Ralph có vẻ không ngờ tớ lại mua nhiều đến vậy. Anh ta khẽ hỏi có phải định mua để tặng ai không, tớ bảo là tớ dùng cho bản thân, thế là anh ta tròn mắt ngạc nhiên.
Bọn tớ đã buôn chuyện với nhau khá lâu. Khi tớ kể rằng ở thủ đô người ta thường khắc tinh linh hay ma pháp vào trang sức để bán, Ralph tỏ ra rất hứng thú. Anh ta bảo nếu vậy thì thị trường tiêu thụ sẽ mở rộng hơn nhiều, còn thao thao bất tuyệt về chuyện mở rộng kinh doanh các kiểu. Tớ nghe chẳng hiểu một nửa, nhưng thấy anh ta vui vẻ như vậy thì chắc toàn điều tốt nên tớ cũng chỉ gật gù.
Hôm đó, khi tớ tiễn Ralph ra về, bọn tớ tình cờ gặp Viola ở hành lang. Viola mỉm cười nhẹ nhàng, còn Ralph thì như hóa đá. Anh ta trúng tiếng sét ái tình ngay từ ánh nhìn đầu tiên, một kịch bản quá quen thuộc, đúng không?
Nhưng Ralph không phải người thường. Chỉ vài hôm sau, anh ta đã thân thiết trò chuyện với Viola cứ như bạn lâu ngày mới gặp. Thật đáng nể.
Viola rất quan tâm đến tàn tích cổ, mà Ralph thì là chuyên gia về Rừng Quái Vật và di tích. Có vẻ các mạo hiểm giả khi không đủ tiền mua pháp cụ sẽ thanh toán bằng thông tin về các khu di tích hoặc quái vật, nhờ vậy Ralph đã tích lũy được một lượng kiến thức khổng lồ. Nghe nói có cả các lãnh chúa phương Nam tìm đến anh ta để mua tin tức nữa kia. Ralph hẳn đã dùng những tư liệu đó để tiếp cận Viola.
Tớ không rõ Kirill nghĩ gì về việc Viola thân với Ralph, nhưng rõ ràng là đã có một chàng trai chen ngang rồi. Chuyện tình của họ chắc chắn sẽ không dễ dàng đâu, đúng không?
Còn tớ thì thu được lợi lộc từ chuyện này. Bác Scott, vì cảm thấy cháu mình thất lễ với tớ, đã gửi tặng đủ loại quà để xin lỗi.
Tớ phải suy nghĩ một lúc khi đọc thư bác ấy, xem thử Ralph đã làm gì thất lễ với tớ. Cũng đúng, có không ít người vì muốn tiếp cận Viola hay Boris mà tìm cách làm thân với tớ trước. Nếu tớ giận từng vụ như vậy thì chắc tớ đã đoản thọ từ lâu rồi. Nhưng nghĩ kỹ thì hành động của Ralph cũng có thể coi là thất lễ. Anh ta đến gặp tớ với tiền đề là một cuộc hôn nhân mà.
Tuy nhiên, Ralph rất lịch sự. Anh ta đã xin lỗi rồi, anh ta nói rằng có vẻ bản thân không nên đến gặp tớ khi trong lòng còn vương vấn người khác. Để tạ lỗi, anh ta tặng luôn mấy pháp cụ tớ đặt mua trước đó. Khi tiếp cận Viola, anh ta cũng không lấy tớ làm cái cớ.
Dù sao thì cũng là quà tặng miễn phí, nên tớ rất vui lòng nhận món quà từ bác Scott.
Nhìn vào mấy món quà ấy, tớ hiểu phần nào vì sao bác Scott vẫn còn độc thân đến giờ. Chúng đều kỳ quái một cách lạ thường, tuy tớ thì thấy thú vị. Có một sợi dây, một khi đã buộc lại thì không thể cởi ra trừ phi dùng đúng loại kéo đi kèm cũng nằm trong bộ quà tặng. Tớ nghĩ nó sẽ rất hữu ích để bắt "tên sát thủ sách".
Tớ gửi kèm dây và kéo trong thư này. Hy vọng sẽ giúp ích cho cậu. Nhưng mà, nếu bắt được hắn rồi thì đừng hành hạ quá. Dù sao hắn cũng chỉ là đồng môn cùng số phận chết khô vì luận văn mà thôi. Thương hắn một chút, nhé?
Giờ thì cậu đã hiểu vì sao Cyril lại mời Kirill đến bữa tối rồi chưa?
Nếu cậu đã dọn dẹp xong phòng thì chắc chẳng còn hứng thú với mấy chuyện này nữa (tớ biết cậu viết thư chỉ để trốn dọn dẹp thôi mà, đúng không?), nhưng tớ vẫn viết ra đây phòng khi cậu muốn biết. Dạo này cũng chẳng có chuyện gì hay để kể, mà tớ thì không thể viết một danh sách pháp cụ vừa mua ra đây được. Dù cậu chẳng quan tâm thì cũng ráng đọc hết, vì công sức tớ viết nhé.
Tớ, Amy đang chán quá.
***
Gửi Amy,
Cảm ơn vì món quà.
Chuyện về bộ tộc sa mạc nghe cũng thú vị phết.
Leslie.
***
Leslie Fox không có lương tâm,
Muốn ăn đấm không?
Làm ơn viết thư tử tế một chút đi?
Amy, với nắm đấm siết chặt.
***
Tới Amy, hiện thân của cơn thịnh nộ,
Tớ cứ nhìn thấy cái mặt cau có của cậu trong đầu khi đọc thư này. Cậu nói siết chặt nắm đấm, vậy sao không thử dùng vào việc gì có ích hơn?
Ví dụ như đấm Ralph Scott chẳng hạn?
Sau khi đọc thư cậu, tớ đã suy nghĩ.
"Thế nào mới là một bức thư xứng đáng gọi là thư hồi âm?"
Tớ từng nghĩ chỉ cần viết thư về những điều có liên quan đến nội dung thư của Amy Ellis, rồi gửi lại cho Amy Ellis, thế là đủ điều kiện gọi là "hồi âm".
Nhưng mà, "một bức thư đúng nghĩa là hồi âm" nghe cứ mơ hồ sao ấy. Tớ bắt đầu thấy hoang mang.
Tớ bèn hỏi một thằng bạn thân, đứa giỏi ăn nói nhất trong số những người tớ biết. Cái lưỡi của nó cứ như được ướp trong dầu, trơn tru kinh khủng.
Tớ tưởng nó sẽ bảo tớ đi chỗ khác chơi, nhưng không, nó nghiêm túc mời tớ ngồi xuống rồi bắt đầu giảng nguyên một tiếng về ngữ pháp và thành ngữ cổ xưa chỉ dùng trong thư từ thời đại cổ.
Tớ phản bác: "Người nhận thư thậm chí còn không biết mặt chữ cổ." Nhưng vô ích.
Nếu nó không có tiết học tiếp theo, có khi tớ đã bị lôi đọc bài luận dài ngoằng của nó về những lớp nghĩa ẩn dụ trong thư pháp cổ.
Cuối cùng tớ rút ra kết luận: Không phải lỗi của thằng bạn, mà là lỗi của tớ vì đã hỏi sai người. Đáng lý phải tự đấm mình trước tiên.
Vì vậy, lần tới gặp cậu, tớ sẵn sàng nhận một cú đấm từ cậu. Nhớ nương tay thôi. Tớ không muốn mới hai mươi mấy tuổi mà đã phải dùng nướu để nhai bánh mì đâu.
Tóm lại là: tớ vẫn không hiểu thế nào mới gọi là một thư hồi âm đúng nghĩa.
Nên Amy à, cậu nói thử xem nào, "thư hồi âm đúng nghĩa" theo định nghĩa của cậu là gì?
Không phải tớ gây sự đâu. Tớ thật lòng muốn biết. Nếu cậu chỉ dạy, lần sau tớ sẽ viết đúng chuẩn theo ý cậu.
Tớ nghĩ chắc không phải độ dài là tiêu chí, đúng không? Vì có lúc chính cậu cũng chỉ gửi thư dài đúng một, hai dòng.
Thư cậu vừa rồi viết cho tớ có đúng ba mươi sáu chữ. Còn thư trước tớ gửi là hai mươi sáu chữ. Chênh nhau đúng mười chữ. Vậy độ dài không thể là nguyên nhân được, đúng chứ?
Nhưng con người không phải lúc nào cũng lý trí, nên có thể cậu nổi giận vì thư quá ngắn. Trong trường hợp đó, những dòng tớ viết dưới đây có thể sẽ xoa dịu cậu.
Thực ra, lá thư hai dòng là có nguyên do bi thảm cả đấy.
Nó vốn không phải chỉ có hai dòng. Trước đó nó còn dài hơn cả bức thư tớ đang viết đây.
Và nguồn cơn của bi kịch, là giáo sư hướng dẫn của tớ.
Vị giáo sư ấy hài lòng với tiến độ luận văn của tớ, nên thời gian rảnh của tớ đột ngột tăng vọt.
Mà cậu biết rồi đó, khi một bận rộn tự dưng rảnh, nó sẽ mất phương hướng. Tớ quyết định dồn toàn bộ thời gian rảnh đó để bắt tên sát thủ sách.
Tớ lôi kéo được vài hậu bối còn dư thời gian, hứa sẽ chỉ cho họ hướng ra đề kiểm tra của các giáo sư. Chúng lập tức thề trung thành.
Một số thủ thư trong thư viện cũng về phe tớ. Lúc đầu họ nghĩ những vết mực trên sách là do vô ý, nên chỉ đề xuất phạt nhẹ. Nhưng tớ đã phân tích các vết mực để chứng minh hung thủ không hề "vô ý". Thế là tớ có đồng minh.
Tớ cùng đồng bọn đặt bẫy khắp thư viện. Ngày định mệnh đến, tớ đang viết thư cho cậu thì một đàn em lao vào gọi tớ, "Hắn mắc bẫy rồi!"
Tớ nhét thư vào túi áo, lao ra hành lang, chạy băng qua sân đến thư viện. Vì sao lại nhét thư vào túi? Đừng hỏi. Có thể tớ định quay lại viết tiếp. Đừng chất vấn tớ, Amy. Ngay cả tớ cũng không logic 100% được.
Tới nơi, tớ thấy tên sát thủ bị vây như mèo mắc cạn. Hắn cố xông ra bằng nắm đấm. Tớ hay cười nhạo bọn đàn em tớ tuy không khỏe bằng hắn, nhưng tụi nó không phải gà mờ.
Thế nhưng hắn phá được vòng vây vây thật. Và đẩy tớ rơi thẳng xuống ao cạnh thư viện.
Tớ ướt sũng. Và bức thư trong túi, cậu đoán đúng rồi đó, bị nhòe sạch.
Cậu có biết mực nước tan không? Biết chưa? Giờ thì biết rồi đấy.
Tớ bò lên bờ, thấy thư đã hóa thành một vết nhòe khổng lồ. Dù cố rượt theo, tớ cũng không bắt kịp hắn.
Tớ mệt rã rời. Không còn sức đâu mà viết lại thư.
Tớ nghĩ mãi. Viết lại thì không giống nội dung cũ. Mà nội dung cũ thì tớ không nhớ rõ nữa. Vậy nên tớ viết hai dòng tóm gọn mọi thứ.
Tớ đọc lại thư cậu vài lần, suy nghĩ về định nghĩa "thư hồi âm", rồi chợt có một câu hỏi: Cậu dạo này không ra ngoài chơi à?
Với tính cách cậu thì nếu đi dạ hội hay dã ngoại gì đó, cậu thể nào cũng kể ầm lên rồi. Nhưng chẳng thấy cậu nhắc gì. Cậu định nghỉ chơi xã giao luôn à?
Tớ biết cậu yêu váy áo, yêu khiêu vũ, yêu những thứ lấp lánh. Không giống kiểu người sẽ từ bỏ xã hội thượng lưu.
Hay là… cậu không ra ngoài được?
Không tham gia buổi săn thì tốt rồi (tớ nhắc lại cho chắc cậu là người bị thương đấy, thưa tiểu thư). Nhưng thay vì ru rú trong lâu đài Dublin, cậu nên thử mấy hoạt động xã giao khác. Vì theo tớ đoán, cậu chê thư tớ không ra gì chỉ vì cậu quá rảnh.
P.S.
Ralph Scott đúng là thất lễ. Lại còn ngốc nữa. So với Kirill thì cậu ta có thân phận rõ ràng hơn, nhưng để sánh với tiểu thư Viola thì còn kém xa.
Ngay cả khi Viola thật lòng yêu Ralph, khả năng họ đến được với nhau cũng thấp. Không đời nào Ngài Boris hay Công tước Humphrey đồng ý.
Thế nên, cậu nghĩ sao nếu dùng chính nắm đấm ấy để đập Ralph một trận? Xử lý hắn thay cho hai vị tiền bối, tiện thể trả nợ phần thất lễ với cậu luôn.
Leslie Fox, kẻ đang lên kế hoạch trả thù gấp bảy lần.
***
Leslie mù quáng vì thù hận,
Tớ xin phép từ chối.
Tớ thà dành thời gian cho chuyện khác còn hơn là đi đánh Ralph Scott.
Tớ với Ralph là gì chứ, đâu có quan hệ gì. Chỉ vì Ralph không thích tớ mà quay sang thích Viola, thế mà tớ lại đánh anh ta thì nghe kỳ cục quá còn gì? Nghĩ kỹ lại thì, chính bác Scott mới là người giới thiệu tớ làm ứng viên làm vợ, chứ Ralph Scott có từng đến vì thích tớ đâu. Mà tớ cũng chưa từng thích anh ta.


0 Bình luận