Buổi sớm tinh mơ.
Hôm qua trời mưa to đến khó tin.
Thật may, mưa cuối cùng đã ngớt, tuy đường xá vẫn chưa kịp khô.
Hôm nay là chủ nhật, nên cô ấy chắc chắn sẽ ở đây.
Tôi đang đạp xe đến…
Đường tới có xa hơn dự kiến do tôi thường chỉ đi bằng xe buýt.
Biết ngay mà, cô ấy đang ở đây.
“Chào buổi sáng.”
“Eh!? Kogure-kun… tại sao..?”
“Otsuki-san này, tớ có thể xin cậu vài phút nói chuyện được không?”
“Cậu sẽ gặp rắc rối lớn nếu tới trường trong bộ thường phục này đấy! Cậu phải tham gia hoạt động của câu lạc bộ sáng nay nhỉ?”
“Không, buổi chiều cơ, sáng nay tớ rảnh.”
Tôi đạp xe thẳng từ nhà Asashina-san, nên đương nhiên tôi không mặc đồng phục.
Nếu cứ thế này đến trường thì tôi bị ăn mắng là chắc chắn, nhưng tôi sẽ nhanh chóng về nhà khi xong việc, do đó mọi thứ sẽ ổn thôi.
Tôi cũng không định ở đây lâu đâu mà.
Cô gái đứng trước mặt tôi đây là Otsuki-san, một người luôn nở một nụ cười tươi như hoa, giờ khuôn mặt lại thoáng vẻ u ám.
Tôi biết rõ nguyên nhân của sự khác thường này. Nếu như không hiểu được đầu đuôi câu chuyện của Asashina-san thì khả năng cao tôi sẽ chẳng có thời gian cho Otsuki-san đâu.
“Cậu đang có xích mích với Asashina-san, tớ nói có đúng không?”
“!”
Otsuki-san run lẩy bẩy khi bị tôi chất vấn. Ánh nhìn của cô chứa đầy nghi ngờ như đang thắc mắc tại sao tôi biết được sự việc ấy.
“Để mâu thuẫn đó tồn tại là một sai lầm nghiêm trọng. Hai cậu lúc nào cũng thân thiết với nhau mà, nên tốt nhất hãy làm hòa đi.”
“Kogure-kun!”
Otsuki-san hướng đôi mắt sắc bén về phía tôi.
“Đây là chuyện riêng giữa tớ và Arisa, không phải việc của cậu! Có phải Arisa đã kể cho cậu không?”
“Đúng”
“Hee. Arisa thân với cậu đến bất ngờ luôn đấy. Tớ không thể tin được Arisa có thể kể chuyện này cho một người con trai. Phải nói là cậu giỏi thật.”
“Tiện thể thì, cậu biết là hôm qua mưa bão rất dữ dội nhỉ? Cậu biết rõ là Asashina-san sợ sấm, vậy sao cậu nỡ bỏ cậu ấy lại một mình? Cái đó người ta gọi là ‘vô tâm’ đấy! Cậu không thấy tội cho Asashina-san sao?”
“Cậu đang bênh Arisa à? À, cũng đúng thôi. Arisa xinh đẹp và đáng yêu đến vậy mà. Nếu cậu thích Arisa thì chắc Arisa sẽ cân nhắc chăng? Dù sao thì Arisa cũng như bao cô gái khác thôi, cậu ấy luôn có khát khao được yêu đương.”
“Nếu thế, tớ cũng muốn chiếm được thiện cảm của Otsuki-san. Tớ giỏi làm việc nhà này, lại còn biết lau dọn, nấu ăn, may vá. Tối hôm qua nhá, Asashina-san còn ăn ngấu nghiến đĩa cơm cà ri của tớ cơ. Lúc đó trông cậu ấy cứ như đang thưởng thức món ăn tuyệt vời nhất nhân gian vậy.”
“Cậu đã sang nhà Arisa sao?”
“Cậu không biết Asashina-san đã gọi cho tớ nhỉ? Vì cậu đâu còn quan tâm tới Asashina-san nữa? Cậu ấy lúc nào cũng run như cầy sấy, khóc lóc khi sét đánh, khiến tớ chỉ cần nghe giọng nói qua điện thoại đã đủ thương xót rồi. Cậu biết Asashina-san có rất nhiều điểm yếu mà? Càng hiểu thêm về cô gái đáng thương ấy, tớ càng muốn tới bên giúp đỡ.”
“...”
“Không phải trước giờ cậu luôn là người ở bên Asashina-san sao? À, cậu đang có xích mích với người bạn thân nhất của mình, nên chắc thứ tình bạn đó đã tan vỡ rồi nhỉ? Thế từ giờ cứ để Asashina-san cho tớ nhá?”
“!?”
“Hôm qua cậu ấy cũng đáng yêu lắm đó? Cậu ấy sợ hãi như một chú cún con, cầu xin tớ nắm tay cho tới khi ngủ say. Otsuki-san này, chút nữa cậu có muốn sang nhà Asashina-san không? Hẳn là Asashina-san sẽ rất vui khi được gặp tớ.”
“...”
“Vậy thì nhân lúc xích mích giữa hai người còn tồn tại, tớ sẽ nhanh chóng chiếm lấy vị trí của cậu, Otsuki-san à. Tớ tự hỏi xem Asashina-san sẽ còn yêu tớ đến mức nào nhỉ?”
“CẬU ĐANG NÓI CÁI QUÁI GÌ THẾ? Arisa không bao giờ mong muốn một tương lai bên cậu. Tôi[note77646] hoàn toàn vô dụng nếu không có Arisa… Còn Arisa cũng thành phế vật nếu không có tôi!”
Những câu từ vừa tuôn ra khiến tôi sôi máu.
“Nếu cậu thực sự cảm thấy vậy, sao cậu nỡ bỏ mặc Asashina-san một mình tới tận sáng? Cậu hiểu rõ người bạn thân ấy hơn bất cứ ai mà? Toàn thân cậu ấy bị ướt do mưa, run cầm cập do sợ hãi, thậm chí còn sốt vì lạnh. Cậu có biết bản thân tồi tệ đến mức nào khi dám để người bạn chí cốt của mình lâm vào cảnh đó không hả??”
“Eh…”
“Tuy chỉ là sốt nhẹ, và Asashina-san sẽ khỏi nhanh sau khi được tớ chăm sóc, nhưng hãy tưởng tượng xem, nếu không có ai tới bên cậu ấy thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra với cô gái ấy tại một nơi cô đơn, chẳng có lấy một bóng người?”
“...”
“Tại sao cậu nỡ để chuyện tồi tệ này xảy ra? Nếu là tớ, tớ sẽ chẳng bao giờ vô tâm đến thế, sẽ chẳng bao giờ bỏ mặc bạn bè. Không bao giờ!”
“Tại Arisa đã nói dối tớ…”
“...Tớ đồng ý đó hoàn toàn là lỗi của Asashina-san. Nhưng… chỉ vì lí do đó mà căm ghét bạn cậu thì thực sự không nên… Cậu thấy bản thân có nhận được gì sau những hành động vô tâm đó không? Chẳng phải tương lai của cậu sẽ xám xịt nếu tình bạn giữa cậu và Asashina-san vỡ tan sao?”
“Tớ hiểu rồi… Nếu tớ mất đi Arisa, tớ sẽ chỉ còn có một mình.”
“Theo tớ, Asashina-san vẫn sẽ có cuộc sống đủ đầy nếu thiếu cậu. Mọi người trong lớp hôm sau vẫn sẽ tới bên cậu ấy, cùng với sức mạnh kì diệu của thời gian sẽ trở thành liều thuốc xóa nhòa mọi đau đớn. Cậu thấy chứ, quên đi sự tồn tại của cậu chỉ là chuyện nhỏ như ăn bánh với Asashina-san thôi.”
“Cậu nói chả khác gì đã nhìn thấu tương lai vậy.”
“Tớ biết. Tớ cũng luôn tự hào về người bạn thân của mình. Reo cực kì tài năng và đang trên đà phát triển tới đẳng cấp quốc tế, nhưng… tớ ghét sự vô dụng của một người bình thường như tớ. Nếu đem ra đối chiếu với cậu, tớ có cảm giác như đang nhìn chính mình, và đó là lí do tớ giận dữ đến vậy.”
“Vậy ư? Kogure-kun này, Hirasawa-kun lúc nào cũng sát cánh bên cậu, nhỉ?”
“Ừ, tớ sẽ không để Reo chịu tổn thương đâu. Reo giống như một cỗ máy duy trì sự tồn tại của tớ. Làm gì có ai muốn vô hình như không khí đâu ha!”
Tôi sử dụng từng từ ngữ một cách cẩn trọng, cố gắng thuyết phục Otsuki-san. Không chỉ vậy, những lời nói vừa rồi còn là câu trả lời của tôi nếu có xích mích với Reo.
Giả sử tình bạn của tôi và Reo tan nát thì chắc tôi sẽ chẳng khác Otsuki-san bây giờ là mấy.
Reo là trung tâm của mọi người, còn tôi thì không. Phải nói là vô hình theo đúng nghĩa đen luôn!
Otsuki-san trầm ngâm suy nghĩ.
“Thực ra, tớ thấy hối hận… Tớ biết nếu mất đi Arisa thì tớ là người duy nhất phải chịu hậu quả. Sáng nay, tớ định sang nhà cậu ấy để xin lỗi, nhưng sợ bị thẳng thừng từ chối nên chẳng dám…”
“…Giờ xin lỗi vẫn chưa muộn đâu. Cậu nên đi nhanh đi. Bỏ mặc chuyện này càng lâu thì càng khó giải quyết đó, nhất là nếu Asashina-san trở nên bướng bỉnh hơn sau khi xem xét lại câu chuyện. May mắn là giờ Asashina-san vẫn chưa bình tình lại, do đó cậu chỉ cần nhận lỗi là xong.”
“Thật sao? Nhưng…”
Cậu còn e ngại điều gì nữa, Otsuki-san?
Cậu không thể cứ đứng im mà chờ Asashina-san chủ động tới xin lỗi. Một khi đã đánh mất tình bạn thì… rất khó để khôi phục lại.
“Thực ra, trước đây tớ từng có hai người bạn thuở nhỏ…”


17 Bình luận
Như 1 câu t từng nghe đc: "chắc đây là mong muốn của tác nhưng ổng ko làm đc :))"
Nếu cứ để ko ai xin lỗi vì sợ ko đc tha thứ thì khả năng lớn hơn là 2 chị sẽ hối hận suốt đời luôn ấy chứ.
Còn "có ai muốn vô hình đâu ha" á, sự tồn tại của mấy ng là do đứa bạn ban cho à. Tự bước đi trên chính đôi chân của mình đi! Ko muốn "vô hình" thì hãy tự mình trở nên "nổi bật" đi!
Anw, đám này ms đang trong tuổi dậy thì, tâm lí chx ổn định, lại còn đang sôi máu nx nên cx là điều dễ hiểu...
Tiếp tục xem chuyện này đi đến đâu thôi 🐧 (chắc chắn là HE r)
YAAI