Gakkou Ichi no Bishoujo t...
Tetsubito Jusu Tantan
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 14: Tôi và Otsuki-san ai cũng ghen tị với tài năng của bạn thuở nhỏ của mình, có điều…

6 Bình luận - Độ dài: 2,085 từ - Cập nhật:

“Arisa đã ăn bốn cái bánh kếp sáng nay và giờ thì cậu ấy do quá no nên chẳng nhúc nhích nổi nữa.”

“Trời ạ, cậu ấy liều hơn tớ tưởng đấy”

“Nhưng tớ phải công nhận là loại nước sốt ấy ngon thật. Nhờ cậu mà tớ mới biết được có loại sốt hợp với bánh kếp đến vậy.”

Mới sáng sớm, tôi và mối tình đầu của bạn thân tôi đã bàn tán với nhau rôm rả.

Hôm qua, sau khi nói chuyện với Asashina-san, tôi cảm giác như Otsuki-san và tôi đã gần gũi hơn với nhau.

Làm sao tôi lại không thấy vui được khi tìm được nhiều điểm chung với một người bạn như này chứ!

“Mà tớ khá bất ngờ khi cậu và Arisa có thể trở nên thân thiết như vậy đấy! Cuộc đời đúng là không thể đoán trước được mà!”

“Mizuhara-san cũng đã nói với tớ rồi, nhưng có thật là chuyện đó hiếm tới vậy không?”

“Ừm. Arisa lúc nào cũng khó chịu khi với đám con trai cả. Cảm giác cứ như Arisa ngày hôm qua là giả vậy.”

Tôi nghĩ Asashina-san cảnh giác như vậy cũng dễ hiểu thôi, nếu xét về độ nổi tiếng và vẻ ngoài cuốn hút của cô. Cô thường dựng một “bức tường” ngăn cách bản thân khỏi những người khác giới bằng một giọng nói lạnh lùng nhưng không kém phần sắc bén.

“Nhưng có phải sự thật là, Asashina-san là một người khá tích cực và… thân thiện?”

“Ooh! Hôm qua cậu đã trò chuyện với cậu ấy nhiều tới vậy sao? Cậu làm thân nhanh thật đấy!”

Tất cả các cảm nhận trên về Asashina-san đều là những cảm nhận thật lòng của cá nhân tôi.

Vậy nên nếu người bạn thuở nhỏ của cô ấy, Otsuki-san, cũng đồng ý thì có nghĩa là tôi đã đúng. Có điều…

“...Tớ nghĩ cậu ấy quá bất cẩn.”

“Ah,...”

“Cậu ấy tuy đã đẩy cao cảnh giác, nhưng lại vẫn cho tớ thông tin liên lạc và thậm chí còn vô tình để lộ địa chỉ nhà nữa.”

“Tớ phải nhắc nhở Arisa thôi…”

Otsuki-san đúng là chẳng khác gì một người mẹ thực thụ.

“Xin cậu đừng để bất kì ai khác biết về chuyện này.”

“Yên tâm đi, tớ không nói đâu. Với cả, có cảm giác như nếu tớ kể cho ai đó thì Asashina-san sẽ “xiên” tớ bằng đôi mắt sắc nhọn của cô ấy mất.”

“Chà, cậu nói không sai. Arisa sẽ không bao giờ tha thứ cho người nào mà cô ấy đã coi là kẻ thù”

Nếu tôi nhớ không nhầm thì Asashina-san đã từng tấn công ai đó để bảo vệ Otsuki-san, nên tốt nhất là tôi không nên làm bất cứ điều gì ngu ngốc.

Otsuki-san nhìn chằm chằm vào tôi và cười khúc khích.

“Nhưng tớ đang không biết tại sao Arisa lại cởi mở với Kogure-kun đến thế luôn á!”

Một trong những lí do đầu tiên có thể bịa ra trong trường hợp này là Asashina-san nghĩ tôi thích cô ấy!

Tuy nhiên, tôi không thể sử dụng lí do đó được. Nói ra thì khác nào lời tỏ tình đâu?

Và ngay cả khi tôi có thể giải thích được những khúc mắc đó thì vẫn rất kì lạ khi Asashina-san lại có thể cởi mở tới mức cho tôi, một người đàn ông đích thực, thông tin liên lạc của cô ấy ngay sau lần đầu gặp gỡ.

Chắc chỉ còn lí do này là có thể sử dụng được….

“Tớ có lẽ không được cô ấy coi như một người đàn ông”

“Eeh?”

“Tớ có thể làm việc nhà, thậm chí còn có hứng thú với may vá, cũng vì thế mà tớ đã nhiều lần bị đem ra làm trò cười cho thiên hạ.”

“May vá? Kiểu như làm quần áo à?”

“Không phải điều gì quá to tát nhưng… đây này…”

Tôi cho Otsuki-san xem vài bức ảnh trên điện thoại. Đó là những tấm hình về “cô em gái thiên thần” của tôi.

“Em ấy đáng yêu quá! Em ấy là em gái cậu à?”

“Em ấy cực kì thích anime, nên tớ đã tự mình may cho em ấy một bộ quần áo cosplay. Nếu mà mua ở ngoài thì đắt lắm!”

“Wow… cậu giỏi thật. Bộ quần áo này trong hợp với em ấy thật đấy!”

Tôi đã tự mình may bộ quần áo phù thủy từ vải cho Hiyori, một cô em gái yêu những bộ anime ma pháp thiếu nữ. Em ấy rất thích thú những bộ quần áo ấy.

Nhưng với tôi, hạnh phúc nhất là được chứng kiến niềm vui của cha mẹ và nụ cười đáng yêu từ em ấy.

“Tớ không thể tin được là em ấy lại xinh đẹp đến vậy! Ý tớ là,... em ấy đáng yêu thật.”

“Tớ nghe nói con người có xu hướng yêu những người nhỏ tuổi hơn mình. Tuy tớ là con một nhưng như vậy cũng không tệ lắm, nhỉ?”

“Cậu muốn có anh hoặc chị không?”

“Có, tớ muốn~ nhưng…”

Khuôn mặt của Otsuki-san dường như u ám đi một chút.

“Ý tớ là Arisa ấy. Cô ấy đối xử với tớ như em gái và ôm tớ…”

“Vậy ư?”

Asashina-san cao khoảng 160cm, trong khi Otsuki-san là 150cm.

Với sự chênh lệch về chiều cao như này thì Otsuki-san suy nghĩ như vậy cũng là điều dễ hiểu.

Sự thật thì lúc nào Asashina-san cũng yêu quý Otsuki-san.

Với tôi, tôi đã luôn nghĩ rằng Otsuki-san coi Asashina-san như một thành viên trong gia đình, hoặc tệ hơn là “như một con thú cưng cần được chăm sóc”. Tôi đã hơi bất ngờ khi thấy Otsuki-san bày tỏ sự bất mãn của mình.

“Tớ nghĩ thật là tuyệt vời khi cậu được Asashina-san và cả Mizuhara-san yêu quý đến vậy.”

“Cậu nghĩ vậy ư…?”

Không giấu được vẻ mặt u ám, Otsuki-san tiếp tục nói:

“Ba đứa bọn tớ đã quen nhau từ khi còn học mẫu giáo. Vậy nên hồi trước ngày nào bọn tớ cũng bên nhau cả.”

Những tia nắng ban mai ấm áp chiếu xuống chiếc ghế đá nơi chúng tôi trò chuyện dường như đang cùng tôi lắng nghe câu chuyện của Otsuki-san.

“Có thể cậu sẽ thấy hơi bất ngờ, nhưng khi bọn tớ còn nhỏ, tớ là người cao lớn nhất trong nhóm. Ba mẹ tôi đã từng nói tớ rất ra dáng một người chị tuy không chênh lệch về tuổi tác.”

“...”

“Arisa lúc đó luôn bám lấy tớ vì cậu ấy sợ hãi rất nhiều thứ xung quanh, trong khi tớ lại là người được cho là có trí óc nhanh nhạy nhất trong đám. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng sự thật là ngày xưa tớ là người khoẻ nhất trong nhóm.”

“Tớ phải đồng tình là cậu trông mạnh mẽ hơn Asashina-san thật.”

“Ừm, cảm ơn.”

Cô gái ấy với thân hình nhỏ bé vậy mà sáng nào cũng tới lớp sớm để vun đất cho cây, quét dọn khuôn viên trường. Tất cả rác thải đều được cô gom lại vào trong chiếc túi đặt nằm sau ghế đá. Qua những hành động ấy, ta có thể thấy cô ấy là một người ngăn nắp, gọn gàng đến như thế nào.

“Do đó, tớ đã cứ đinh ninh rằng mình là một người “chị cả” trong nhóm, người mạnh mẽ nhất trong tất cả. Nhưng mà, cuộc đời thật tàn nhẫn khi con người ta lớn lên, phải không?”

“Phải…”

“Cứ như vậy, Arisa đã bắt đầu phát triển nhanh chóng từ những năm cuối cùng của tiểu học, dần trở thành một người xinh đẹp hơn bất kì ai. Cậu ấy thông minh, lại còn giỏi thể thao nữa… nhưng khác biệt lớn nhất là cậu ấy đã trở thành một người con gái được mọi đứa con trai chú ý tới.”

“Đúng là đám con trai trường mình mê cậu ấy như điếu đổ thật.”

“Kokoro thì bắt đầu học bơi lội từ những năm tiểu học và đã có được những thành tích đáng kinh ngạc. Vị trí vận động viên bơi lội ở cấp tiểu học đứng đầu Nhật Bản đã thuộc về cậu ấy. Thành tích từ hồi còn nhỏ đã đáng nể đến vậy rồi, mà giờ đây, cậu còn là ứng cử viên hàng đầu cho thế vận hội bơi lội nữa.”

“Nghe cứ như một ngôi sao trẻ tuổi…”

“Và… tớ là người duy nhất còn sót lại với không-một-cái-gì-cả. Ba người bọn tớ về lí thì đúng là bạn thuở nhỏ thật, nhưng tớ cảm thấy bản thân mình thật chẳng là gì so với hai người họ. Tớ đã luôn có mặc cảm rằng mình chỉ tồn tại trong nhóm như một cái bóng.”

“Cậu lầm rồi.”

“Không sao đâu! Cậu không cần phải lo lắng về chuyện này. Ai cũng sẽ có cảm nhận như vậy thôi, rằng tớ đang mang trong mình sự ghen tị của một con người bình thường chẳng có tài cán gì. Một trong những biểu hiện của cảm giác ghen tuông đó chính là sự khó chịu khi bị Arisa coi như một người em gái.”

“Nhưng cậu không hề ghét hai bạn ấy, phải chứ? Đúng hơn là, cậu yêu quý các bạn ấy rất nhiều.”

“…eh?”

Otsuki-san giật mình, không giấu nổi sự bất ngờ. Nếu đây là những gì cô ấy muốn được thấu hiểu thì tôi sẽ thật lòng kể ra tất cả, nhưng nếu không thì chủ đề này sẽ ngay lập tức kết thúc tại đây:

“Cậu yêu hai bạn ấy và luôn muốn ở giúp đỡ họ. Và cậu còn giữ thầm trong lòng sự tự hào khi được những người tuyệt vời như Asashian-san và Mizuhara-san dựa dẫm, tớ nói có phải không?”

“Sao cậu biết??”

Nếu Otsuki-san thực sự thấy ghen tị hoặc ghê tởm thì cậu ấy đã rời nhóm từ lâu rồi.

Thành thật mà nói, cô ấy là một người rất quan trọng đối với cả Asashina-san lẫn Mizuhara-san, là người góp công không hề nhỏ tớ sự thành công của hai cô nàng.

Kể cả khi Otsuki-san cảm thấy ghen tị, tôi cũng không thể phủ nhận rằng cô ấy đã lo lắng cho hai người bạn thuở nhỏ của mình tới nhường nào.

Cô ấy cảm thấy hạnh phúc khi được họ dựa dẫm, và chắc chắn sẽ mãi hỗ trợ các bạn ấy một cách thầm lặng.

Đó là biểu hiện của lòng tốt đó, Otsuki-san à.

“Thực ra thì tớ cũng chẳng khác cậu là mấy. Tớ cũng có một người bạn thuở nhỏ. Từ những năm học sơ trung, cậu ấy đã phát triển một cách vượt bậc về mặt thể xác và bắt đầu có những biểu hiện nổi trội.”

“…vậy ư? Kogure-kun lúc nào cũng ở bên Hirasawa-kun nhỉ?”

“Ừm, cậu ấy đã bắt đầu nổi tiếng với đám con gái từ hồi sơ trung rồi...”

“Bọn mình giống nhau thật nhỉ, Kogure-kun?”

Đúng vậy ha, hai đứa bọn tôi giống nhau thật đấy. Tôi và Otsuki-san đều có bạn thuở nhỏ là người nổi tiếng nhất ngôi trường này. Bọn tôi giống nhau cả về vị trí trong lớp cũng như là cách chúng tôi giúp đỡ bạn thân. Tuy vậy…

“Nhưng tớ nghĩ Otsuki-san tuyệt hơn tớ nhiều.”

“Ehh? Tại vì tớ có hai người bạn thuở nhỏ ư?”

Đó chỉ là một phần thôi. Điều quan trọng nhất khiến tôi phải ngưỡng mộ cô ấy chính là do cô đã hoàn toàn nắm giữ trái tim của học sinh nam nổi tiếng nhất ngôi trường này rồi.

Chỉ một mình lí do đó thôi cũng đủ để tôi phải “quỳ lạy” trước sự đặc biệt của cô.

Bởi vì thế nên có thể nói Otsuki-san cũng có điểm cuốn hút của riêng mình ấy chứ.

Vậy thì ta có thể nói rằng: tôi, một học sinh bình thường, và Otsuki-san có rất nhiều điểm chung, nhưng không hoàn toàn giống nhau.

“Chuông sắp reo rồi, bọn mình nên về lớp thôi.”

Nhất định tôi phải thành công đưa Reo tới bên Otsuki-san.

Nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ đó, chắc hẳn Otsuki-san sẽ có thể tự tin đứng ngang hàng với hai người bạn thuở nhỏ của mình.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Nó cấn kiểu phải chọn lựa...
Xem thêm
Chắc là không có harem đâu nhỉ :)?
Xem thêm
Con này thích anh trai con bạn thân mà
Xem thêm