• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn tập

Chương 23

0 Bình luận - Độ dài: 2,767 từ - Cập nhật:

Cordelia Wolf hình như khá bất mãn với chuyện đó. Nghe nói ở trên cô ấy có tận bốn ông anh trai. Không biết nhà hầu tước có gia huấn gì kiểu "phải đẻ thật nhiều con" không ý nhỉ? Mà cậu cũng có hai anh, một chị gái, hai em gái còn gì.

Mấy ông anh của Cordelia thì đang liều mình chiến đấu với quái vật để bảo vệ lãnh địa, còn cô ấy thì ở đây ăn uống chơi bời nhàn nhã nên cảm thấy không thoải mái lắm thì phải. Cái câu đó gần như thành câu cửa miệng của cô ấy rồi.

Tớ đã từng nghĩ: "Không lẽ quái vật lại là sinh vật yếu đến mức chỉ cần một tiểu thư quý tộc vung tay đấm là ngã lăn ra?" Nhưng xem ra không phải thế. Dù Cordelia có thể dùng phép thuật, thì cô ấy cũng chỉ là tiểu thư quý tộc thôi. Nên không đời nào địch nổi quái vật, đó là lời Cyril nói, còn nói thêm là chỉ cần không vướng chân người khác là may rồi.

Nghe nói Cyril từng nói thẳng chuyện đó ngay trước mặt Cordelia. Nhưng Cordelia cũng giống Viola, khá vô tư, không hiểu nổi lời mỉa mai khéo léo của Cyril. Cô ấy chỉ cười nhạt rồi khăng khăng rằng mình biết dùng phép thì nhất định sẽ giúp được.

Vì Cyril không hứng thú với phép thuật, tớ cũng chẳng có dịp trò chuyện với Cordelia nên không rõ cô ấy có phải pháp sư giỏi không. Chỉ nghe mấy tiểu thư miền Nam kể là Cordelia đã có năng khiếu phép thuật từ nhỏ. Hầu tước Wolf đã bỏ công dạy dỗ, nhưng chắc là thực lực không đủ để vào Tháp Pháp Thuật. Cứ nhìn chuyện cô ấy vẫn còn ở miền Nam là hiểu.

Có lẽ cũng vì vậy mà Cordelia mới nhanh chóng thân với Viola? Dù Viola không dùng được phép, nhưng lại có thể điều khiển tinh linh. Chắc dễ nói chuyện hơn với nhau.

Dù sao thì, nhờ việc Viola từ chối, lượng đồ ăn nấu ra trở nên hơi lưng lửng. Tớ định thôi thì hai đứa ăn cho xong, nhưng Cyril bảo rủ thêm người đi, rồi gọi Kirill và Syfried đến.

Cyril thưởng thức món của tớ rất thanh nhã. Không nói gì lúc ăn, nhưng không càm ràm gì thì chắc là hợp khẩu vị. Chỉ là lúc nếm xúp hành, bộ mặt dửng dưng của Cyril vỡ vụn. Cô ấy ăn một miếng rồi hỏi tớ thật ra là ai.

Đúng là Cyril buồn cười thật. Mới nấu ăn giỏi chút mà đã bị coi như sinh vật lạ. Nhưng tớ cũng hiểu được. Món xúp hành hôm nay tớ nấu đúng là tuyệt vời thật.

Syfried ăn miếng xiên thịt cay xong thì bảo tớ sẽ là một người vợ tốt. Nghe nói ở sa mạc, con gái mà nấu ngon là được xem như có bàn tay được thần ban phước. Ai cưới được sẽ mang phúc lành về nhà, nên dù không có của hồi môn, người ta vẫn tranh nhau cưới. Ghê chưa.

Nghe thế, Kirill cười khẩy rồi bảo: "Không có gan lì thì không sống nổi với tớ đâu." Còn nói thêm là chắc phải dùng vũ khí thật giỏi nữa. Có vẻ tớ từng ép Kirill tỷ thí nhiều quá, anh ta vẫn còn nhớ. Đồ khốn. Dù là tớ thì cũng đâu có bảo người yêu là: "Nếu hôm nay không thắng được tớ thì huỷ buổi hẹn luôn nhé, nhào vô!"

Syfried lắc đầu. Anh ta nói: "Không chỉ đàn ông, cả phụ nữ cũng nên mạnh mẽ và dũng cảm." Kirill đồng ý, nhưng bảo: "Sống với người phụ nữ mạnh mẽ và dũng cảm thì cần lòng kiên nhẫn lớn lắm."

Syfried đáp lại rằng đó là định kiến. Cuối cùng, hai người họ bắt đầu tranh luận xem "người vợ lý tưởng là như thế nào". Cãi nhau bừng bừng.

Cyril đang ăn vui vẻ thì gọi hầu gái mang rượu trái cây ra. Thế là tớ và cô ấy uống một chút, rồi tán gẫu về "hình mẫu lý tưởng của đàn ông sa mạc".

Tớ thấy dù là hình mẫu của Syfried hay Kirill thì chắc trên đời không có ai phù hợp cả. Mà nếu có thì chắc cũng không đời nào lấy hai người đó đâu. Nữ thần sao có thể kết hôn với người phàm chứ?

Cuộc đấu khẩu giữa Kirill và Syfried càng lúc càng trẻ con. Nghe đến lúc tớ tự hỏi tụi đó thân đến thế từ khi nào. Cãi nhau đủ kiểu, mà không bỏ sót chi tiết nào. Chắc đã đấu khẩu y chang vậy nhiều lần rồi.

Khi đĩa đồ ăn chỉ còn phân nửa, Syfried giơ cả hai tay lên đầu hàng. Anh ta nói:

"Được rồi, được rồi, tôi thấy mừng vì mình không thích kiểu con gái như Kirill."

Kirill cười mãn nguyện rồi cắn một miếng sandwich giăm bông phô mai đã nguội ngắt. Có vẻ thắng được Syfried khiến anh ta vui lắm. Mặc dù thắng cãi nhau thì cũng chẳng kiếm được đồng nào cả. Không biết Viola có biết Kirill trẻ con như vậy không nữa.

Hai tên con trai ngậm miệng lại và bắt đầu ăn tử tế, nên thức ăn hết sạch ngay.

Thấy đĩa trống trơn, tớ hơi nhớ mẹ. Mẹ tớ thì món nào tớ làm cũng ăn sạch sẽ hết. Dù là món tớ thấy dở đến phát khóc, mẹ vẫn ăn hết.

Nhắc mới nhớ, tớ vừa gửi quà cho mẹ không lâu, không biết đã tới chưa. Nghe nói dạo này mẹ không đi ngoại giao nữa mà đang thong thả trồng hoa ngoài vườn. Nhưng theo tớ thấy thì, mẹ chắc đang hành hạ anh làm vườn thì đúng hơn. Chắc lại bắt nhổ hết giống cây đắt tiền nhập từ nước ngoài để trồng cây hạnh nhân ấy chứ.

Từ khi không còn Viola ở nhà, đám hầu gái cũng không còn láo nữa, nên mẹ có vẻ đang vui.

Tớ hy vọng món quà tớ gửi sẽ khiến mẹ vui hơn nữa. Nhưng hy vọng mẹ đừng lấy cái vải tớ gửi làm màn treo giường nhé. Đó là vải may đầm kiểu miền Nam đó. Lẽ ra tớ nên viết lời giải thích kèm theo mới phải. Đang lo quá đây.

A, nóng thật đấy. Mồ hôi rơi lã chã rồi. Tớ định viết thêm chút nữa, nhưng chắc dừng ở đây thôi.

Học viện dạo này thế nào? Nhìn thư lần trước thì có vẻ cậu đang thảnh thơi lắm nhỉ. Tớ đang thắc mắc liệu cậu có thể thoát khỏi Học viện một cách suôn sẻ không đây.

Từ Amy đáng thương, tan chảy vì nóng

***

Gửi Amy đang tan chảy vì nóng,

Thư này chắc không đến tay giáo sư đâu nên cậu cứ yên tâm.

Dạo này giáo sư hướng dẫn vẫn đang ra sức thuyết phục tớ ở lại Học viện đấy. Nhưng bình tĩnh nghĩ lại thì chuyện này cũng chẳng to tát gì. Chỉ cần từ chối đề nghị là xong, phải không nào? Gần đây ông ấy cứ khen bài luận của tớ, rồi bảo muốn mở rộng đề tài nghiên cứu, nhưng tớ đâu có ngốc đến mức không hiểu rằng đó chỉ là cách vòng vo để khuyên tớ tiếp tục ở lại Học viện chứ.

Vấn đề thật sự là "tên sát thủ sách" kia cơ.

Amy à, cậu vẫn còn cười tớ vì bị ám ảnh vụ đó à? Nhưng bắt được rồi đấy. Chính xác hơn là, tớ đã tìm ra đứa đổ mực lên cuốn "Hành trình miền Nam" rồi bỏ chạy. Chỉ tiếc là nó trơn như chạch, bắt hoài không được. Trông đầu óc thì chẳng khôn ngoan gì nhưng cái vận may đúng là đỉnh cao. Có lần suýt nữa là tóm được, vậy mà nó vẫn vùng ra chạy thoát. Sau vụ đó tớ thấy rất ăn năn, đáng lẽ nên chăm tập thể lực từ sớm mới phải.

Thế là tớ đã lôi cặp tạ từng ném xó vì bận viết luận ra dùng lại. Phòng thì đầy bụi đến mức khi tớ tìm được cặp tạ, thứ đập vào mắt trước tiên là một đống bụi khổng lồ, làm tớ bỗng có hứng... dọn dẹp. Sau một hồi lục tung phòng lên, tớ lại thấy không muốn dọn nữa mà muốn làm gì khác, nên bèn đọc thư của cậu với tất cả sự nghiêm túc.

Amy à, hình như cậu và Cyril thân nhau rồi nhỉ. Kirill với Syfried cũng thân với cậu và Cyril như thế, ha? Một người là khách của Tử tước Dublin, người kia thì là bạn đồng hành với tiểu thư Viola, vậy mà chẳng hiểu từ bao giờ hai người họ lại trở nên thân thiết với nhau thế.

Chắc vì cùng đến từ sa mạc chăng? Ừ thì, cũng có thể.

Nhưng mà... tại sao Cyril lại mời Kirill đến dự bữa tối vậy?

Syfried là khách của Bá tước Dublin nên được mời ăn tối thì chẳng có gì lạ. Nhưng Kirill thì lại rất bất thường. Xét cho cùng, Kirill là một kiếm sĩ đến từ sa mạc, lai lịch mập mờ, chỉ đơn thuần đi cùng tiểu thư Viola chứ chẳng có quan hệ gì với gia tộc Humphrey cả.

Với thân phận ấy, phu nhân lãnh địa chẳng có lý do gì để mời cậu ta đến bữa tiệc riêng cả. Hay là lúc lâu đài bị tấn công, Kirill đã cứu Cyril trong lúc nguy cấp? Mà... từ lúc nào mày bắt đầu tưởng tượng ra vụ lâu đài bị tấn công vậy Leslie? Bình tĩnh lại đi.

Tớ sẽ tiếp tục dọn phòng đây. Chắc sẽ có ít bụi lọt vào phong bì thư, mong cậu thông cảm nhé.

Từ Leslie, hiện đang hoá thân thành yêu tinh dọn dẹp.

***

Gửi "quái vật bụi" Leslie,

Tớ đã nhận được lá thư… ờ… bám đầy bụi của cậu rồi đấy. Sau khi mở ra thì ho sặc sụa một trận, may mà là vì bụi thật chứ không phải do cảm cúm. Cậu làm cách nào mà nhét được từng ấy bụi vào trong phong bì vậy hả? Đừng nói là cậu tưởng đấy là thùng rác rồi tiện tay hốt cả đống bụi vào nhé?

Nhưng mà Leslie này, chuyện cậu tưởng lâu đài Humphrey bị tấn công có vẻ là cú sốc lớn thật nhỉ. Làm sao lại liên tưởng sang việc lâu đài Dublin bị cướp cơ chứ? Không, chẳng có cuộc tập kích nào cả đâu. Chỉ là…

Cyril đúng là có chú ý đến Kirill đấy.

Cậu còn nhớ lần Viola và Kiril ướt như chuột lột sau khi chui ra từ đống tàn tích không? Sau đó hai người họ nghỉ lại một đêm ở biệt thự nhà Wolf, đúng không? Tớ không biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ sau lần đó, bầu không khí giữa hai người họ trở nên kỳ lạ. Vẫn cãi cọ như trước đấy, nhưng thỉnh thoảng lại quay sang nhìn nhau bằng ánh mắt... nổi da gà. Cứ như hai người đang sống trong thế giới riêng của họ vậy.

Cyril mà bỏ qua chuyện đó thì mới là lạ đấy. Gần đây Cyril rất hay cố tình tạo cơ hội cho Viola và Kirill ở riêng, thậm chí còn thăm dò cả Kirill nữa, như thể đang... quan sát một trò tiêu khiển vậy. Đúng là kiểu giải trí kỳ quặc của Cyril.

Dù sao thì, nhờ được "bà chủ lãnh địa" để ý, Kirill giờ đã có suất nửa khách mời trong lâu đài Dublin rồi. Mà anh ta cũng tận hưởng điều đó một cách tự nhiên không biết ngại là gì. Tử tước Dublin có vẻ không ưa cậu ta cho lắm, nhưng Syfried thì lại khá quý mến Kirill, nên chắc cũng không thể tỏ thái độ lạnh nhạt ra mặt được.

Tớ cứ nghĩ Syfried là kiểu phiêu lưu thủ lặng lẽ ấy chứ, hoá ra có chống lưng to đùng đấy nhé. Cậu biết không? Dù các bộ lạc sa mạc thường phân tán rời rạc, dạo gần đây lại có vài tộc lớn mạnh dần bằng cách thâu tóm tộc nhỏ. Syfried chính là con trai của tộc trưởng bộ lạc mạnh nhất trong số đó.

Cyril thấy tớ trố mắt ra nên đã giải thích rất dễ hiểu: ở sa mạc, địa vị của Syfried tương đương với Boris trong vương quốc chúng ta đấy. Khủng chưa?

Vương quốc có xu hướng xem thường người sa mạc, nhưng với vùng Nam bộ, các tộc sa mạc là thành phần rất quan trọng. Vì sao ư? Vì bên kia khu rừng quái vật chính là sa mạc. Nếu người sa mạc khuấy động rừng quái vật, thì Nam bộ sẽ lãnh đủ ngay lập tức. Thế nên các quý tộc Nam bộ rất chú trọng giữ quan hệ tốt với họ.

Dù mới cưới không lâu nhưng Cyril đã hiểu rõ về Nam bộ rồi. Chắc là do cặm cụi học hành dữ dội lắm mới vậy. Khi tớ khen thì cô ấy trưng ra vẻ mặt "có gì lạ đâu?", rồi bảo: "Vì đây là nơi tớ phải sống cả đời, vậy nên ít nhất cũng phải biết rõ chứ." Cổ nói nghe dễ dàng thật, nhưng tớ không nghĩ ai cũng làm được như thế. Khi tớ khen tiếp thì lại bị mắng là nịnh. Đồ con gái kỳ cục.

Dù gì thì, có vẻ Cyril đang rất khoái vụ Viola và Kirill yêu nhau đấy. Nếu hai người đó thực sự nắm tay nhau bỏ trốn, thì Cyril chắc chắn sẽ hào hứng giúp sức.

Nhưng tớ không nghĩ mọi chuyện sẽ đơn giản như thế đâu. Không chắc chuyện tình cảm của họ sẽ suôn sẻ như Cyril tưởng.

Bởi vì, mới gần đây thôi... Viola xuất hiện một người đàn ông mới.

Tên anh ta là Ralph Scott, cháu trai của bác Scott, người quen cũ của cha tớ. Sau khi biết tớ còn độc thân và chưa có hôn ước, bác ấy có vẻ tiếc rẻ lắm, rồi liền giới thiệu cháu mình.

Khi nghe bác ấy nói: "Ralph nó hiền quá, bác lo nó ra ngoài sẽ bị người ta lừa gạt mất ngủ luôn," thì tớ tưởng sẽ gặp kiểu cún con ngoan ngoãn, mắt cụp tai cụp ấy chứ.

Nhưng đời không như mơ.

Gặp trực tiếp rồi nói chuyện một hồi, tớ phát hiện ra tên đó không phải dạng bị lừa, mà là dạng lừa người khác thì đúng hơn! Nếu là động vật, chắc là rắn. Ăn nói khéo vô cùng, để rồi... lúc tớ hoàn hồn thì đã ký xong hợp đồng mua vũ khí pháp thuật rồi đấy!

Cyril thì chẳng mấy quan tâm đến mấy thứ như vũ khí pháp thuật. Cùng đi mua sắm với cô ấy thì vui thật, nhưng tới giờ cũng chưa từng ghé qua tiệm pháp cụ lần nào. Ở Nam bộ cũng hiếm thấy trang sức có tinh linh hay ma pháp, vì ở đây người ta thích dùng ruy băng, dây thừng, hoa thêu hay ren để thể hiện cá tính hơn là đồ đá quý chế tác cầu kỳ. Vậy nên dù có gắn ma pháp thì cũng chẳng giữ được lâu.

Tớ cũng từng nghĩ sẽ đi xem thử một mình, nhưng nghe nói các cửa hàng pháp cụ đều ở gần rừng quái vật, nên đành thôi. Tớ cũng tò mò muốn thấy quái vật ra sao thật đấy, nhưng chưa tò mò đến mức liều mạng.

Ralph Scott dường như đang giúp bác Scott quản lý việc buôn bán. Trong lúc tự giới thiệu, anh ta nói đến cửa hàng pháp cụ và phát hiện ra tớ có hứng thú, thế là thao thao bất tuyệt về sản phẩm bên họ. Nghe thế nào cũng thấy không mua thì sẽ thiệt to. Cậu hiểu cái cảm giác "phải mua ngay kẻo lỡ" chứ? Ban đầu tớ chỉ định mua một món, rồi thành hai, rồi nghĩ thôi thêm cái nữa… Kết quả là danh sách mua sắm cứ thế dài ra mãi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận