Khi mà tôi đang tư vấn tì...
Tetsubito Jusu Tantan
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 24: Tôi, thiên thần và cô gái vô dụng(6)

9 Bình luận - Độ dài: 1,865 từ - Cập nhật:

Người nhân viên tuy hiểu lầm chúng tôi là anh em nhưng bắt bọn tôi làm mấy hành động này là xúc phạm đó! Dưới góc nhìn của một khán giả, tôi nghĩ điều này cần phải thay đổi.

“Tuyệt đó~ anh trai! Thể hiện sự ngầu lòi của anh đi nào!!”

“Ước gì tôi cũng có được một người em gái như thế. Ghen tị quá điiiiiiiiii”

“Bế lên đi ‘anh trai-san’”

Khán giả cũng bắt đầu làm hơi lố rồi. Nếu lường trước được trường hợp này thì nhờ một cặp đôi diễn mới là đẹp nhất chứ!

Phải làm gì đây hả tôi ơiiiiiiii?

“Nii-nii, mau bế onee-san lên!”

Tôi nghe thấy giọng của Hiyori vang vọng từ vị trí ghế ngồi. Có vẻ như Asashina-san cũng thế. Cô tiến tới gần tôi.

“Tớ ổn mà. Bọn mình nên kết thúc chuyện này trong êm đẹp, phải không nào?”

“Thật ư?”

“...thật ra thì hơi ngượng một tí… Nếu là Kogure-kun thì tớ không để ý đâu?”

Khuôn mặt Asashina-san chuyển sang màu đỏ sau những lời đó. Tớ hiểu rồi! Nếu cậu đã thực sự quyết tâm thì tớ sẽ hết lòng hỗ trợ cậu!

Thầm xin lỗi cô ấy trong bụng, tôi vòng tay qua lưng và chân Asashina-san.

“Yottoo….!”

94875b57-198c-4cb8-8a84-23b969de7850.jpg

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày như thế này…Một ngày mà tôi được bế Asashina Arisa - người có vẻ đẹp quyến rũ khiến ai cũng phải mê mẩn. Tôi vì ngượng mà không cả dám nhìn mặt cô ấy nữa.

“Nếu em cứ như thế thì ‘anh trai-san’ sẽ mỏi lắm, nên hãy ôm anh ấy chặt vào!”

“V-Vâng!”

Owaaa! Asashina-san đang ôm lấy tôi kìa!! Cái thứ mềm mềm đó lại bị ép vào ngực tôi rồi. Sức công phá kinh khủng quá! Thật nguy hiểm khi phải nhìn mặt cô ấy lúc này. AAA tôi sắp không chịu nổi nữa…

“X-Xấu hổ quá…”

“Tớ có khác gì đâu…”

“Tôi sẽ chụp ảnh hai cậu nên vui lòng đứng yên nhé!”

“Nghiêm túc luôn hả?”

Chỉ trong chốc lát, tôi nhận ra: tôi đã ôm Asashina-san quá nhiều hôm nay rồi. Tôi cất tiếng gọi cô ấy khi thấy cô quay mặt đi để che giấu sự xấu hổ.

“Um, Asashina-san này, cậu đang khó chịu lắm đúng không?”

“Vì một lí do nào đó mà tớ khá quen với việc “đụng chạm” rồi…”

“Uhee?”

“Thôi đừng đụng chạm nhiều thế chứ! Bao giờ được chạm thì tớ sẽ bảo cậu sau.”

“Hiểu rồi… pheww”

“Có phải là…um…”

Asashina-san lắp bắp. Đột nhiên, tôi suýt mất thăng bằng, nên tôi đã nâng Asashina-san lên cao một chút cho khỏi ngã.

“Trông cậu mệt mỏi từ nãy rồi, có phải do tớ nặng không?”

“Không, cậu rất nhẹ so với cái vóc dáng này.”

“...!”

“Ouch, sao cậu lại véo má tớ thế?”

Tớ cũng biết đau khi mà cậu dùng hết sức véo chứ! Tớ biết cậu không thích bị gọi là “béo”, nên đã cố tình nói cậu nhẹ rồi. Tại sao cậu vẫn cứ khó chịu thế này?

“Người tớ cũng lớn chứ bộ!”

“Ừ thì…(ngực) cậu lớn thật. Ouch! Đau!”

“Hmph!”

Bọn con gái đúng là sinh vật khó hiểu nhất hành tinh này mà!

Một lúc sau, nhân viên đưa Hiyori trong bộ trang phục Cure Cure yêu thích của em ấy tới. Vậy là bọn tôi đã có một bức ảnh để đời với diễn viên đóng vai cô gái phép thuật Cure của chương trình.

Chụp xong, tôi nhẹ nhàng thả Asashina-san xuống. Hai đứa bọn tôi nhìn nhau và… nở một nụ cười gượng gạo như thể đã thỏa thuận với nhau sẽ quên hết mọi chuyện diễn ra hôm nay.

Chương trình biểu diễn của cô gái phép thuật Cure cuối cùng đã khép lại. Một chương trình tuy ngắn mà lại dài lê thê.

Lúc này trời đã sẩm tối. Tôi, Asashina-san và Hiyori dắt tay nhau tới hàng lưu niệm.

“Trông có vẻ tối nay sẽ mưa đấy. Có lẽ chúng ta nên về sau khi chơi một trò nữa thôi.”

“Chắc thế thật. Em muốn chơi gì nào Hiyori?”

“Vòng quay mặt trời!”

Đây chắc chắn là điểm cuối cùng mà chúng tôi có thể đến hôm nay. Tuy vậy, hiển nhiên là vòng quay mặt trời sẽ đưa người chơi lên cao hơn cả tàu lượn siêu tốc. Điều đó có nghĩa là Asashina-san sẽ…

“Tớ hoàn toàn không gặp vấn đề gì với vòng quay mặt trời!”

“Nó lên cao lắm đấy!”

“Đúng thế! Nhưng chân tớ có thể chạm đất trong gondola[note77100] nên ổn thôi.”

Asashina-san nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Hiyori.

“Nhanh đi chơi nào! Không là trời tối mất đó!”

Mái tóc vàng bạch kim của cô tung bay trong làn gió mát của buổi hoàng hôn. Với một nụ cười tươi trên khuôn mặt, cô hạnh phúc cùng em gái tôi tới vòng quay mặt trời.

Ước gì buổi sáng cậu cũng tận hưởng được niềm vui như này thì tốt biết mấy.

Vậy là, qua biết bao cuộc trò chuyện, tớ đã dần hiểu hiểu hơn về con người của cậu, khiến tớ ngày càng tò mò hơn về sự thật ẩn sau “lớp vỏ bọc học sinh gương mẫu” đó.

Chẳng mấy chốc, cả đám đã vào trong gondola của vòng quay mặt trời.

Hiyori và Asashina-san ngồi cạnh nhau, còn tôi thì ở vị trí đối diện họ.

Từ từ, chiếc gondola di chuyển lên trên đỉnh với vài âm thanh leng keng.

Ở vị trí cao, nhóm tôi có thể chiêm ngưỡng cảnh hoàng hôn hoàng hôn tuyệt đẹp.

“Arara”

Tôi nhìn về phía Hiyori. Có lẽ vì quá mệt nên em đã ngủ gục rồi.

“Chắc em mệt lắm rồi ha? Em đã nhảy nhót liên tục khi thấy Cure mà.”

“Fufufu, Hiyori-chan đáng yêu quá! Bọn mình nên gọi em ấy dậy sau khi đã xuống đất, nhỉ?”

Asashina-san dịu dàng ôm Hiyori vào lòng. Nhìn cô ấy âu yếm em tôi như vậy, tôi thực sự cảm thấy rất an tâm.

“Cảm ơn cậu nhiều, Asashina-san. Nhờ cậu mà Hiyori mới có được một ngày vui như vậy.”

“Ừm. Tớ cũng thấy vui nữa này! Thật ra tớ muốn mang Hiyori về làm em gái lắm! Xin cậu đó!!”

“Hahaha, tớ không cho cậu đâu.”

Hôm nay cũng là một ngày vui với tôi. Tôi chưa từng có một người bạn nào khác ngoài Reo, nên…

“Sẽ tuyệt lắm nếu Otsuki-san có thể đi cùng bọn mình nhỉ?”

“Phải đấy. Mục đích cậu đến đây là vậy mà…”

“Không sai, đó là lí do mà tớ ở đây ngày hôm nay. Tuy vậy, nếu Otsuki-san cũng được đi thì… tớ sẽ thoải mái hơn ở trò ‘ngôi nhà ma ám’ và tàu lượn siêu tốc. Cậu biết đấy, tớ là con trai mà.”

Theo tôi, nếu người bạn thân nhất của Asashina-san ở bên thì cô sẽ không còn phải sợ hãi trước những trò chơi đó nữa. Tôi biết việc ôm ai là lựa chọn của cô ấy, nhưng tôi muốn cho Asashina-san sự lựa chọn phù hợp nhất.

“Mà Otsuki-san khỏi bệnh chưa?”

“Rồi. Cậu ấy đã hạ sốt nên đã có thể tự do đi lại.”

“Tốt quá…”

“Heee, cậu yêu Shizuku quá nhỉ? Tớ lại thấy được một điểm tốt khác của cậu.”

“Không, không phải tớ nghĩ cho Otsuki-san đâu, thật đấy.”

“Cậu ngại à?”

“Không hề!”

“Thế nếu tớ bị sốt thì cậu có lo cho tớ không?...”

“Có chứ. Điều đó là đương nhiên mà?”

“Heeee”

Asashina-san sửng sốt kêu lên như thể bất ngờ trước câu trả lời của tôi vậy.

Trước hết, tôi đâu phải hạng người vô tâm.

Có thể tôi sẽ lơ đi những người không quen, nhưng riêng Asashina-san và Otsuki-san thì khác. Tôi nói chuyện với hai người họ thường xuyên như là Reo vậy, nên nếu họ gặp chuyện không may thì chắc chắn tôi sẽ lo lắng cho cả hai.

“Nếu có chuyện gì tồi tệ xảy ra với cậu thì Hiyori - cô em gái đáng yêu của tớ - sẽ đau lòng lắm.”

“Oh, hoá ra là vậy à? Kogure-kun đúng là tên siscon hạng nặng.”

“Tớ biết Otsuki-san sẽ giúp đỡ cậu hết mình khi ấy. Tuy vậy, nếu có việc gì quá sức, xin cậu hãy kể với tớ. Tớ sẽ làm những gì mình có thể để hỗ trợ cậu.”

“…được, khi nào cần tớ sẽ nhờ.”

Rồi, khoảng lặng giữa hai người bọn tôi cứ thế tiếp diễn. Chiếc gondola cũng vậy, cứ thế nhẹ nhàng di chuyển. Chuyến đi này đã dần tới hồi kết.

“Giờ nghĩ lại mới thấy sáng nay tớ vô tình hành động hơi xấu hổ nhỉ?”

“Không phải là ‘hơi’ đâu mà là ‘cực kì’ xấu hổ.”

“Giro” (nhìn chằm chằm)

Cô gái xinh đẹp ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt sắc nhọn. Ơ đừng nhìn thế nữa, chỉ là đùa thôi mà…

“Dẫu vậy, tớ đã rất biết ơn cậu vì không bỏ mặc tớ trong khi tớ đang sợ hãi. Mục đích của tớ ở đây là để chơi với Hiyori-chan, nhưng kể ra dành thời gian bên cậu cũng chẳng đến nỗi tệ.”

Dưới sắc cam của ánh nắng hoàng hôn, Asashina-san nở một nụ cười duyên dáng với tôi. Nụ cười ấy đẹp và rực rỡ đến nỗi kể cả người không có cảm tình với cô ấy cũng phải ngượng ngùng.

“Huh, Kogure-kun, cậu thấy ngại à?”

“Không hề!”

“Fufu, tớ cũng đã học được chút ít về cách ứng xử với con trai ngày hôm nay đó.”

“Vậy thì… lần sau, hãy rủ vài thằng con trai đi cùng và ôm chặt lấy họ khi sợ hãi la hét nhá.”

“Tớ không làm thế nữa đâu! Hmph, tớ sẽ không để bất cứ ai khác thấy điểm xấu này của tớ!”

Á à, tự tin có thừa đấy. Mạnh miệng đấy! Hi vọng cậu sẽ giữ được những lời vừa rồi.

Tôi vươn tay ra bám chặt lấy lan can trong gondola và dùng hết sức lực lắc nó.

Chiếc gondola rung uỳnh uỳnh.

“C-C-Cậu làm cái quái gì thế? Rung lắc thế này không vui đâu…”

“Cậu nói cậu ổn mà. Nữa này! Nữa này!”

“Hyaaaaa đồ ngốc! Khônggg!”

Tôi thấy Asashina-san khi tự tin thực sự rất xinh đẹp, nhưng Asashina-san sợ hãi với đôi mắt ngấn nước cũng đáng yêu không kém.

Tôi khá chắc lúc xuống vòng quay tôi sẽ ăn trọn một cú đấm vào mặt, nhưng… chỉ một lần thôi chắc không sao đâu?

Asashina-san đang trách móc tôi vì dám rung gondola đây này.

Rồi, mặt trời cũng lặn. Chiếc gondola cũng đã gần tới điểm dừng.

“Uwaa… nii-nii. Onee-chan bị sao vậy?

Hiyori tỉnh dậy đúng lúc người quản lí thông báo trò chơi đã kết thúc, cũng là lúc mà chuyến đi thú vị này tới hồi kết.

Có điều, Asashina-san đang cực kì giận tôi.

---------

gondola là mấy cái toa này

48aab056-a57e-495c-9db8-3f4cb541174f.jpg

Ghi chú

[Lên trên]
Gondola: kéo xuống cuối trang để xem chú thích
Gondola: kéo xuống cuối trang để xem chú thích
Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

mới 8.612 chữ à chưa đủ ~10k như lời nói trừ 1 điểm🐧
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Nếu đúng 10k chữ thì phải tối nay ms có🐧
deadline là ngày mai cơ mà, phải cộng 1 điểm chứ:)
Xem thêm
@Yuuki 0_0: ồh +1 điểm
Xem thêm
Tưởng mai mới bom:))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Tui xong sớm nên bom luôn:)
Xem thêm
TRANS
vchuong khoẻ thí
Xem thêm