WN
Chương 05: Cô gái nổi tiếng nhất trường đang để mắt tới tôi (1)
4 Bình luận - Độ dài: 1,754 từ - Cập nhật:
“Xin lỗi, nhưng cậu có thế đi cách tôi khoảng năm mét không? Cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu trốn đi mà nhỉ?”
Nụ cười của cô ấy rất duyên dáng nhưng cũng không kém phần đáng sợ.
Áp lực tỏa ra từ lời nói của cô ấy lớn đến nỗi tôi không còn có ý định chạy trốn nữa. Đây khác nào màn đánh trùm trong game đâu chứ!
Ngay bây giờ đây, cô gái xinh đẹp nhất trường - Asashina Arisa - đang đi bộ ngay trước mắt tôi
Thật lòng, tôi muốn trốn đi lắm ấy chứ, nhưng nếu mục đích của Asashina-san có dính dáng đến Otsuki-san thì tôi không thể nào bỏ lỡ được.
Tôi rời khỏi lớp học, bước qua cổng sau, rồi đi bộ dọc theo con đường rợp bóng cây dọc theo trường. Tôi tiếp tục rẽ vào góc phố, giữ nguyên tốc độ tiến về phía trước. Sau đó, tôi rẽ sang một hướng khác với đường tới trường. Thật kỳ lạ là chỉ có duy nhất một đường về nhà từ hai lối đi dẫn ra khỏi cổng chính và cổng sau, cũng là tuyến mà tất cả học sinh đều sử dụng để đi đến đường lớn.[note76362]
Chẳng có học sinh nào lại chọn đi trên con đường mà Asashina-san đang đi bây giờ cả.
Hình như không phải cô ấy đang lừa tôi tới địa điểm vắng vẻ để hù dọa tôi đâu.
Asashina-san bỗng dừng lại, quay lại nhìn tôi.
Rồi, cô ngó nghiêng xung quanh, và ngay sau đó cô đi thẳng vào tòa nhà bên đường. Có phải cô ấy muốn tôi vào trong không?
Tôi nhanh chóng bám theo. Bên trong là một quán cà phê nhỏ, khó có thể nhận ra từ phía bên ngoài.
Có vẻ như cô ấy đã vào rồi.
Tôi không biết ở đây có quán cà phê luôn đấy. Quán nhìn khá cũ, chắc đã tồn tại được ít nhất vài thập kỉ.
Quán cà phê này nằm trong khu dân cư, và học sinh chẳng mấy khi qua lại khu vực này.
Tôi đã học cao trung được một thời gian, nhưng tôi chưa từng nghe kể về nơi này bao giờ. Bên trong quán, một bản nhạc du dương đang được phát lên.
“Chào mừng”
Chủ quán là người đã có tuổi, đang chào đón tôi với giọng trầm và nặng nề. Ngay trước mặt ông là Asashina-san.
“Cháu có thể đặt chỗ như mọi khi được không ạ? Cháu có việc cần bàn bạc với bạn ấy.”
“Được chứ!”
“Cảm ơn bác nhiều ạ!”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Asashina-san trò chuyện với tông giọng mềm mỏng thế này. Thường thì lúc nào cô ấy cũng dùng giọng khó nghe hơn.
Chắc là do cô ấy khá thân thiết với chủ quán cà phê này.
“Theo tôi ở lối này.”
Trừ chúng tôi ra, hầu hết khách của quán đều là phụ nữ.
Có vẻ như quán cà phê cổ kính này là nơi mà dân địa phương thường tới để nghỉ ngơi và xả stress.
“Ngồi xuống trước mặt tôi.”
“À, ừ.”
Bàn của bọn tôi ở trong góc, Asashina-san thì ngồi đằng sau, còn tôi thì ngồi ở phía hướng về cửa ra vào. Vậy là, hiện giờ tôi đang ở vị trí ngay trước mặt Asashina-san.
“Ugh.”
“Gì thế?”
“K-Không có gì.”
Ở vị trí này, tôi mới hiểu được vẻ ngoài của cô ấy tuyệt vời như thế nào.
Cô sở hữu mái tóc dài vàng óng ả, đi cùng với đôi mắt ngọc lúc bảo lấp lánh và sống mũi thanh tú. Tất cả tạo nên một sắc đẹp hoàn mĩ, duyên dáng. Tôi nghe nói con lai không phải lúc nào cũng xinh đẹp đâu.
Dù có xét theo góc độ nào đi chăng nữa, sức hút của Asashina Arisa là điều không thể chối cãi.
Phải lâu lắm rồi tôi chưa từng thấy một người phụ nữ nào xinh đẹp như thế này.
“Ờm, tại sao cậu lại gọi tôi ra đây? Chúng ta nói chuyện ở trường không được à?”
“Cậu nói đúng rồi đấy. Nhưng trước khi trả lời câu hỏi đó, liệu cậu có thể cho tôi biết rằng cậu đã bao giờ nghe kể về nơi này chưa?”
“Chưa. Tôi không hề biết là có một quán cà phê tuyệt như thế này ngay gần trường.”
“Vậy à? Thực ra tôi cũng chưa từng thấy học sinh nào ngoài tôi tới quán này cả. Việc để lộ nơi này cho cậu biết là một vấn đề lớn đấy.”
Asashina-san hơi nghiêng người về phía bàn, mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Khoảng cách ngắn ngủn giữa tôi và cô ấy làm tôi hơi bối rối, nhưng nguy hiểm hơn là giờ đây mắt tôi đang bị thu hút bởi kích thước của “một bộ phận nào đó” trên cơ thể cô ấy.
Tôi nhận thấy hành động này rất khiếm nhã nên vội vàng đảo mắt sang chỗ khác. Xinh đẹp quả là một tội ác mà.
“Phù, không có ai tới cả.”
Trông Asashina-san có vẻ khá cảnh giác với mọi người xung quanh.
Nghĩ lại thì cô đang ngồi ở hàng ghế cuối trong quán. Chiếc ghế ấy nằm đúng góc khuất, nên người bên ngoài nhìn vào trong sẽ không thể phát hiện ra.
Theo như những gì tôi nhớ thì Suzuki và Saito từng kể với tôi rằng cô ấy không tham gia bất cứ câu lạc bộ nào và luôn nhanh chóng rời khỏi lớp khi tan học.
Hơn thế nữa, mấy cậu ấy còn nói là cô luôn biết mất ngay sau khi ra khỏi trường, nên rất khó có thể mời cô ấy đi chơi sau giờ học.
Liệu có phải là do cô cố tình “biến mất” như vậy không nhỉ?
“Có phải cậu không muốn ai biết cậu đang ở đâu không?”
“Đúng rồi đấy. Tôi không muốn ai phát hiện ra vị trí của mình vì bọn họ lúc nào cũng dùng mọi thủ đoạn để rủ tôi đi chơi cả.”
Cậu nổi tiếng thật đấy Asashina-san. Tôi đoán cô ấy còn bị cả người lạ rủ rê nữa.
“Sao cậu không tham gia câu lạc bộ nào đó đi? Cậu chỉ cần giết thời gian đến tối là xong mà?”
“Ban đầu, tôi cũng định vào câu lạc bộ làm vườn với Shizuku, nhưng ngay khi tôi chuẩn bị đồng ý tham gia thì câu lạc bộ ấy đã chật kín người luôn rồi. Tất cả học sinh ở đó đều là mấy đứa con trai có ý định nhắm về phía tôi thôi.”
“Wow…”
“Vậy nên tôi quyết định không vào bất kì câu lạc bộ nào nữa vì tham gia chỉ làm tôi khó chịu hơn thôi.”
Asashina-san ngước lên với ánh nhìn xa xăm.
“Ngay cả khi tôi chạy vào thư viện, kiểu gì đám con trai cũng nằng nặc bám theo. Trong khuôn viên trường chẳng có chỗ trú nào an toàn cho tôi đâu. Và khi tôi đang bất lực tìm nơi để trốn thì tôi vô tình phát hiện ra quán cà phê này.”
“Ra là vậy. Vị trí mà cậu đang ngồi đây cũng không thể nhìn thấy từ bên ngoài, nên quán cà phê này đúng là địa điểm hoàn hảo để giết thời gian.”
Tôi thấy cô ấy đang phải tự mình vật lộn với một vấn đề nghiêm trọng hơn tôi nghĩ. Nếu vậy thì…
“Cậu có ổn không khi cho tôi biết về địa điểm này thế?”
“Đương nhiên là không rồi. Tôi không hề muốn để cho bất kì ai biết về điểm dừng chân tuyệt vời này. Dù vậy thì tôi vẫn cần phải nói chuyện với cậu.”
Cậu hiểu điều đó mà, phải không? Hiểu rõ về hậu quả của việc để cho một thằng con trai biết về nơi đây. Tuy vậy, vì một lí do nào đó Asashina-san vẫn muốn gặp tôi.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không kể với ai đâu.”
“Eh?”
Nếu sự thật là vậy thì tôi không được quên lời hứa vừa rồi.
“Tôi thề. Tôi chắc chắn sẽ không tiết lộ cho ai về nơi Asashina-san giết thời gian sau mỗi giờ học đâu.”
“Tại sao chứ? Cậu đâu có được lợi lộc gì từ việc này…..?”
“Bạn của tôi đã từng trải qua việc tương tự nên tôi có thể đồng cảm với cậu.”
Bạn thân của tôi - Reo - cũng gặp tình huống tương tự vào những năm học sơ trung.
Ở độ tuổi ấy, khuôn mặt của Reo ngày càng trở nên nam tính hơn, chiều cao thì phát triển nhanh chóng. Bởi vậy, cậu trở thành “một chiếc nam châm hút gái” theo đúng nghĩa đen. Các bạn nữ ngày đêm dính lấy cậu ấy, thậm chí có người còn bám đuôi nữa.
Là bạn thuở nhỏ của Reo nên tôi cũng bị cuốn vào vụ này. Khoảng thời gian ấy đúng là khó khăn mà.
Có lần, một bạn nữ còn rút dao ra đe dọa tôi tránh xa Reo với lí do: tôi không hợp với cậu ấy. Lúc đó, tôi chỉ biết đáp lại: “Mày đừng có mà doạ tao. Tao là con trai đấy.”
Sau vụ việc đó, tâm lí tôi đã vững vàng hơn trước rất nhiều. Tôi chẳng còn mấy khi tức giận hay buồn bã nữa.
Nhưng bây giờ đây, tôi lại bắt đầu thấy run sợ trước những cô gái hống hách, và thật lòng mà nói, cô gái trước mặt tôi cũng nằm trong số đó.
Tiện thể, lí do mà hiện giờ Reo đang không hẹn hò với ai là do cậu ấy đã mất lòng tin vào phụ nữ. Hiểu được nỗi ám ảnh kinh hoàng của Reo, tôi khá chắc rằng Asashina-san cũng sợ hãi chẳng kém gì. Tôi biết việc nổi tiếng khổ như thế nào mà.
“Cảm ơn nhé! Mà tôi nghĩ tốt nhất cậu cũng nên giữ bí mật đi, nếu không thì rất có thể cậu sẽ gặp chuyện cực kì kinh khủng đó.”
“Chuyện gì thế?”
“Muốn biết không?”
“Không!!”
Cô ấy là cô gái nổi tiếng nhất, cũng là cô gái thông minh nhất trường mà. Chắc chắn tôi không thể qua mặt được cô ấy đâu. Có khi cô ấy biết nhiều cách để lừa tôi lắm…


4 Bình luận