đó, tớ cũng biết thêm nhiều điều mới. Nếu tớ nhắc đến tên cha trước mặt mẹ tớ, mẹ tớ sẽ khóc òa lên nên tớ hiếm khi được nghe chuyện về cha.

Mỗi khi bác Scott khen ngợi cha tớ, bà cô quỷ quyệt kia lại càng lúng túng. Có lẽ bà ta sẽ bị nói xấu sau lưng trong giới thượng lưu một thời gian. Tớ cảm thấy hả hê vô cùng. Tớ thấy vui vì có cảm giác như người cha đã khuất vẫn đang giúp đỡ tớ. Tớ cũng nghĩ có lẽ cha tớ yêu tớ nhiều hơn tớ tưởng.

Nhờ những câu chuyện phiêu lưu của cha tớ do bác Scott kể, câu chuyện tự nhiên chuyển sang chủ đề di tích ở phía nam. Phía nam có rất nhiều di tích, đặc biệt là ở lãnh địa Dublin. Tin đồn rằng suối nước nóng ở Dublin vốn rất tốt để chữa lành vết thương cũng bắt nguồn từ một di tích nào đó.

Bác Scott cảnh báo rằng có nhiều di tích hơn trong Rừng Quái Vật, thế nếu không có chín mươi chín cái mạng thì đừng nên bước vào.

Điều bất ngờ là Viola lại tỏ ra quan tâm đến di tích. Cô ta thậm chí còn hỏi liệu có thể tự mình đi vào di tích không.

Tớ biết Viola có hứng thú với cổ ngữ, nhưng đây là lần đầu tiên tớ thấy cô ta nhiệt tình với chuyện thám hiểm di tích như vậy.

Mọi người đều ngạc nhiên trước lời nói của Viola, nhưng ai cũng sốt sắng lấy lòng cậu ta. Cordelia Wolf đề nghị mọi người đến xem một di tích ở gần đó. Thế là gần một nửa số người tham dự buổi dã ngoại đã lũ lượt kéo nhau đi.

Tại sao tớ lại nói như thể đó là chuyện của người khác ư?

Vì tớ đã không đi.

Tớ cũng muốn xem di tích lắm chứ. Nhưng trước mắt tớ có một cảnh tượng còn thú vị hơn. Cyril bắt đầu "chinh phục" các tiểu thư miền nam bằng những món đồ trang sức tớ đã đưa cho cô ta. Cyril giỏi lấy lòng các cô gái đến mức rợn người. Chắc việc cô ta từng là "nữ hoàng" của giới thượng lưu thủ đô không phải là vô ích. Tớ suýt nữa đã ngửa tay xin lại món đồ trang sức đó từ Cyril rồi đấy! Mặc dù chính tớ là người đã mua và tặng nó cho cô ta!

Những người đi xem di tích đã quay lại sau một lúc lâu. Và Viola cùng hai người khác chẳng khác gì những con chuột ướt thảm hại.

Tớ nghe nói Viola đã bị lạc trong di tích. Cô ta bị trượt chân và rơi xuống một con suối chảy trong di tích. Kirill nhảy xuống cứu Viola nên cũng ướt sũng, rồi Syfried đã cứu cả hai người họ. Cuối cùng, bác Scott đã tìm thấy ba người đang run rẩy vì lạnh khi lạc khỏi đoàn.

Tại sao Viola lại nói dối nhỉ?

Tớ không biết nhiều về tinh linh. Nhưng tớ không nghĩ một người có thể điều khiển tinh linh nước lại có thể bị ướt sũng khi rơi xuống một con suối.

Tớ đã hỏi Viola lý do, nhưng cô ta chỉ cười lúng túng. Cô ta nghĩ rằng cười lên là mọi chuyện sẽ ổn hay sao ấy. Thật đáng nghi đúng không?

Thế nhưng tớ có hỏi thêm cũng chẳng được gì, vả lại cũng chẳng có lợi gì cho tớ, nên tớ đã bỏ qua. Hoàn toàn không phải vì Kirill đang nhìn chằm chằm vào tớ từ phía sau Viola đâu nhé.

Tớ không biết tớ đã lạc đề từ đâu nữa.

À, là từ chuyện bánh mì. Buổi dã ngoại có rất nhiều đồ ăn, nhưng tớ đã không kịp ăn gì cả. Lần đầu thì mải xem Cyril nhịn nhục mỗi lần bị cà khịa, lần hai thì mải đối phó với đám cà khịa nhắm vào tớ, lần ba thì mải xem Cyril thu phục các cô gái miền nam, và lần tư thì tớ tò mò không biết tại sao Viola lại nói một lời nói dối ngớ ngẩn như vậy.

Viola sau khi gặp nạn đã quyết định ở lại qua đêm tại biệt thự Wolf, còn tớ cùng Cyril quay trở về Lâu đài Dublin. Biệt thự Wolf tuy không quá xa Lâu đài Dublin, nhưng cũng mất khoảng ba đến bốn giờ di chuyển. Tớ đã suýt chết vì đói trên đường đi.

Cậu định cằn nhằn về việc thư của tớ dơ đúng không?

Phản dame nè.

Nếu cậu không đề cập đến chuyện “nụ hôn” trong thư, tớ đã ăn uống thong thả rồi mới viết thư. Thật đấy. Vì vậy, tớ mong cậu hãy chấp nhận một lá thư dính chút dầu mỡ.

À, hôm nay bơ trái cây ngon tuyệt. Tớ sẽ gửi cho cậu một ít nhé.

Amy kiêu kỳ

***

Gửi Amy heo con,

Tớ đã nhận được lá thư dính đầy bơ trái cây và cả "nụ hôn" bị trả lại. Nó rất dơ, nhưng tớ vẫn có thể đọc được nếu đeo găng tay nên không có vấn đề gì lớn. Nhưng nếu cậu không định gửi cho tớ một tá găng tay mới thì lần sau hãy viết thư sau khi ăn xong nhé.

Nhờ cuốn sách cậu gửi mà tớ đỡ lo về luận văn rồi. Tớ đã có thể ngăn giáo sư hướng dẫn gạch đỏ loằng ngoằng vào luận văn của tớ đấy.

Dạo gần đây tớ vừa viết luận vừa tranh thủ thu thập chứng cứ để truy ra thằng khốn đã "tàn sát" mấy cuốn sách tớ cần. Cái đứa giết sách đó giờ chắc đang ung dung gặm bánh mì trong căn tin mà không biết mấy ngày yên ổn của nó sắp kết thúc rồi đâu.

Tốt nhất là cứ tận hưởng bình yên lúc còn có thể đi.

Đọc thư cậu, tớ nhận ra vài chuyện. Phân vân mãi không biết có nên kể không, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói.

Tớ biết nếu cậu biết thì sẽ chạy nhảy khắp nơi như chó con lần đầu thấy tuyết, nhưng nếu không nói thì kiểu gì cũng hóa điên vì tò mò rồi làm mấy chuyện ngu ngốc. Thà để cậu ít vấp ngã thôi còn hơn.

Việc Viola gặp Kirill là vì quyển sách cổ ngữ, đúng không? Vậy nên chuyện cả hai cùng xuống miền Nam chắc cũng vì quyển sách đó. Viola tự dưng quan tâm tới di tích, rồi khi quay về lại bịa ra cái cớ đáng ngờ. Tớ nghĩ quyển sách cổ ngữ đó có thông tin liên quan tới di tích.

Vậy thì chuyện Viola té xuống nước chưa chắc là nói dối.

Chẳng ai biết trong di tích có gì. Có thể nơi đó có thứ khiến tinh linh cũng không hoạt động được. Dĩ nhiên cũng không loại trừ khả năng Viola dùng tinh linh rồi bị nước tạt ướt hết.

Di tích ở miền Nam cực kỳ cổ xưa. Có tài liệu nói rằng nó được xây từ trước cả khi thế giới loài người bắt đầu. Hiện tại có nhiều di tích đã được phát hiện, nhưng vẫn còn rất nhiều chưa ai biết đến.

Bản đồ di tích do các học giả và mạo hiểm giả vẽ lại cho thấy có một vài quy luật nhất định. Giả thuyết được công nhận nhất là: tất cả các di tích vốn thuộc về một thành phố cổ khổng lồ. Thành phố đó do ai xây thì không ai biết. Là tiên, bán thú (Homes – cá nhân tớ thấy từ này có vấn đề nhưng vì phổ biến nên tớ vẫn dùng), người lùn, rồng hay chủng tộc nào khác, vẫn là bí ẩn.

Nhưng có một điều gần như chắc chắn: nơi nào có di tích thì gần như chắc chắn có quái vật tụ tập. Di tích và quái vật có liên hệ gì đó.

Cổ ngữ là ngôn ngữ được dùng trước khi thế giới loài người bắt đầu. Giới học giả cho rằng đó là ngôn ngữ của người lùn.

Tiên thì có tư duy liên kết nên không cần chữ viết, rồng thì sống quá lâu nên cũng chẳng cần lưu lại thông tin. Chữ viết vốn là thứ để truyền đạt từ người này sang người khác mà.

Người lùn thì khác. Họ là những kỹ sư và những cộng tác giỏi, sống không lâu như rồng nhưng có lịch sử lâu đời. Nói cách khác, cổ ngữ là ngôn ngữ từng được sử dụng phổ biến khi các di tích vẫn đang vận hành. Vậy nên quyển sách cổ ngữ của Viola có khả năng chứa thông tin cực kỳ chuẩn xác về di tích.

Đã có rất nhiều nghiên cứu và sách viết về di tích. Nhưng một cuốn sách viết hoàn toàn bằng cổ ngữ mà lại nói về di tích thì tớ chưa từng nghe đến. Dù đúng là thỉnh thoảng cũng có sách cổ ngữ nhắc đến di tích, nhưng kiểu mỗi 300 trang mới có 1–2 từ ấy, thế mà vẫn được coi là "thường xuyên" đấy.

Nếu suy đoán của tớ đúng thì quyển sách của Viola là một tài liệu siêu quý hiếm. Với học giả điên vì nghiên cứu thì đáng để đột nhập vào dinh thự nhà Humphrey luôn ấy chứ. Nếu Viola đem bán quyển đó thì chắc thành đại phú bà rồi.

Nghe đến đây chắc cậu vẫn chưa hiểu hết nhỉ? Được, để tớ giải thích đơn giản hơn nhé.

Nếu tớ lấy được quyển cổ ngữ của Viola, thì chỉ cần báo cáo rằng "từng có quyển sách như thế tồn tại", tớ cũng tốt nghiệp học viện được luôn. Khỏi phải viết cái luận văn chết tiệt kia nữa.

Nhưng mà này, tớ không nghĩ mấy kẻ đột nhập vào nhà Humphrey là học giả đâu.

Cậu nói là bọn chúng biết dùng ma pháp đúng không?

Nếu có thể dùng ma pháp cỡ đó, chưa chắc chúng cần sách làm gì.

Cậu nghi chúng nhắm vào quyển sách, nhưng cũng có thể là chúng nhắm vào người quan tâm đến sách, nói cách khác là Viola hoặc Kirill.

Tớ nghi là Kirill.

Một người mà đến cả Boris điều tra cũng không ra thân phận, lại còn bị một gã điều khiển rắn truy đuổi. Nhưng mà kẻ truy theo Kirill không chỉ có gã đó đâu, tớ chắc vậy.

Tớ không cấm cậu luyện kiếm, Amy, nhưng tốt nhất đừng đấu tay đôi với Kirill. Tớ thấy đấu với với Kirill nguy hiểm hơn cả hoàng tử Elze đấy. Với Elze thì cậu còn có 50% sống sót, chứ với Kirill thì tớ không dám đảm bảo gì đâu.

Mà tớ mừng là cậu với Viola không thân nhau. Mong là tiếp tục giữ mối quan hệ đó cho đến khi Kirill với Viola chia tay đi nhé.

Tái bút.

Nếu cậu ngửi ra được mùi bơ hoa quả từ vết dầu trong thư thì tớ khen cậu là người tinh ý. Tớ cũng vì bận quá nên phạm tội bất lịch sự là vừa ăn vừa viết thư. Nên đừng mắng tớ, hai đứa huề nhau rồi nhé. Tớ không làm để trả đũa đâu, thật đấy. Tớ chỉ… bận thiệt mà.

Người thấy bơ hoa quả rất ngon

Leslie

***

Gửi Fox, người rất bận rộn,

Tớ đã mua hai tá găng tay nam. Vậy thì bây giờ tớ có thể vừa ăn bánh mì vừa viết thư rồi đúng không? Tớ sẽ không bị cậu cằn nhằn về những vết bẩn trên thư nữa đúng không? Sao cậu không nói cho tớ sớm hơn?

Mừng là cậu thích bơ trái cây. Tớ cũng thích nó.

Mặn, ngọt và béo bùi, nó khiến người ta muốn ăn mãi đúng không? Ở đây, người ta thường ăn bánh mì nướng trắng và xốp, phết bơ trái cây lên ăn rất ngon.

Ngoài bơ trái cây, lãnh địa Dublin còn có nhiều món ăn kỳ lạ khác. Mỗi bữa ăn đều khiến tớ vui vẻ. Tớ ăn uống rất tốt nên người tròn trịa ra, nhưng vòng ngực thì vẫn không thay đổi gì cả. Ôi trời, thế nên tớ phải dặn người ta nhét thật nhiều bông vào phần ngực của chiếc váy mới may.

Váy kiểu miền nam rất mỏng và nhẹ, làm bằng loại vải mà ở thủ đô chỉ dùng để may đồ ngủ cho các cặp vợ chồng mới cưới.

Phần ngực khoét sâu, đường eo nằm ngay dưới ngực, làm cho tà váy trở nên bồng bềnh hơn, và mỗi khi bước đi, tà váy lại dính vào chân. Ban đầu tớ thấy hơi ngại vì có cảm giác như chỉ mặc đồ lót đi lại vậy.

Ưu điểm của váy kiểu miền nam là không cần phải mặc corset. Thở rất thoải mái.

Giống như váy, trang sức ở miền nam cũng khác nhiều so với ở thủ đô.

Tóc được bện tự nhiên và thả xuống hoặc buộc nhẹ lên để lộ gáy.

Quanh eo, người ta buộc một sợi dây dài và dày hoặc một chiếc ruy băng thành nhiều hình dáng khác nhau, phần còn lại thì thả dài phía sau. Thoạt nhìn, tiểu thư quý tộc hay thôn nữ bình thường đều trông giống nhau.

Lần đầu mặc váy kiểu miền nam, tớ thích vì thấy dễ di chuyển, nhưng khi di chuyển nhanh thì tà váy lại vướng vào chân hoặc tớ giẫm phải, nên khi vung kiếm thì cũng như nhau thôi. Tớ đã hiểu tại sao các cô gái ở đây lại đi lại chậm chạp như sên. Sẽ thật xấu hổ biết bao nếu đang đi mà bị vấp ngã đúng không?

Một nhược điểm khác của váy kiểu miền nam là nó không hợp với giày cao gót. Thế nên tớ đã phải may một đôi giày mới với gót thấp và mũi tròn.

Tớ cứ nghĩ tại sao phụ nữ miền nam lại trông thấp lùn, thì ra là có lý do.

Cyril nhìn tớ mặc váy kiểu miền nam rồi cười lớn, cô ta bảo rằng chưa từng thấy ai mặc nó lại không hợp đến thế.

Tất nhiên, tớ cũng thấy mình mặc không hợp. Nhưng mà này, thẳng thừng khiêu khích như vậy thì không giống Cyril chút nào. Tớ đã nói rằng gần đây cô ta trông có vẻ yếu thế đi nhiều thì cô ta đáp rằng không phải yếu thế mà là tớ trông không còn đáng ghét như trước nữa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận