“Nii nii! Hii[note77099] thích đi lắm luôn!! Cure Cure!!
“Ừm. Em nên cảm ơn nee-chan vì đã cho chúng ta đi chơi nha!”
Thời gian trôi qua lúc nào chẳng hay, và rồi ngày cả bốn người chúng tôi cùng nhau tới công viên giải trí cũng đến.
Hôm Asashina-san rủ tôi và Hiyori, con bé đã nhảy cẫng lên vì vui sướng, lập tức đồng ý tham gia chuyến đi này.
Tôi thực sự rất biết ơn Asashina-san vì đã đem tới cho em gái tôi những giây phút hạnh phúc.
Phải cảm ơn cô ấy cho ra lẽ mới được!
Nắm chặt tay Hiyori, anh em tôi chậm rãi bước tới ga, cũng là nơi mà cả nhóm đã hẹn gặp nhau.
Công viên giải trí Amazingland cách đây khoảng hai mươi phút đi tàu, nên việc di chuyển không gặp nhiều khó khăn.
Lúc đầu, tôi khá lo lắng khi phải một mình đi với hai cô gái, nhưng nỗi lo đó đã không còn nữa vì tôi đã có em gái mình bên cạnh.
“Anh không biết hai người họ đã tới chưa…”
Anh em tôi tới điểm hẹn đằng trước ga tàu lúc mười giờ sáng.
Tuy còn khá sớm nhưng sân ga đã rất đông đúc rồi.
Tôi chẳng thấy bóng dáng Asashina-san đâu cả. Hiện giờ vẫn còn mười lăm phút mới tới giờ hẹn, nên có lẽ cô ấy vẫn chưa đến.
“Hôm nay Nii nii không đi với anh Reo ư?”
“Không, hôm nay chúng ta sẽ đi cùng người khác.”
“Họ có phải bạn của Nii nii không thế?”
Tôi thắc mắc liệu hai cô ấy có coi tôi như một người bạn?
Đúng là bọn tôi đã có thông tin liên lạc của nhau, nhưng tôi không nghĩ mình đã thân thiết tới mức có thể gọi họ là bạn, thậm chí còn ít khi trò chuyện nữa.
Asashina-san nói rằng cô không giỏi ứng phó với đàn ông, nên tôi chẳng thể ép cô ấy thành bạn tôi được. Thôi, tạm bỏ chuyện này qua một bên đã.
“Có lẽ họ là bạn của anh đấy.”
“Nii nii, em không biết anh có bạn ngoài Reo luôn đó! Bất ngờ ghê!!”
“Dừng lại đi Hiyori ơi!! Lời nói của em cứ như cứa vào tim anh vậy!”
Tôi không có mấy bạn bè vì tôi tồn tại trong lớp như không khí… Đôi khi tôi tự hỏi: “Có phải do Reo lúc nào cũng ở bên tôi nên tôi mới vô hình như vậy? Phải chăng người bạn thân luôn toả sáng ấy đã vô tình cướp đi khả năng kết bạn của tôi?”. Mà, mặc kệ chuyện đó đi.
Sắp đến giờ hẹn rồi nhưng tôi tìm mãi chẳng thấy hai người họ đâu cả. Tôi chắc chắn là Asashina-san sẽ cực kì nổi bật trong đám đông nhờ vẻ ngoài cuốn hút của cô, chưa kể đến sự đáng yêu của Otsuki-san nữa.
“Um!”
Tôi giật mình khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc sau lưng. Bất ngờ thay, giọng nói đó là của một cô gái đội mũ, đeo kính râm và cả mặt nạ.
Dựa vào chất giọng và dáng hình cơ thể, tôi khá chắc đó là Asashina-san, nhưng cách ăn mặc kì lạ của cô khiến tôi không khỏi lo lắng.
“Cậu là Asashina-san à?”
Giọng nói hồi nãy chẳng phải của Asashina-san thì còn là của ai?
Cô gái ấy nhẹ nhàng bỏ mũ xuống, để lộ mái tóc vàng bạc kim dài tới lưng. Mái tóc ấy tung bay trong gió, toả sáng lấp lánh dưới những tia nắng mặt trời ấm áp.
Vẻ ngoài đáng ngờ của cô dường như đã tan biến chỉ sau một động tác bỏ mũ.
“…*nuốt nước bọt*”
Tôi thở hổn hển trước “sự biến hoá kì diệu” của Asashina-san. Tiếng thở lớn đến nỗi tai tôi còn có thể nghe rõ.
Ở lớp, tôi chỉ có thể thấy cô ấy khi đang mặc đồng phục trường nên tôi chưa từng nghĩ Asashina-san trong bộ quần áo thường ngày lại xinh đẹp đến thế.
Cô khoác lên mình chiếc áo len cardigan màu sáng bên ngoài chiếc áo sơ mi trắng tinh. Mái tóc óng ả của cô được tô điểm thêm nhờ vào những chiếc kẹp tóc màu pastel, làm nổi bật lên vẻ đẹp dịu dàng, duyên dáng.
Không thể tin được Asashina-san trong bộ trang phục thường ngày lại có thể xinh tới như vậy!
Giờ đây, tôi cuối cùng đã có thể đồng cảm với hơn một nửa số học sinh nam của trường bị cô ấy “hớp hồn” rồi.
Tuy những kỉ niệm của tôi hồi còn học tiểu học và sơ trung chẳng mấy tốt đẹp nhưng lại là thứ giúp tôi giữ được “cái đầu lạnh” trước những cô gái sở hữu vẻ ngoài quyến rũ. Nếu không, có lẽ tôi cũng sẽ phải lòng cô ấy từ cái nhìn đầu tiên như bao người khác thôi.
“Yoo-hoo!”
Từng lời nói, từng cử chỉ của cô đều rất cuốn hút, khiến ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía cô.
Chắc Asashina-san đã đội mũ, đeo kính râm để tránh gây sự chú ý. Tuy không phải người nổi tiếng nhưng sẽ khá khó chịu nếu nhiều người dòm ngó cô như vậy. Xinh đẹp quá cũng là một điểm bất lợi, nhỉ?
“Uwa!! Chị ấy trông như công chúa vậy!”
Hiyori, cô em gái chỉ thân thiết với anh trai, đang ngước nhìn Asashina-san với vẻ mặt đầy thích thú.
“H-Hiyori-chan! E-Em đáng yêu quá!!”
Một cô gái xinh đẹp như Asashina-san cũng sẽ đổ gục nếu em nói câu đó to như thế Hiyori à.
Ngay khi chứng kiến nụ cười ngượng ngùng nhưng không kém phần đáng yêu của Hiyori, mọi cảm xúc phiền lo trong lòng Asashina-san dường như đã tan biến.
“Haauu”
“Chị đã rất nóng lòng muốn được gặp em đó!! Trời ơi, em xinh như một thiên thần vậy!!”
“Không phải “giống như thiên thần” đâu, em tớ là thiên thần thật đấy.”
“Đ-Đau!!”
“A, chị xin lỗi.”
Asashina-san ôm chặt lấy Hiyori, khiến tôi phải chật vật tách cô ấy ra. Hiyori kéo áo tôi.
“Nii nii!”
“Em sao vậy Hiyori?”
“Onee-chan, ngực của chị tuyệt lắm đó! Tuyệt hơn của mẹ nhiều!”
“Dừng lại đi!”
Trời ạ, anh có dạy em ăn nói như thế bao giờ không? Mà ghen tị với em thật đấy!
“Hiyori, tên của chị ấy là Asashina-san. Em nên cảm ơn chị vì đã mời chúng ta đi chơi đó!”
“Dạ! Onee-san, cảm ơn chị!”
“Wow, em ngoan quá! Cùng nhau đi chơi thật vui nhé!”
Asashina-san hạnh phúc xoa đầu Hiyori.
Cô ấy thực sự quý trẻ con nhỉ?
Mỗi khi nói chuyện với em gái tôi, lần nào cô cũng dùng một tông giọng hết sức nhẹ nhàng. Cảm giác như đây là một trong những mặt tốt mà tôi chưa từng biết về cô ấy vậy.
“Mà Asashina-san này, Otsuki-san đâu rồi? Cậu ấy đến muộn à?”
“Thực ra thì… Shizuku… cậu ấy mới bị cảm lạnh hôm qua.”
“Eh? Cậu ấy có bị nặng không? Nhớ lại thì hôm qua đúng là trời lạnh thật. Cậu nên đi thăm Otsuki-san đi Asashina-san! Tớ lo lắm!”
“Shizuku chỉ sốt hơn 37 độ thôi, hơn thế nữa bố mẹ đang chăm sóc cậu ấy rồi nên sẽ không sao đâu.”
“Vậy ư? Tốt quá!”
“Tớ lo cho Shizuku quá…”
“Ừ…”
“Giờ cậu định như thế nào? Tớ cứ lo là sẽ bị đánh nếu cậu biết chuyện này cơ…”
“Tớ có phải hạng người vô tâm như thế đâu!!”
Dù sao thì sáng hôm qua tôi cũng đã được nói chuyện với Otsuki-san, hơn thế nữa việc Asashina-san lo lắng cho người bạn thân của mình khi cô ấy bị ốm là đương nhiên mà.
“Nhưng bây giờ tớ không thể nào tiếp tục kế hoạch ‘tán tỉnh Otsuki-san’ của mình nữa rồi. Cậu cũng muốn chăm sóc cho Otsuki-san mà, phải không? Vậy thì, bọn mình hoãn chuyến đi này nhé?”
“Eh? Em không được đi xem cô gái phép thuật Cure biểu diễn nữa sao?”
Hiyori hẳn đã nhận ra chuyến tới công viên giải trí sắp bị hoãn nên không giấu nổi sự tiếc nuối.
Nhưng Hiyori ơi, tấm vé đó là của Asashina-san mà! Em không thể đòi như thế được!
Hmm? Có lẽ tôi sẽ đưa Hiyori vào chơi bằng tiền của mình vậy.
Asashina-san bỗng cúi xuống ngang với tầm mắt của Hiyori.
“Không sao đâu mà! Cùng chị vào công viên giải trí đi! Em muốn xem cô gái phép thuật Cure lắm mà, đúng không?”
“Có được không thế Asashina-san?”
“Hiyori đã rất mong chờ chuyến đi này cơ mà! Cậu còn nói là cậu không có nhiều thời gian chơi cùng em ấy, và tớ cũng không muốn khiến em ấy buồn đâu.”
“Nhưng… cậu đâu nhất thiết phải làm thế…”
“Mục đích chính tớ đến đây là để chơi với Hiyori-chan! Bọn mình đi thôi!”
Nếu vậy thì tuần sau quay lại đây cũng được mà Asashina-san.
Tuy thế, cậu vẫn nhất quyết đưa em gái tớ đi chơi vì sợ em ấy buồn. Cậu tốt bụng thật đấy. Tớ thực sự hối hận vì đã từng nghĩ cậu lúc nào cũng lạnh lùng, ích kỉ, không biết quan tâm tới người khác.
“Mà Kogure-kun này, tớ hỏi cậu một câu được không?”
“Ừ”
“Cậu định đi hẹn hò với Shizuku trong bộ trang phục tệ hại đó à?”
Asashina-san chống tay vào hông và nhìn chằm chằm vào bộ quần áo của tôi.
Nhà tôi chỉ có quần jean và và áo sơ mi để mặc đi chơi thôi.
Đừng có nhìn tớ với ánh mắt lạnh lẽo thế chứ Asashina-san!
“Tốt hơn hết cậu nên chọn quần áo cẩn thận vào lần sau đi. Thật may mắn là tớ đã nhắc nhở cậu trước khi Shizuku thấy đó!”
“Ừ, tớ thực sự xin lỗi.”
“Thôi không phải hối lỗi đến thế đâu… Hay mấy hôm nữa tớ đưa cậu đi mua sắm nha!”
Chết rồi, tôi vừa để lộ ra vẻ mặt như thế nào nhỉ? Nhưng nhìn thái độ của Asashina-san thì chắc cũng không đến nỗi tệ lắm…
“Tàu đến rồi kìa! Chúng ta nên đi thôi!”


5 Bình luận