Gakkou Ichi no Bishoujo t...
Tetsubito Jusu Tantan
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 20: Tôi, thiên thần và cô gái vô dụng(2)

4 Bình luận - Độ dài: 1,535 từ - Cập nhật:

Cú sốc đầu tiên trong ngày của tôi là gì ư? Là bị Asashina-san bám riết lấy cánh tay từ lúc vào ‘ngôi nhà ma ám’ tới giờ!

“Hii sẽ bảo vệ onee-chan!”

Hiyori nhỏ tuổi mà đáng tin cậy quá nhỉ?

Tôi, người anh trai của Hiyori, thực sự rất hạnh phúc khi thấy em gái mình đang ngày càng trưởng thành hơn, xinh đẹp hơn và ngoan ngoãn hơn.

Tuy vậy, cái người đang bám chặt lấy tay tôi thì…

“Huhu… huhuu”

Tôi đã phải rất vất vả mới có thể kéo Asashina-san đang khóc đầm đìa ra khỏi cái ngôi nha quái quỷ đó.

Giá như tôi là bạn trai của Asashina-san thì tôi đã có thể nắm tay cô chặt hơn một chút, nhưng vì không phải nên tôi chẳng dám mạnh tay.

Thú thật với mọi người, nghe tiếng thở hổn hển của Asashina-san trong ngôi nhà còn thú vị hơn cả xem ma ấy chứ!

Ngay bây giờ đây, cô gái xinh đẹp nhất trường vẫn đang ôm chặt lấy tôi, sát tới nỗi tôi còn nghe rõ từng hơi thở của cổ luôn.

Càng nghĩ về chuyện đó, khuôn mặt tôi lại càng nóng lên. Phù, tiếp tục cuốc bộ ra ngoài thôi. Cố gắng quên chuyện đó đi nào tôi ơi!!

“Vui thật đấy~”

Đi thêm một đoạn ngắn nữa, nhóm bọn tôi cuối cùng đã khỏi ‘thế giới kinh dị’.

Hiyori đang cực kì sung sướng. Ờm, chắc vậy, vì tâm trí tôi đang nằm ở đâu đó khác, không phải em ấy.

Tôi dìu Asashina-san xuống ghế.

“Bọn mình đã ra ngoài. Cậu an toàn rồi.”

“Tớ sẽ bị ma nhập mất…”

Cô ấy mặt cắt không còn một giọt máu, tay vẫn ôm chặt đến mức tôi không thể tự mình gỡ ra được.

“Asashina-san, bọn mình ra ngoài rồi… giờ thì, xin cậu hãy tha cho tớ. Làm ơn buông tay ra đi.”

“Không, mấy con ma có thể bám theo mình ra ngoài mà. Cậu đang tìm cách biến tớ thành “cư dân của vùng đất bóng tối” à?”

“Cậu đang nói cái quái gì thế?”

Trời ạ, cô ấy mất trí luôn rồi.

Ai bắt cậu phải cố đi qua ‘ngôi nhà ma ám’ đó khi mà cậu đã sợ đến vậy chứ!

Có lẽ tôi chỉ còn có thể đợi cô ấy bình tĩnh lại thôi.

“Onee-chan!”

Hiyori ôm lấy Asashina-san.

“Nỗi sợ biến đi, biến đi!”

“!”

“Giờ thì chị an toàn rồi!”

“Em đúng là thiên thần thật!!”

3c5ac232-f26d-470f-b4a0-b792e454744c.jpg

Đúng, Hiyori là một thiên thần. Onii-chan này rất hạnh phúc khi thấy em gái mình trở thành một người tuyệt vời đến vậy.

Nhờ có Hiyori, cuối cùng Asashina-san đã bình tĩnh trở lại.

“Từ hồi tiểu học, tớ đã rất sợ ma quỷ,… nhưng ngay cả khi lên cao trung, tớ vẫn chẳng khá hơn chút nào.”

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Asashina-san thở dài.

“Có lẽ việc tớ ôm chặt như vậy đã khiến cậu khó chịu nên cảm ơn nhiều nhé, Kogure-kun… “

Thực sự thì tôi không dám nói là… tôi thích được ôm như thế lắm. Tôi liền nở một nụ cười gượng gạo để che lấp sự xấu hổ.

“Chị có sao không, onee-chan?”

“Nhờ có em nên chị khoẻ rồi. Cảm ơn em nhiều nha.”

Một lần nữa, Asashina-san lại ôm chặt lấy Hiyori. Tôi thực sự không hối hận khi đưa Hiyori đi cùng mà. À, nếu không có Hiyori thì chắc bọn tôi cũng chẳng vào cái nhà ma đó.

Hm? Giờ có vẻ vẫn còn khá sớm để ăn trưa.

“Bọn mình nên đi đâu tiếp đây? Hiyori, em còn muốn đi đâu nữa không?”

“Cái kia!”

Hiyori chỉ về phía tàu lượn siêu tốc.

Đen đủi thay, Hiyori còn quá nhỏ để chơi trò đó, nên bọn tôi đã chọn đi tàu ở khu khác phù hợp với em ấy hơn.

“…”

Tôi có linh cảm không tốt về chuyện này.

Đúng như tôi dự đoán, khi tôi nhìn sang phía Asashina-san thì nhận ra mặt cô đã tái nhợt từ bao giờ.

“Có vẻ như cậu… sợ độ cao à?”

“…hơi hơi thôi…”

“Cậu đợi tớ và Hiyori ở đây nhé?”

“Không muốn đâu! Đừng bỏ tớ lại một mình! Bọn quái vật đang bám theo sau đó!!”

Cậu vẫn sợ đến thế ư, Asashina-san?

Cuối cùng, tôi chẳng dám bỏ cái người nhút nhát này một mình, bèn đưa cô ấy và Hiyori lên chuyến tàu cả mấy em bé chập chững biết đi cũng được chơi.

Trời ạ, sao cậu có nhiều điểm yếu thế hả Asashina-san? Đã thế lại còn rất tuỳ hứng nữa. Tớ bắt đầu thấy lo cho cuộc sống của cậu rồi đây.

“Hiyori-chan, em có sợ độ cao không?”

“Hnn! Hii thích lên cao lắm!!”

“Tuyệt thật đấy! À, do Hiyori là một thiên thần nhỉ?”

Cậu đang nói cái gì với em tớ thế? Bọn mình sắp đi tàu lượn chậm rề rề cho trẻ con thôi mà?

Đối với một học sinh cao trung bình thường thì trò ấy rất đỗi nhàm chán, nhưng với Asashina-san thì khả năng là vừa sức...

“Đoàn tàu siêu tốc có ghế ba chỗ ngồi này. Vậy thì ai muốn ngồi ở giữa nào?”

“T-Tớ! Kogure-kun, cả Hiyori-chan nữa, xin hãy bảo vệ chị!!”

“Em sẽ bảo vệ onee-chan.”

Thế là Asashina-san lại ôm lấy Hiyori và bắt đầu khóc. Phải công nhận là chuyến đi ngày hôm nay đã thay đổi hoàn toàn cách tôi nhìn nhận về Asashina-san.

Giờ đến lượt tôi lên tàu.

“Hiyori, em phải nắm chắc lấy thanh an toàn nhé!”

“Vâng, em hiểu rồi!”

“Asashina-san,… bình tĩnh lại đi”

“Chắc chắn sẽ không đáng sợ bằng ma vì ngoài trời sáng thế này cơ mà. Kya-!”

Đoàn tàu bắt đầu lạch cạch di chuyển. Nó tiến tới một cách chậm rãi, mượt mà, và nếu nhìn đoạn đường ray phía trước thì sẽ chẳng thấy khúc cua gấp nào.

“Muu..”

Hiyori bắt đầu thấy chán. Khi nào em ấy lớn hơn có lẽ tôi sẽ đưa em đi chơi khu khác. Vấn đề lớn nhất nằm ở cái người cạnh tôi đây.

“Cao, cao, cao quá!”

“Ehh…”

Ở cái độ cao này mà cậu vẫn còn lo lắng ư Asashina-san?

Asashina hét toáng lên và ôm chặt lấy tôi. Theo cảm nhận của tôi, chuyến tàu này hề hơn là đáng sợ.

“Cậu phải bình tĩnh lại đi Asashina-san. Chỉ cần để ý xung quanh một chút là sẽ không còn thấy sợ mà.”

“Chân tớ không chạm đất nữa rồi! Kogure-kun…huhuuu… Đừng buông tay ra…”

Asashina-san ngước nhìn tôi với đôi mắt ngấn nước. Vẻ mặt sợ hãi nhưng không kém phần đáng yêu của cô khiến tim tôi loạn nhịp.

Khi ở trong nhà ma, tôi chẳng thể nhìn rõ cô ấy do quá tối, nhưng giờ đây, khuôn mặt đẫm lệ này khiến tôi không khỏi thương xót.

Xinh đẹp quả là một tội lỗi, nhỉ?

Đầu hàng trước vẻ mặt đáng thương của Asashina-san, tôi cười khẩy, nghiêng người sang cho cô ấy ôm.

Mái tóc vàng bạch kim chạm vào mũi tôi, mùi hương toả ra từ nó khiến tâm trí tôi tê dại.

May mắn thay, khác với trò ‘ngôi nhà ma ám’, đoàn tàu siêu tốc kết thúc nhanh hơn rất nhiều.

“…”

Chợt, tôi quay người về phía cô gái đang run rẩy bên cạnh. Lúc đó, tôi lập tức nhận ra: bộ quần áo mà Asashina-san mặc hôm nay hơi rộng ở phần ngực!!

Khi cố gắng ôm lấy tay tôi, cặp bồng đào của cô lộ rõ lên trên áo, khiến tôi có thể nhìn thấy từng đường nét của nó, thậm chí là “rãnh Mariana” ở giữa luôn.

Mọi người biết đấy, tôi vẫn còn đang tuổi ăn tuổi lớn mà, nên…

Tôi thích ngực bự lắm!

Tôi đã tận hưởng từng khoảnh khắc được bộ ngực mềm mại ấy chạm vào trong nhà ma.

Asashina-san à, tớ thực sự xin lỗi, nhưng tớ phải tranh thủ khắc sâu hình ảnh này vào trong não khi mà cậu còn đang khóc sướt mướt mới được!

Phải công nhận là cậu xinh đẹp thật… với cặp bổng đào khổng lồ đó…

Tiếc là một người quyến rũ như cậu lại có quá nhiều điểm yếu.

Chờ đã, sao trò chơi này kết thúc nhanh thế? Cứ như chỉ sau một cái chớp mắt đoàn tàu đã dừng lại rồi!

Tôi lắc mạnh đầu, cố gắng xua tan mọi suy nghĩ đen tối trong tâm trí.

Thanh an toàn dần được gỡ ra. Tôi kéo Asashina-san đứng lên.

“Trò chơi kết thúc rồi đấy!”

“Ahh…”

Asashina-san bước xuống tàu với đôi chân run lẩy bẩy. Thật tốt khi là cô ấy không sợ đến mức cứng đờ cả người như lần đi nhà ma nữa.

“Onee-chan chị có ổn không?”

“Cảm ơn em Hiyori-chan…cho chị nghỉ vài phút nhé!”

“Nii-nii xoa đầu sướng lắm đó onee-chan! Hii rất thích được nii-nii xoa đầu!”

“Vậy ư? Kogure-kun, xin cậu… hãy xoa đầu tớ!!”

“Nghiêm túc đấy hả???”

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Tranh thủ vl:)))
Xem thêm
main gà thế
Xem thêm