Và như cậu đã nhắc đi nhắc lại trong thư, Cyril Kissia (giờ là Cyril Dublin) không phải kiểu người chỉ biết cắn khăn tay khi bị tổn thương tự trọng đâu. Tớ đoán là chẳng bao lâu nữa lâu đài Dublin sẽ lại có chuyện rùm beng cho xem. Này Amy, dù có thấy thú vị đến đâu thì cũng đừng thò đầu vào hóng chuyện giữa hai người bọn họ kẻo bị vạ lây đấy nhé.
Còn về chuyện cậu than phiền trong thư ấy, tớ không nghĩ việc không nhớ nổi ai yêu ai, ai đính hôn với ai, ai ghét ai thì có nghĩa là thờ ơ với thế sự đâu. Nhưng mà… nếu không biết đến Tứ đại tình sử của vương quốc thì đúng là hơi nghiêm trọng đấy.
Cậu biết tứ đại tình sử đấy chứ.
Ví dụ như công tử Andrei Humphrey gặp tiểu thư Tria Perron vào ngày nàng ra mắt xã hội rồi cưới nàng sau đúng một năm; hay trưởng nam bá tước Hawthorne bí mật kết hôn với thường dân May Scott; tiểu thư quý tộc sa sút Lolita Roxburgh vào cung làm thị nữ, sau đó yêu đương rồi cưới luôn đức vua goá vợ; và cuối cùng là việc công tước Andrei Humphrey đi thanh tra lãnh địa Fox phương Bắc rồi tái hôn với Valentina Ellis.
Tớ cũng đồng ý với Cyril đấy. Amy à, cậu nên quan tâm đến thế giới một chút. Nơi mà người ta cần nhớ ai yêu ai, ai đính hôn với ai, ai là kẻ thù của ai chính là giới thượng lưu mà, đúng chứ?
Chưa kể, dì Valentina còn là người trong cuộc nữa.
Nghĩ lại thì đúng là nhờ có dì ấy nên đến giờ cậu mới bình an vô sự đó… Khi nào về thủ đô, tớ đề nghị cậu quỳ lạy dì ấy trăm lần để tỏ lòng biết ơn đấy nhé.
À còn chuyện Cyfried đấm cho Ralph Scott một cú ấy, tớ nghe mà sướng rơn luôn. Nhân dịp này, sao cậu không thử làm lành với Cyfried xem? Ít nhất nếu đi chung với anh ta, cậu cũng đỡ bị ăn đòn oan. Chuyện ai trong hai người yếu hơn thì tạm gác lại đã.
Dĩ nhiên, tớ vẫn tin là cậu mạnh mẽ hơn. Tớ dám cược một cuốn sách của tớ đấy, trừ “Hành trình phương Nam” và “Du ký đại lục” nhé.
P.S.
Có chuyện hơi kỳ lạ một chút… Cô hầu gái đó là nghỉ việc, về nhà, hay là biến mất thật vậy?
Người không biết từ bỏ,
Kẻ kiên cường họ Fox
***
Ngoại truyện 2 – Món nợ
“Chỉ cần ký tên ở đây là được phải không?”
William Scott cầm bút lên, mỉm cười nhẹ. Ngón tay của ông dính đầy mực, vì vừa mới cầm bút nên chắc chắn vết mực đã có từ trước khi tới lâu đài Dublin.
Cyril thoáng nghĩ có nên bảo hầu gái mang nước rửa tay đến không, rồi chậm rãi nói:
“Nghe nói ông vẫn chưa nghe anh ấy về chuyện làm ăn cả. Tạm gác chuyện công việc lại, dùng trà trước thì sao?”
“Hừm, thật ra mà nói...”
William Scott xoay bút một vòng trên ngón tay, giọt mực rơi “tách” một cái xuống tờ hợp đồng. Hàng mi dài của Cyril khẽ rung.
“Chuyện ngài Tử tước Dublin muốn làm gì cũng không quan trọng lắm đâu. Dù sao thì tôi vẫn sẽ ký, còn ngài ấy thì sẽ có được thứ mình muốn.”
“Thế thì ông nên quay về đi thì hơn.”
Trong mắt William Scott ánh lên một tia sáng. Giữa những lọn tóc nâu rối bời, đôi mắt nâu sẫm hơn một chút đang nhìn Cyril chăm chú.
Cyril tao nhã nhấc chén trà lên rồi nhấp một ngụm. Trời khá nóng nên nàng đã cố ý pha trà nóng thay vì trà mát, và bởi nàng cần thời gian để trò chuyện với người đàn ông này. Khi thời tiết nóng, người ta sẽ uống trà nóng chậm hơn. Vậy là câu chuyện sẽ kéo dài hơn một chút.
Lúc William Scott đến lâu đài Dublin để bàn chuyện làm ăn thì tin báo quái vật tấn công hàng loạt trong lãnh địa vừa lúc được gửi đến.
Tử tước Dublin đã vô cùng hoang mang và phải rời đi ngay. Khi chủ nhân mời khách mà buộc phải vắng mặt vì chuyện gấp, thì theo phép tắc, phu nhân chủ nhà sẽ tiếp trà thay. Vì thế, Cyril phải tiếp chuyện William Scott thay chồng mình.
Có lẽ nếu không phải hôm nay, thì nàng sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nói chuyện riêng với William Scott thế này. Chính xác hơn là, nếu không muốn bị đàm tiếu, thì họ sẽ chẳng thể nào gặp riêng được. Cyril chưa thể kiểm soát hoàn toàn giới thượng lưu miền Nam, và chỉ riêng việc một phụ nữ chưa chồng gặp riêng một quý ông trung niên giàu có là đủ để bị thiên hạ đàm tiếu rồi.
Và Cyril thì hoàn toàn không muốn điều đó.
“Nếu ông ký hợp đồng vì lý do khác với chuyện làm ăn, thì anh ấy sẽ không xem như có thỏa thuận đâu. Anh ấy là kiểu người cổ lỗ, chỉ tin vào những kẻ có cùng mục đích với mình thôi.”
“Ôi chà, phu nhân chắc là đau đầu lắm nhỉ?”
“Rồi cũng sẽ khá hơn thôi.”
“Cảm ơn phu nhân đã chia sẻ. Có vẻ tôi nên giả vờ hứng thú với chuyện làm ăn thì hơn, bởi vì bị ngài Tử tước Dublin để ý thì hơi phiền phức đấy. Lâu đài Dublin tuy không giàu có nhưng lại là khách hàng quan trọng của tôi mà.”
William Scott vừa nói vừa dùng bút viết nguệch ngoạc lên mặt bàn, có vẻ như tay ông ấy lúc nào cũng phải bận rộn mới chịu được.
“Mà, phu nhân cứ giữ cách nói kính ngữ thế này thì tôi thấy khó xử lắm. Dù sao tôi cũng là dân thường mà. Cứ nói chuyện thoải mái đi.”
William Scott bật cười ha hả. Khi cười, nếp nhăn nơi khóe mắt và mép khiến gương mặt ông ta trông hiền lành vô cùng.
Nhưng Cyril không ngốc nghếch đến mức nghĩ rằng vẻ bề ngoài đã nói lên tất cả.
William Scott là người đã gây dựng nên một trong những thương hội lớn nhất miền Nam chỉ trong vòng chưa đầy hai mươi năm. Không chỉ bán pháp cụ, ông ta còn buôn đủ thứ có dính đến ma pháp, gom góp tiền tài và nhân lực khắp nơi. Nếu ông ta chỉ là một người tốt bụng như vẻ ngoài thì đã chẳng thể nào trở thành thương nhân lừng danh, kể cả có sự hậu thuẫn từ người thừa kế bá tước Hawthorne chăng nữa.
“Nghe nói gần đây đồn râm ran là bá tước Hawthorne sắp ban tước hiệu cho anh đấy.”
“Bá tước Hawthorne chưa từng ưa việc tôi nhận Ralph làm con nuôi. Họ luôn bảo rằng dòng máu cao quý của Hawthorne mà lại phải chịu mang họ dân thường là điều không thể chấp nhận. Có lẽ vì thế mà mới có tin đồn tước hiệu. Nhưng rồi nó cũng sẽ sớm lắng xuống thôi.”
William Scott cười.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cảm giác này giống hệt như hồi nhỏ, khi em trai Cyril thả con ếch bắt được lên gáy nàng.
Thế nhưng Cyril vẫn giữ nụ cười. Đây không phải lúc để cau mày. Lúc này, nàng đang đối đầu với một con cáo già.
William Scott tuy là thương nhân, nhưng trước hết, ông ta là một pháp sư.
Trước khi đến miền Nam, Cyril không biết nhiều về pháp sư. Nàng chỉ biết rằng những món đồ kỳ lạ và tiện dụng đều đến từ Tháp Pháp Thuật.
Nhưng miền Nam thì khác. Pháp sư không chỉ lẩn quẩn trong tháp, mà còn tung hoành khắp nơi, sử dụng ma pháp ngoài đường ngoài chợ. Tử tước Dublin cũng có một pháp sư dưới trướng. Sau vài lần tiếp xúc, Cyril đã đi đến kết luận chắc nịch:
“Pháp sư là những kẻ lập dị trong các loại lập dị.”
Từ khi đi đến kết luận đó, Cyril đã luôn phải cố gắng tránh tiếp xúc với pháp sư càng nhiều càng tốt. Với nàng, những điều không thể hiểu nổi thì cứ đậy lại là tốt nhất, kẻo tổn hao tinh lực.
Nhưng trong giới pháp sư lập dị, vẫn có những người bị coi là quái kiệt trong quái kiệt.
Thời đại hoàng kim của đại pháp đã kết thúc. Pháp sư ngày nay chỉ có thể sử dụng một vài loại phép mỗi ngày, ma pháp trận thì rườm rà, chú ngữ thì khó thuộc, mà khi sử dụng phép thì thân thể lại không được cử động. Nói chung là vô dụng trong tình huống khẩn cấp. Đặc biệt là khi chiến đấu thì càng vô dụng.
Thế nhưng miền Nam, do đặc thù địa lý, lại có nhiều pháp sư thích xông pha vào những tình huống mạo hiểm, phiêu lưu, thậm chí chiến đấu. Ngay cả trong giới pháp sư, họ cũng bị coi là dị nhân. Trong số đó, người nổi tiếng nhất chính là William Scott.
Điều này có nghĩa là để đối phó được với William Scott, Cyril phải dốc hết mọi tinh lực. Trán nàng đã bắt đầu nhức nhức rồi.
Ở miền Nam, dù là dân thường, William Scott vẫn là một nhân vật không thể đụng đến. Không chỉ vì em gái anh ta là dâu trưởng nhà Hawthorne, mà còn vì anh ta thực sự là người không thiếu gì cả. Đến mức, nếu có một tước hiệu lăn đến chân, thì anh ta cũng dư sức đá nó đi.
Cyril không thể hiểu nổi kiểu người đó.
“Thật đáng khâm phục, ông không màng đến danh vọng à.”
“Tôi cũng là con người nên tiếc chứ. Nhưng nếu Ralph quay lại với gia tộc Hawthorne, thì bá tước chắc chẳng muốn cho tôi tước hiệu đâu.”
“Trời đất!”
Cyril khẽ che miệng bằng chén trà. Dù đã để khá lâu nhưng trà vẫn còn nóng. Nàng nhấp một ngụm thật cẩn thận rồi đặt chén xuống, nở một nụ cười vững chãi, chính là nụ cười từng giúp nàng đứng vững trong xã hội thủ đô.
“Có vẻ cháu trai anh quyết tâm thật đấy. Dù sao thì, để lọt vào mắt công tước Humphrey, cái tên Hawthorne vẫn có giá trị hơn. Ông phải thấy tiếc nhiều lắm nhỉ.”
“Ồ, có giá trị sao? Thế thì tôi không nên chấm dứt quan hệ nhận con nuôi nhỉ.”
“Ủa, ngạc nhiên thật. Là anh đề nghị kết thúc quan hệ hả, chứ không phải cháu trai anh à?”
(Vì Amy chăng?) — Cyril không ngu đến mức phải hỏi vậy.
Nàng biết rõ cha của Amy từng là bạn thân của William Scott. Chính buổi dã ngoại mà ông ta tiết lộ chuyện đó thì Cyril cũng có mặt. Còn chuyện anh ta giới thiệu Amy cho con nuôi của mình, Ralph Scott thì ai mà chẳng biết. Buổi xem mắt đó diễn ra ngay tại lâu đài Dublin.
Cyril cũng biết rõ rằng Ralph Scott đã trúng tiếng sét ái tình với tiểu thư Viola Humphrey. Hôm đó, Amy vừa uống trà vừa kể lại buổi xem mắt cho Cyril nghe mà. Rồi Cyril cũng biết rằng nhờ đó mà William Scott đã tặng Amy cả một hộp quà to.
Trong mắt Cyril, William Scott đang quá quan tâm đến Amy.
Nếu đó chỉ là thiện ý dành cho con gái người bạn cũ thì... hơi quá mức rồi.
“Không cần trả lời đâu. Tôi chỉ hỏi vì tò mò thôi. Nếu là câu hỏi khiến ông khó chịu thì cho tôi xin lỗi vậy. Giờ tôi phải cúi đầu xin lỗi cậu à?”
“Thật ra tôi không thích người ta tò mò chuyện riêng tư cho lắm.”
William Scott ngừng một nhịp, rồi hơi nghiêng người về phía trước.
“Nhưng vì bà thích mèo, nên tôi sẽ đặc biệt kể cho nghe.”
Cyril nheo mắt. Mèo á?
Lại mèo gì nữa?
Nhưng rồi cô lại nhớ, pháp sư là loại người lập dị trong số những kẻ lập dị. Còn người ngồi trước mặt cô là chính là kẻ dị biệt nhất trong đám pháp sư lập dị đó. Đã chịu kể thì cứ nghe thôi. Cyril nở một nụ cười lịch thiệp.
“Thật vinh hạnh.”
William Scott, người đã chỉnh lại dáng ngồi, vung bút vẽ một cách thoải mái, tạo ra một hình tròn lớn. So với việc vẽ bậy khi rảnh rỗi, hình vẽ này khá to. Cyril nghĩ mình cần cân nhắc việc thay đổi chiếc bàn tiếp khách này. Ai mà biết được gã pháp sư đó đang làm trò gì với chiếc bàn đó chứ.
"Tôi tin vào sức mạnh của cơm. Vậy nên, chuyện là thế này. Nếu đã ăn cơm cùng nhà hơn mười năm, thì dù là con mèo hoang ăn trộm trèo qua hàng rào, tôi cũng tin rằng nó là phe mình. Nếu con mèo hoang đó bị người khác ném đá, chẳng phải mình cũng phải run rẩy tức giận mà nói rằng, “kể cả có đánh cũng là tôi đánh” sao? Thế nhưng, có một cô tiểu thư nọ lại đứng yên khi một con cáo từ làng khác cắn xé con mèo hoang.. Đáng tiếc thay, con mèo hoang đó lại là di vật của bạn tôi. Thật là một bi kịch!"
"Ôi chao."
Cyril dùng ngón trỏ khẽ gõ vào tách trà. Những gợn sóng tròn lan tỏa trên mặt nước trà màu đỏ.
"Ông nói chuyện khó hiểu quá. Nói thẳng ra cũng được mà."
Con mèo là Amy, cô tiểu thư là Viola, con cáo là các cô tiểu thư và phu nhân đã chỉ trích Amy. Nói tóm lại, tiểu thư Viola không giúp Amy, nên ông ấy ghét cô ta. Cyril lẩm bẩm trong lòng.
William Scott nhún vai và tiếp tục câu chuyện.
"Chỉ cần phu nhân hiểu là được mà... Dù sao thì, tôi đã định nhờ con mèo nhà mình trông chừng con mèo hoang, di vật của bạn tôi, ai ngờ nó lại bị cô tiểu thư đã phớt lờ con mèo hoang đó mê hoặc mà quay về mất. Chúng tôi đã cãi nhau một trận. Sau đó, nó nói rằng mình là người theo chủ nghĩa tự do yêu đương. Thế là tôi thả nó đi, bảo là cứ yêu đương cho nhiều vào."
Và "con mèo nhà tôi" chắc chắn là Ralph Scott.
Trước khi Cyril kịp trả lời thì ở cửa đã vang lên tiếng gõ. Được nàng cho phép, người quản gia bước vào vài đầu. Quản gia đưa cho Cyril một mẩu giấy, nói rằng Tử tước Dublin có thể sẽ đến muộn một chút. Cyril nói "được rồi" và đưa ra vài chỉ thị cho quản gia. William Scott hứng thú nhìn cảnh tượng đó.
"Anh ấy nói rằng sẽ đến muộn. Có vẻ như tình hình nghiêm trọng hơn tôi nghĩ. Đây là một câu hỏi đột ngột, nhưng anh ấy hỏi liệu hôm nay ông có thể ở lại không. Ngài Scott, lịch trình của ông có ổn không?"
“Ôi chà, tôi thì quá tốt rồi. Về nhà cũng chỉ có một người theo chủ nghĩa tự do yêu đương ở đó mà thôi.”
William Scott khéo léo nói. Chiếc bút vẫn đang vẽ bậy lúc nãy đã cắm vào tách trà từ lúc nào không hay. Màu trà đỏ tươi giờ đã biến thành màu đen kịt.
Vì thế nên mới nói, lũ pháp sư! Cyril khẽ cắn môi. William Scott cười toe toét và nhìn về phía cánh cửa mà người quản gia vừa bước ra.


0 Bình luận