Phần 1 - Học kì đầu tiên
Chương 20 - Hoàn cảnh gia đình của Tsujikawa Kotomi
5 Bình luận - Độ dài: 2,095 từ - Cập nhật:
--Thật tội nghiệp những người không có mẹ.
Đó là những gì Tsujikawa Kotomi thường nghe được từ khi còn bé.
Mẹ-người sinh ra tôi đã ly hôn trước khi tôi có nhận thức.
Theo những gì được kể, mẹ luôn ưu tiên công việc trên gia đình. Tôi tự hỏi vì sao mẹ lại chọn sinh con với cái suy nghĩ ấy, nhưng giờ thì điều đó không còn quan trọng nữa.
Vì mẹ không chọn tôi và bố là gia đình duy nhất của tôi từ khi tôi có được nhận thức.
"Không có mẹ cậu có buồn không?"
"Có cả ba lần mẹ là lẽ thường tình mà."
"Gia đình của Kotomi kì lạ lắm đấy."
Tôi không hiểu tại sao những đứa trẻ xung quanh lại nói mình như thế.
Bình thường ư? Thế nào là một gia đình bình thường? Bình thường của tôi là kì lạ với mọi người à?
Khi tôi hỏi bó những thắc mắc ấy, ông buồn lắm và chỉ nói "Xin lỗi con".
....nếu chuyện chỉ như thế thì còn tốt chán.
Khi còn là trẻ con, tôi thường bị nhầm lẫn là con trai.
Tôi từng là một đứa trẻ nóng tính và hay bị xây xát. Về nhà thường vào tối muộn.
Bố chỉ cười. Ông bảo rằng ông tự hào vì có một cô con gái tràn đầy năng lượng như thế này. Ông còn thường xuyên dẫn tôi đi chơi vào ngày nghỉ. Thật sự rất vui và tôi vẫn hạnh phúc khi không có mẹ ở cạnh.
Nhưng....ngay cả thế thì điều đó vẫn khác biệt với 'bình thường' xung quanh tôi.
"Nó giống con trai vậy....có lẽ do không có mẹ."
"Nó không có quyền lựa chọn....phải làm con của một ông bố đơn thân."
"Có lẽ là hệ quả của việc chỉ được nuôi bởi bố, thật tội nghiệp."
Tôi thường được nghe người lớn nói như thế.
Vì thế, tôi nhận ra cái bình thường của tôi không phải là cái bình thường của mọi người trên thế giới này.
Bất kể khi nào tôi nói về chuyện đó thì bố đều rất buồn và ông chỉ xin lỗi tôi.
"Bố xin lỗi, bố xin lỗi...."-Ông nói.
"...Bố không cần phải xin lỗi đâu."
Khi tôi nói như thế thì bố cười nhưng lại trông ăn năn và bối rối vô cùng.
Tôi ghét cái biểu cảm ấy của bố nên không chơi với đám con trai nữa.
Bắt đầu nuôi tóc, mặc váy ngắn thay cho quần dài.
Chẳng còn chơi búp bê, trò chuyện với đám con gái hay về nhà trễ nữa.
Được thôi, bây giờ tôi đã "bình thường" rồi, không còn ai có thể nói xấu ba tôi được nữa.
Khi vào cấp một. Tôi bắt đầu học hành chăm chỉ, cố gắng đọc nhiều sách. Tôi tích cực giúp đỡ giáo viên và vào vai học sinh nghiêm túc để người lớn nghĩ rằng tôi là đứa con ngoan.
(Tôi không phải đứa trẻ tội nghiệp.)
Tôi sẽ không bao giờ để người khác cảm thấy thương hại chỉ vì tôi không có mẹ.
"Bạn Kotomi không có mẹ, tội nghiệp lắm."
"Con rất xuất sắc mặc dù không có mẹ."
"Thật tuyệt vời khi mặc dù không có một gia đình bình thường nhưng lại có thể làm được thứ này."
"Kotomi đã có một quãng thời gian khó khăn nhỉ? Thật là uổng phí mà."
"Nếu có một gia đình bình thường, chắc hẳn cậu sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều."
--Mọi thứ tôi làm đều không có tác dụng.
Không kể tôi có cố gắng thế nào, không kể tôi có tài năng ra sao...Tôi không có mẹ. Đó là một lý do khiến tôi thành "Đứa trẻ tội nghiệp" sau tất cả."
Không...nếu chỉ nhiêu đó thì vẫn ổn.
Thứ khiến tôi không chịu được đó là nụ cười dần biết mất trên khuôn mặt bố.
Bố tôi bị xem như một người chá mang lại khi khăn cho con hay một người cha kìm hãm người con gái tài năng của mình.
Nếu chúng tôi không phải gia đình bình thường thì chúng tôi không phải gia đình hạnh phúc.
Chúng tôi phải trở thành một gia đình bình thường, điển hình, như bao mái nhà khác.
Nhưng mặc cho tôi có cầu nguyện bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng chẳng làm được gì.
Đúng lúc tôi không thể làm gì ngoài việc từ bỏ thì....bố tôi tái hôn.
Tôi mừng như thể người tái hôn là tôi vậy. Tôi mừng vì bố tôi đã hạnh phúc.
Tôi đã có cả mẹ và bố. Cuối cùng thì tôi đã có một gia đình bình thường.
Tôi đã luyện tập không biết bao nhiêu lần với gương trước ngày họ chuyển tới.
"Mẹ....mẹ ơi."
Ừ thì cuối cùng thì 'mẹ' đã ổn rồi. Và còn....
'Onii-sama'; 'Onii-chan'; 'Onii' cái nào được hơn? Tôi nghĩ "Nii-san' là phổ biến nhất nhỉ?
Và rồi mẹ đã tới.
"Chào con Kotomi, từ giờ giúp đỡ mẹ nhé."
"D-dạ, rất vui được gặp.....mẹ (Okaa-san)."
Khi tôi thể hiện sau bao lần cố gắng luyện tập trước gương, mẹ nở nụ cười với tôi và tôi hạnh phúc với nó. Niềm hạnh phúc đến từ tận cùng trái tim.
"Vậy thì....anh h-Narumi-senpai đâu rồi?"
Tôi phải thể hiện công sức luyện tập của mình cho mẹ thấy, nhưng gọi chứ 'anh hai' vẫn quá khó.
Tôi nghĩ tôi sai rồi, em gái có gọi anh hai là -senpai đâu.
"À....Nó để quên điện thoại ở nhà cũ, đang quay về lấy ấy mà."
"Con biết rồi."
Có vẻ anh trai tôi hơi vụng về ấy mà.
"....Nè Kotomi, mẹ đã bàn với Akihiro và đưa ra một số quyết định."
"Dạ."
Tôi đã được nghe kể hoàn cảnh ly hôn của mẹ.
Hình như Narumi-senpai từng bị bố mình dán nhãn là một 'đứa trẻ thất bại'.
Anh ấy đã thất bại trong việc với tới kì vọng của bố và đó là lý do duy nhất.
Vì vậy mà bố mẹ đã bàn với nhau và đưa ra một số quy định trong gia đình.
Một số quy định ngầm dành cho Narumi-senpai.
Chúng tôi sẽ không nói những lời có thể khiến cho Narumi-senpai-người bị bố mình bỏ rơi bị kích động.
Ví dụ như anh em không so sánh với nhau.
Ví dụ như không tâng bốc quá nhiều về thành tích của tôi.
Ví dụ như không đề cập tới năng lực cá nhân.
"Mẹ biết không nên ép con làm điều này. Nhưng mà...làm ơn con có thể giúp mẹ được không?"
Mẹ trông như đang cầu xin trong tuyệt vọng, run rẩy như đang sợ hãi điều gì.
Về gia đình cũ. Tôi nhận ra không chỉ có mình Narumi-senpai mà ngay cả mẹ cũng mang trong mình những tổn thương sâu sắc.
"Không sao, được ạ."
Vì vậy nên tôi đã chấp nhận điều kiện.
Tôi sẽ chấp nhận mọi thứ nếu nó giúp tôi có một gia đình 'bình thường'. Tôi sẽ chấp nhận mọi quy định.
--Do đó, cuộc sống mới của tôi bắt đầu.
Một gia đình bình thường như tôi đã từng mong, một hạnh phúc bình thường.
Nếu để nói về một vấn đề thì đó là tôi không thể gọi Narumi-senpai là 'anh hai'.
Tôi đã bí mật luyện tập trước gương mỗi đêm, nhưng kể từ khi thất bại trong ngày đầu tiên, tôi vẫn luẩn quẩn chờ thời điểm thích hợp.
"Kotomi sắp trở thành học sinh cao trung rồi nè. Thế nào, con có thấy lo lắng không?"
"Dạ thì....có một chút nhưng mà con cũng háo hức lắm."
"Tốt đó."
Tôi rất vui khi thấy được cái thở phào nhẹ nhõm của ba mẹ.
À, thì ra đây là khoảnh khắc bình thường của một gia đình bình thường với một hạnh phúc bình thường.
"Mẹ ơi, con được chọn làm người phát biểu đại diện cho học sinh năm nhất đó."
--Ah.
Tôi đã cảm nhận thông qua làn da.
Một thoáng, chỉ một thoáng thôi. Bầu không khí trở nên lạnh hẳn đi.
Rất khó để nhận ra từ bên ngoài. Ngay cả khi chúng tôi đang ở trong 1 quán cà phê và kể cả khi phục vụ, khách khứa đều chú ý đến chúng tôi thì họ cũ sẽ không nhận thấy sự thay đổi.
Nhưng tôi biết sự lo lắng của ba mẹ đang dành cho anh trai-người ngồi cạnh tôi đây.
Tôi đã để hạnh phúc đi quá xa để rồi nhận ra rằng mình đã phá vỡ quy tắc của ngôi nhà này.
Mặc dù cả bố và mẹ sẽ không trách cứ tôi về chuyện đó. Họ còn không có ý định làm thế. Nhưng tôi có cảm giác mình đã sai rồi.
"....Ừ thì. Bà mẹ có đến dự lễ nhập học không?"
Tôi đổi chủ đề, mặc dù có chút không tự nhiên. Mẹ nhanh chóng nở nụ cười thật tươi và gật đầu.
"Đương nhiên mẹ sẽ đến rồi, còn bố nó thì sao?"
"Ừ anh cũng sẽ đi, dù gì thì hôm đó cũng là ngày nghỉ. Nếu muốn vẫn tham gia được."
Narumi-senpai nơ nụ cười gượng. Cuộc trò chuyện vẫn cứ tiếp tục như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
(Tôi nên nói điều gì đây...Tôi không biết mình phải nói gì....Cái gì đây...tôi phải nói chuyện...bình thường....vì chúng tôi là gia đình. Gia đình thì tối thiểu phải nói chuyện bình thường với nhau.)
Thật nực cười.
(Bình thường ư? Nó là gì vậy?)
Mái nhà này không hề thoải mái.
(....không thoải mái, tệ rồi.)
Đó là những gì tôi nghĩ. Tôi đã nghĩ những điều không nên nghĩ tới.
(....tôi muốn bỏ trốn.)
Không được.
(...tôi muốn giải thoát khỏi gia đình của mình.)
Sai rồi.
(Tôi muốn giải thoát khỏi gia đình không thoải mái này.)
Đó là ý tưởng tồi.
Cuối cùng, cuối cùng thì tôi đã có một gia đình bình thường. Tôi không được phép phá hủy niềm hạnh phúc này.
(Không được từ bỏ.)
Nếu tôi từ bỏ, tôi sẽ phá hủy. Tôi sẽ phá hủy niềm hạnh phúc này.
Sẽ lại thành 'đứa trẻ tội nghiệp' mất.
Bố sẽ lại trở thành "người bố tồi tệ đã đẩy con gái mình vào khó khăn".
(Không được, chuyện này không được phép diễn ra.)
Niềm hạnh phúc này là thứ duy nhất không được phá hủy. Nó chính là nhiềm hạnh phúc 'bình thường' mà khó khăn lắm tôi mới có được.
Nên tôi không được chạy trốn, không được từ bỏ.
Tôi vẫn luôn làm thế. Kể cả khi chưa có gia đình mới. Tôi chưa bao giờ từ bỏ từ những ngày sống chung với mỗi mình bố.
Trước giờ tôi chưa bao giờ tôi chưa bao giờ chạy trốn.
Tôi không chạy trốn khỏi những kẻ phán xét tôi là 'đứa trẻ tội nghiệp'.
Tôi không chạy trối khỏi những kẻ phán xét bố tôi là 'người tồi tệ đã đẩy con gái mình vào khó khăn'.
Cho dù đó chỉ là lời phù phiếm, tôi vẫn luôn đương đầu với chúng.
Vì vậy tôi sẽ không chạy trốn, không bỏ cuộc đâu.
(....tôi cũng chẳng còn cô độc.)
Ngay cả Narumi-senpai.....à không là anh hai (Nii-san) cũng có cảm giác tương tự với mình.
Tôi chắc rằng anh hai cũng có những cảm xúc mà tôi đang có.
Trước đó thì tôi cô độc còn giờ thì không rồi.
(Nếu đã là anh em, hãy đồng hành cùng nhau nhé.)
Chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau để không phải chạy trốn khỏi số phận nữa.
"Kouta, hôm nay anh lại làm thêm à?"
"Ừ, hôm nay về trễ, cả nhà cứ ăn trước đi."
Anh hai bắt đầu xa lánh ngôi nhà này.
Anh ấy chạy trốn khỏi nhà này.
Thời gian ở bên ngoài ngày một nhiều.
"Về rồi à?"
"À...ừ, anh về rồi đây Tsujikawa."
"Mừng anh đã về, Narumi-senpai."
Tôi lại thất bại trong việc gọi anh ấy là 'anh hai' rồi.
"Ngày hôm đó, senpai đã chọn rời khỏi nhà. Anh chỉ chạy trốn khỏi gia đình để đi theo Kazemiya-senpai thôi chứ gì"
"....anh."
"Bất công lắm đó, biết không?"
Narumi-senpai chơi ăn gian.
Anh là người duy nhất chạy trốn, bất công lắm.
Thực ra thì....em cũng thế mà thôi.....


5 Bình luận