• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn tập

Chương 22

0 Bình luận - Độ dài: 2,675 từ - Cập nhật:

Cô ấy kể rằng lúc ở thủ đô, thấy tớ lúc nào cũng đăm chiêu trong các buổi khiêu vũ nên cô ấy mới muốn gây sự để tớ có cớ về nhà nếu thấy chán. Lần đầu tiên tớ biết rằng mình phải cười toe toét trong các buổi khiêu vũ đấy. Hừm, tớ cũng đang tận hưởng theo cách của mình mà?

Dù sao thì, tớ nghĩ Cyril cũng khá có cảm tình với tớ đấy. Nhờ vậy mà tớ rút ra được một bài học: nếu được bà chủ nhà để tâm thì cuộc sống dễ thở hẳn. Đám hầu gái giờ ai cũng dè chừng tớ, còn Tử tước Dublin thì thỉnh thoảng lại hỏi xem tớ có thấy gì bất tiện không nữa cơ. Với tớ thì đó là trải nghiệm mới mẻ chưa từng có đấy.

Nhưng mà nói thật là cũng phiền lắm.

Sáng nay tớ lười không muốn dậy, nằm lăn trên giường một lúc thì tóc rối tung lên. Đến lúc gỡ thì tất nhiên là đau rồi. Tớ kêu một tiếng thì cô hầu đang chải tóc cho tớ sợ đến phát run, gập người cúi đầu như thể vừa gây tội lớn lắm.

Rồi từ bữa trưa là người hầu đổi sang người khác. Tớ mới hỏi người mới tới thì cô ta bảo là có vẻ người trước không phục vụ cẩn thận nên phu nhân đã đích thân đổi người. Theo tớ thì cũng hơi quá, nhưng đây là nhà Cyril nên tớ cũng chẳng nói gì, cứ để vậy luôn.

“Hừm, vậy là cậu bận vui chơi nên thư tới muộn à. Mà thấy vui là tốt rồi.” Nếu cậu mà nói kiểu vậy thì sai bét rồi đấy. Leslie à, lý do thư tới trễ là vì tớ mất kha khá thời gian mới đọc xong thư trước của cậu. Đọc được tầm hai dòng là tớ bắt đầu gật gù. Nhưng cuối cùng thì tớ cũng kiên trì đọc xong đấy.

Leslie, theo thư cậu thì đám người tập kích trang viên Humphrey thật ra là nhằm vào Kirill à?

Vậy thì bọn chúng đúng là ngốc thật. Nếu là tớ, tớ đã chờ tới khi Kirill rời khỏi trang viên. Dù Kirill có giỏi cỡ nào đi chăng nữa thì khi bị bao vây bởi một lũ đông thế kia, chắc chắn không thể sống sót nổi. Trừ khi anh ta có băng nhóm nào còn kinh khủng hơn cả đám kỵ sĩ của Humphrey.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, dù bọn chúng ngốc thật thì chuyện đã lỡ xông vào trang viên để gặp được Kirill rồi mà lại rút lui luôn cũng kỳ lạ ghê. Cậu nói là sau khi Kirill cùng viện binh xuất hiện thì chúng rút hết à? Dù vẫn còn sức để đánh tiếp mà?

Tớ nghĩ chắc từ lúc giáo sư hướng dẫn không còn gạch đỏ vào bài của cậu nữa thì đầu óc cậu cũng thôi hoạt động luôn rồi. Hoặc là cậu đang quá sa đà vào việc truy tìm tên sát thủ sách nên chẳng còn não để làm gì khác.

Ừm, đọc lại thì thấy lời tớ hơi gay gắt thật.

Nhưng cũng không phải thư của cậu hoàn toàn vô dụng đâu. Nhờ vậy mà tớ biết Viola bắt đầu quan tâm đến di tích là vì cuốn sách cổ. Và có thể trong di tích đó có gì đó khiến tinh linh của Viola không dám lại gần. Nếu tớ biết trước có thứ thú vị như vậy thì đã không ở lại xem Cyril tán tỉnh mấy cô tiểu thư miền Nam mà đã đi cùng Viola tới chỗ di tích ấy rồi.

Viola dạo này cứ như sống trong thư viện là vì chuyện đó sao?

Hôm nay tụi tớ định đi suối nước nóng, nhưng Viola nói không khỏe nên từ chối. Thế mà sau đó nghe nói cả ngày cô ta ở lì trong thư viện. Đến bữa cũng chẳng thèm ăn.

Cyril đi suối nước nóng với tớ về, nghe báo cáo của quản gia thì mặt sa sầm lại. Trước khi đi, Cyril đã chuẩn bị đủ thứ thuốc men, đồ ăn mà Viola có thể cần, còn sắp xếp phòng cho bác sĩ và dược sư nữa.

Trong bữa tối, Cyril hỏi Viola không hài lòng gì về đồ ăn ở lâu đài Dublin à. Viola đáp là tuy hơi lạ nhưng ăn ngon, cô ta đang đọc sách nên mới lỡ bữa trưa thôi. Đã nói thế mà bữa tối cũng chỉ ăn có một nửa, đúng là khó hiểu.

Nếu lỡ đâu Viola ngã bệnh thật thì người ta đâu chỉ nói cô ta yếu đuối, mà sẽ bảo là Tử tước Dublin và phu nhân tiếp đãi khách chẳng khác gì ăn mày. Không biết cô ta có hiểu điều đó không nữa.

Còn tớ thì bữa đó ăn rất ngon là đằng khác.

Dọn sạch cả đĩa luôn. Syfried thì nhìn tớ như nhìn con heo, thế là tớ liếc lại, bảo nếu anh biết người ta vất vả thế nào để nấu ra mấy món này thì anh cũng chẳng dám để thừa đâu.

Syfried hỏi sao tớ biết, tớ nói tớ biết nấu ăn đấy nhé. Đồ ăn làm cho qua quýt và đồ ăn đơn giản mà nấu kỹ lưỡng là khác nhau lắm, nhìn phát biết ngay.

Nhờ Syfried mà phần còn lại của bữa tối tụi tớ toàn nói chuyện về nấu nướng với sở thích. Cyril thì không biết nấu ăn. Cô ấy bảo nấu ăn không phải là sở thích phổ biến của mấy tiểu thư quý tộc. Mấy sở thích tiêu biểu của tiểu thư là đọc tiểu thuyết cung đình, chơi cờ hoặc bài, vẽ tranh, hát, chơi nhạc, thêu thùa hay trồng cây. Tớ bảo phải tính cả mua sắm vào nữa, nhưng Cyril với Viola đều phản đối.

Nhưng mà mấy sở thích kiểu quý tộc ấy hình như không thịnh hành ở miền Nam. Ông cụ ngồi bên tớ bảo, nếu vợ ông mà có mấy sở thích đó thì chắc chỉ còn biết úp mặt vô đĩa ăn cho xong. Trừ cái khoản mua sắm thì không nói.

Tớ hỏi vậy vợ ông cụ thích gì, ổng bảo: săn bắn. Ở miền Nam này, cả tiểu thư quý tộc cũng đi săn cơ mà. Tớ hỏi có phải đi săn quái vật không thì mọi người phá lên cười. Mỗi Viola là không cười.

Tử tước Dublin nói nếu tớ thật sự thấy quái vật thì sẽ chẳng dám đùa kiểu đó nữa đâu. Tớ hỏi vậy phải đi đâu mới thấy được quái vật, ông ấy nói xin lỗi vì trêu tớ, còn ông cụ kia thì bảo nếu tớ thích thì ông sẽ mời tớ tham gia buổi săn cùng phu nhân. Quái vật đáng sợ đến thế sao?

Dù sao thì săn bắn nghe cũng vui, nếu được mời thì tớ sẽ đi, tất nhiên là nếu lúc đó tớ vẫn còn ở miền Nam. Vết thương của tớ không đáng ngại đâu. Kể cả nếu suối nước nóng ở Dublin không có tác dụng gì với việc chữa lành thì nó cũng không kéo dài lâu được đâu.

Ở thủ đô tớ chưa từng đi săn bao giờ. Tớ tò mò không biết mấy cô tiểu thư đi săn thì trông thế nào, hay là để vết thương lành chậm một chút cũng có sao đâu nhỉ?

Ký tên

Amy Ellis – cô gái nhàn rỗi

***

Amy Ellis, 

Hai tá găng tay cậu gửi tớ đã nhận được rồi. Và tớ có hơi hối hận vì lần trước đã viết thư hơi quá đà. Tớ chỉ hơi châm chọc thái độ thiếu lễ phép của cậu thôi, không ngờ cậu lại thật sự gửi găng tay! Cậu đúng là chẳng dễ chơi gì. Lúc nào cũng vượt xa dự đoán của tớ.

Luận văn thì đang tiến triển thuận lợi. Tớ nghĩ ít nhất là thế. Dù bài tập và kỳ thi đang chờ đợi, nhưng mấy giáo sư hình như cũng còn chút lương tâm nên không giao bài tập với khối lượng phi nhân tính như trước nữa. Có giáo sư còn thay bài thi bằng tiểu luận. Nhờ thế mà tớ cảm thấy cuộc sống này vẫn còn đáng sống đấy.

Chỉ có điều, dạo này tớ đang đau đầu vì giáo sư hướng dẫn của tớ cứ nhìn tớ bằng ánh mắt sâu xa rồi hỏi:

“Cậu Fox, sao gần đây lại đột nhiên thông minh ra thế? Thật ra tôi chưa từng nói, nhưng tôi luôn nghi ngờ rằng lời đồn về sự thông minh của Leslie Fox chỉ là nói quá, hoặc cậu là kiểu biến thái thích bị gạch đỏ trong luận văn. Nhưng xem những bản thảo cậu mang đến gần đây thì… tôi nghĩ cậu thực sự thông minh đấy. Nhân tiện, cậu có định ở lại học viện không?”

Nếu luận văn chưa hoàn thành thì tớ không được rời học viện. Nhưng nếu viết tử tế thì lại bị giữ lại. Vậy tớ phải làm sao mới được chứ?

Lá thư trước của cậu giống như mưa sa ruộng cày vậy. Tớ có thể thông minh, nhưng không thông minh đến mức có thể ở lại học viện đâu.

Việc đám tấn công nhắm vào Kirill mà dám đột nhập vào dinh Humphrey là một ý tưởng ngu ngốc. Nếu giáo sư còn làm phiền tớ nữa, chắc tớ phải nộp thư của cậu làm bằng chứng rằng tớ không hề thông minh đâu nhé?

Việc cậu chưa gặp quái vật ở phương Nam chứng tỏ cậu cũng biết nghe lời anh trai này đấy. Tớ khuyên là cứ tiếp tục mặc váy đẹp, mang giày xinh, cãi nhau vui vẻ và sống hết mình đi. Nhưng chuyện đi săn ấy à, tớ không nghĩ đó là ý hay đâu.

Vậy nhé, đi đây.

Leslie Fox, người vừa hết giờ nghỉ

***

Gửi Leslie dễ thương,

Tớ vui lắm vì giáo sư hướng dẫn của cậu đã công nhận cậu. Nếu thư của tớ giúp được gì, thì cứ cho ông ấy đọc thoải mái. Đổi lại, tớ có thể cho chú Beastor đọc thư của cậu nhé?

Tớ thấy chú Beastor là người tốt, nhưng cậu thì lại có vẻ phàn nàn về chú ấy suốt. Nếu chú ấy đọc hết những điều cậu viết về mình thì chắc cũng thấy… đáng tự hào vì hiểu được nỗi lòng con trai. Mà cũng có khi chú ấy sẽ thể hiện “niềm tự hào” đó bằng nắm đấm thay vì lời nói đấy.

Hôm nay thời tiết rất đẹp. Có lẽ vì vậy mà bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ có đầy sao lấp lánh. Không có trăng, nhưng là một đêm rất đẹp. Nhưng mà này, khi mặt trời lặn thì trời phải mát mẻ hơn mới đúng chứ? Sao đêm mà vẫn nóng thế này?

Phương Nam đúng là nóng kinh khủng. Tớ rất thích cuộc sống ở đây, nhưng riêng cái nóng này thì không chịu nổi. Ban ngày thì cứ như có quả cầu lửa trên đầu vậy. Tớ còn nghĩ nếu đặt quả trứng lên đầu thì chắc cũng chín được ấy!

Vì hôm nay không có việc gì làm, nên tớ nghĩ cái nóng chắc càng thấy rõ hơn. Đúng lúc gặp Tử tước Dublin, tớ hỏi ông ấy liệu có thể dùng võ trường không. Tử tước rất tử tế, dẫn tớ đến tận nơi và còn cho xem mấy hiệp sĩ đang luyện tập.

Cảnh nhiều người phối hợp nhịp nhàng thì cũng đẹp thật, nhưng chán lắm.

Tớ muốn được tự tay vung kiếm, chứ không phải đứng nhìn người ta múa kiếm đâu.

Thế là tớ ngỏ lời với Tử tước Dublin: “Xin lỗi, tôi có thể dùng kiếm được không?”

Tử tước nhìn tớ hơi bối rối, rồi bảo phải được Cyril đồng ý đã. Tớ ngạc nhiên lắm. Hóa ra ở phương Nam, bà chủ nhà là người quản lý võ trường sao? Nhưng tớ không tỏ ra mặt đâu, tớ không muốn bị coi là đứa quê mùa.

Mà nghĩ lại, đáng ra tớ cứ để người ta thấy tớ quê mùa còn hơn.

Tử tước Dublin đi tìm Cyril, rồi nhẹ nhàng hôn cả hai má Cyril, thì thầm vào tai cô ấy một lúc lâu. Tớ thì phải đứng nhìn màn thể hiện tình cảm đó mà chẳng biết làm gì. Cứ tưởng bỏ đi ra vườn cho xong thì cuối cùng họ cũng dừng lại.

Rồi hai người đó dắt tớ đi… vào bếp.

Cậu có tin không? Dắt tớ đi vào bếp đấy.

Tớ đứng đơ ra vì chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Thế là con nhỏ Cyril, cái con nhỏ không biết nhìn sắc mặt ấy bắt đầu khoe khoang. Rằng bếp của lâu đài Dublin tuyệt lắm, đầu bếp giỏi lắm, rồi nồi niêu đẹp lắm, dĩa dĩ cũng siêu…

Tớ nói, “Tớ biết cậu lấy được chồng tốt rồi, thôi câm miệng đi,” làm mặt tử tước đỏ bừng luôn. Cyril thì khỏi nói, cũng đỏ mặt như gấc.

Dù sao thì bếp của lâu đài Dublin đúng là đẹp thật. Bếp của dinh thự Humphrey tuy xa hoa nhưng lối đi hơi rối rắm. Còn bếp nhà này thì rộng rãi, thoáng đãng, cái gì cũng to vật vã. Dụng cụ nấu ăn cũng toàn cỡ lớn, khác hẳn loại tớ từng thấy ở dinh thự Humphrey.

Đầu bếp và hầu gái dù bị ông bà chủ bất ngờ kéo đến mà vẫn bình thản, đón tiếp rất chuyên nghiệp. Chắc lúc đó họ đang nghỉ ngơi trước bữa trưa. Kiểu như là: “Cứ đến đi, chúng tôi chuẩn bị xong cả rồi! Không có gì để bắt lỗi đâu!”, cảm giác như vậy đó.

Tử tước bảo tớ: “Nếu cần gì thêm cứ nói nhé.”

Chắc ông ấy nghĩ tớ muốn dùng dao làm bếp. Có vẻ vẫn nhớ tớ từng nói thích nấu ăn trong bữa tối nào đó.

Thực ra tớ muốn tập kiếm thuật trong võ trường cơ, nhưng không muốn làm ông ấy mất mặt nên chỉ cười:

“Lâu rồi không động tay nên hôm nay tôi cũng muốn nấu một chút.”

Tập kiếm sau cũng được mà. Đâu cần làm người tốt mất mặt, đúng không?

Thế là tớ vào bếp nấu nướng. Làm xúp hành nóng hổi, xiên thịt tẩm gia vị cay, rau xào nấm muối nhạt, sandwich nhân jambon phô mai nướng nhẹ và cả bánh trái cây nướng nữa.

Tớ định mời tử tước và Cyril ăn để cảm ơn vì đã cho mượn bếp, nhưng bá tước bận việc nên chỉ Cyril đến.

Tớ vốn không định mời Viola, nhưng dù sao cũng đang ở trong thành nên cũng gọi. Dạo này cô ta suốt ngày ru rú trong thư phòng đọc sách, mê đến mức bỏ cả ăn uống nên gầy như cành củi, vậy mà ngực thì vẫn cứ to. Làm cách nào mà ngực vẫn to như thế được nhỉ?

Ủa đang nói gì mà lại đến ngực Viola nhỉ… À đúng rồi, tớ mời cô ta ăn nhưng bị từ chối. Hình như có hẹn với Cordelia Wolf.

Cordelia Wolf là con gái út của Hầu tước Wolf. Cô ấy đang ở biệt thự trong lãnh địa của Tử tước Dublin. Sau khi Viola ở lại đó một đêm thì hai người thân nhau lắm.

Nghe Cyril kể thì vùng cai quản trực tiếp của Hầu tước Wolf gần đây trị an không tốt. Dạo này quái vật nổi loạn nhiều, nên đã gửi cô con gái út đáng yêu đến biệt thự trong lãnh địa an toàn hơn của Tử tước Dublin.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận