Houkago, Famiresu de, Kur...
Ryu Hidari magako
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 1 - Học kì đầu tiên

Chương 19 - Giấc ngủ và nụ cười thần thánh

10 Bình luận - Độ dài: 2,352 từ - Cập nhật:

"...Câu trả lời như nằm mơ giữa ban ngày."

Tôi đã nói với mẹ rằng Kazemiya đến chơi. Khi quay trở lại phòng mình, đây là kết luận sau khi tôi nhìn thấy được khung cảnh này.

Nếu không thì Kazemiya Kohaku không thể ngủ thoải mái trên giường tôi như vậy.

"K-không...."

Nó không phải là một giấc mơ. Mơ không thể đẹp như này được.

"Chúa ơi.....ông xuống làm gì đó hộ tôi đi."

Tôi thấy choáng váng và hướng mắt lên thiên đàng. Còn lý do vì sao tôi nhìn lên thiên đàng là vì chiếc váy ngắn của Kazemiya lật lên gần hết rồi. Trước khi tôi có thể thấy những phần vải không cần thấy thông qua những khe hở không nên nhìn thì tôi đã nhìn lên bầu trời, nhìn lên thiên đường như một đứa con ngoan đạo.

Tôi không thể nhắm mắt bởi vì tôi là đàn ông, tôi quá yếu đuối để làm việc đó.

Tuy nhiên, tôi cũng không thể thế này mãi được, phải làm gì đó. Tôi từ từ dần dần chuyển sự chú ý của mình trở lại Kazemiya. Cố gắng để không nhìn thấy những thứ không nên thấy.

"....Khuôn mặt lúc ngủ của cậu ấy đẹp quá."

Khi ngủ, Kazemiya giống như một thiên thần trong câu chuyện cổ tích vậy, nhìn cũng hơi trẻ con nữa. Tôi biết rằng dù sau này tôi có chiêm ngưỡng tất cả vẻ đẹp trên đời này, chúng cũng không bao giờ có cửa so sánh với hình ảnh cô gái đang ngủ trước mắt tôi.

Khung cảnh trước mặt tôi đang diễn ra, thường thì tôi không chạm vào đâu. Tôi không muốn phá hủy tuyệt tác này.

"Cậu ngủ thiếu một cách phòng bị ở nơi như thế này à..."

Sẵn sàn rồi. Tôi muốn chạm vào cô ấy, kể cả khi có hơi vô lễ. Tôi có một cơ hội tuyệt quý để chạm vào khung cảnh đẹp tuyệt trần trước mặt này, dù chỉ bằng đầu ngón tay.

"...."

Mọi thứ vẫn yên lặng.

Tôi là một đứa con trai, còn vị thiên thần đang nằm ngủ trước mặt tôi lúc này.....là một người con gái. Chúng tôi khác giới.

Không phải đến bây giờ tôi mới nhận ra. Tôi chưa bao giơ quên được điều đó mới đúng. Nhưng hiện tại, tôi lại hiểu rõ điều đấy nhất.

Tôi cố gắng đẩy lùi sự trì trệ trong lồng ngực, lấy lại nhịp thở, và trấn tĩnh lại.

...Giờ thì tôi nghĩ nên để cô ấy ngủ tiếp. Nhưng mà cũng không thể để thế này tiếp được.

Lý do Kazemiya đến nhà tôi hôm nay là để tạ lỗi. Đây là sự cố không mong muốn và trách nhiệm là do tôi vì đã để cô ấy ngồi một mình trong thời gian dài làm cổ buồn ngủ.

"Kazemiya."

"....."

"Kazemiya, dậy đi."

"................"

Toang rồi. Không có phản hồi gì cả. Cô ấy sẽ không dậy vào lúc này đâu.

".....Là lỗi của tớ. Tớ sẽ xin lỗi cậu sau nhé."

Trong khi đang xin lỗi, tôi lay vai Kazemiya.

"Nào cậu, dậy đi."

"Nnnnn...."

Có nhiều phản ứng hơn rồi kìa. Lắc thêm xíu nữa vậy.

"Kazemiya ơi. Nè Ka-ze-mi-ya."

"...nn..."

Cuối cùng, ý thức của Kazemiya đã quay trở lại, để thức dậy. Mắt cô ấy mở dần.

....tôi mơ hồ thắc mắc đôi lông mi ấy dài bao nhiêu...và rồi ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

"....."

"Chào buổi sáng, ngủ ngon không cậu."

"....Ể...N-Naru,mi...?"

"Còn ai vào đây nữa?"

"À...thì...."

"Cậu ngủ quên đấy. Trên giường tớ. ....Tớ rất bất ngờ. Khi quay lại thì tớ thấy cậu đang ngủ một cách vô tư và trông có vẻ rất thoải mái nữa."

"~~~~~.......!"

Không chắc là Kazemiya có nghe tôi nói gì không nữa, nhưng mà mặt cậu ấy thì đỏ hết cả rồi. Giống như kiểu xem một thước phim quay nhanh cảnh một quả táo chuyển từ xanh sang đỏ ấy.

"Tớ xin lỗi,....Tớ.....à thì. Không thể ngủ ở nhà người khác được...."

Mặt Kazemiya đỏ tới tận mang tai rồi. Cậu ấy chắc đăng quằn quại trong đau đớn hay sao mà hai tay che mặt suốt.

"Thật sự thì....c-chuyện này...kinh khủng quá. Ừ thì..."

........

Phải mất một lúc Kazemiya mới tỉnh lại được.

***

"Con xin lỗi, vì nhiều thứ."

Sau khi đã bình tĩnh lại, Kazemiya xuống lại phòng khách và ngốc nghếch nói với mẹ tôi rằng cô ấy đã ngủ quên trong phòng.

"Không sao, không có gì cả. Nhưng mà con dễ thương quá."

"Con cảm ơn ạ."

Tôi nghĩ từ "Không thể cưỡng lại" là chính xác nhất cho thời điểm hiện tại.

"À dạ, con có một tí quà."

"Xin lỗi vì đã phiền con. ...Trời ơi, bánh kem Griand này. Có cả lớp kem phủ nữa. Vào khoảng thời gian này, muốn mua thì phải đặt hàng từ trước mới có......Cảm ơn nhiều vì món quà này của con nhé. Cô vui lắm."

"Con mong cô sẽ thích nó."

Griand là tên một tiệm đồ ăn vặt.

Tôi nhớ vì mẹ tôi đã mua đồ ăn từ tiệm hết từ lần này sang lần khác. Kem phủ của quán vô cùng nổi tiếng và nó luôn cháy hàng trước khi chúng tôi tan học. Vì vậy cô ấy chắc chắn phải đặt nó từ trước trên trang web.

Mẹ, là một người rất hảo ngọt, vui mừng như muốn nhảy cẫng lên.

"Chúng ta cùng ăn chiếc bánh này nhé?"

"À, dạ được ạ."

"Con đừng lo lắng gì hết. Thằng này hiếm khi đưa bạn về nhà lắm ngoại trừ Natsuki.... Nè Kazemiya, con uống gì để cô pha. Trà hay cà phê?"

"Trà."

Tôi thay mặt trả lời câu hỏi của mẹ.

"Con biết luôn kia à?"

"...Vì tụi con là bạn mà."

"Bạn luôn cơ à...?"

"Gì vậy."

"Không có gì. Vậy thì trà nhé."

.....Lâu lắm rồi mới thấy mẹ tươi tắn như thế này đấy.

Đương nhiên, sau khi tái hôn thì mẹ có rạng rỡ hơn thời kì trước đó. Nhưng mà kể cả bây giờ thì tôi thấy mẹ vẫn khá phấn khởi.

"Trà của con đây, cẩn thận kẻo nóng nhé."

"Con cảm ơn."

"Không có gì. Vậy thì hôm nay có việc gì vậy? Kouta nói con có chuyện gì đó muốn trình bày."

"...vâng ạ."

Kazemiya cứng người khi đề cập đến chủ đề chính, cô ấy bắt đầu giải thích vì sao tôi rời khỏi nhà vào bữa họp lớp chỉ có riêng hai tụi tôi.

Chuyện cô ấy không hòa hợp với mẹ và cảm thấy áp lực vì chuyện đó.

Và tôi đã tới vì tôi lo cho Kazemiya.

"Con xin lỗi, Narumi chỉ là lo cho con vào ngày hôm đó. Thời điểm đó...thực sự vô cùng khó khăn đối với con. Con tổn thương đến mức muốn khóc....Narumi nhận ra điều đó và ngay lập tức chạy tới chỗ con."

"Cậu không cần nói việc tớ hớt hả chạy đến chỗ cậu đâu."

"Cần chứ."

"Làm ơn dừng lại đi, mất mặt lắm."

"Tuyệt vời, tớ vừa có thêm một trải nghiệm xấu hổ nữa rồi."

"Cậu tự nói tự hại mà."

"Không đúng đâu. Cậu biết không. Tớ xấu hổ nhưng mà cũng vui nữa."

"...gì vậy?"

"Tớ nói là...tớ rất vui vì cậu đã tới....! Tớ mừng tới mức muốn khóc tại chỗ luôn. Đó là lý do vì sao mọi chuyện nên được nói ra mặc dù cậu có hơi mất mặt."

"Này này, cậu đang giận gì à?"[note75663]

"Không có gì, tớ đâu có giận."

"Cậu đang giận, nhìn từ bên ngoài kiểu gì cũng thấy thế."

"Im đi, đồ kém tinh ý"

"Đồ kém tinh ý?"

"....Tớ thực sự rất vui mà......Mặc dù có hơi ngại.....nhưng mà đừng nói thẳng ra như thế chứ."

Kazemiya lẩm bẩm điều gì đó.

...nhưng mà, kém tinh ý ư? Tôi đã sót điều gì à, nhìn đi nhìn lại thì chỉ thấy cô ấy đang tức giận mà thôi.

"Hai đứa thân quá đấy."

""!!!""

Chúng tôi dừng lại cuộc cãi vã khi nhận ra mẹ đang nhìn chúng tôi bằng nụ cười ranh mãnh, và Kazemiya đỏ mặt quay lại cuộc trò chuyện với mẹ như ban đầu.

"Thì tại Narumi đã....rời khỏi nhà để chạy đến chỗ cháu, trong khi cậu ấy phải ở nhà...vì vậy nên là..."

"Không sao đâu."

Mẹ tôi ngắt lời Kazemiya với nụ cười hiền.

"Rồi, được rồi. Cô cũng đại khái hiểu tình hình rồi."

"....Con thành thật xin lỗi."

"Đó không phải là thứ Kazemiya nên xin lỗi...kể cả Kouta cũng vậy. Các con bây giờ là học sinh cấp ba mà. Đi chơi với bạn bè là chuyện bình thường chứ. Ngược lại cô mới phải là người xin lỗi."

Mẹ hướng về tôi và nói.

"Là lỗi của mẹ khi đã để con không cảm thấy thoải mái khi ở nhà."

"Đó không phải lỗi của mẹ đâu."

Bỗng giọng của Tsujikawa cất lên trước cửa phong khách.

"Việc gia đình quan tâm chăm sóc nhau là chuyện bình thường. Và cũng là lẽ tự nhiên nếu mọi người ở cùng với nhau. Kể cả khi không thoải mái thì......đặt gia đình lên trên bạn bè vẫn là điều đương nhiên."

Câu nói của Tsujikawa hoàn toàn chính xác.

"Ngày hôm đó, senpai đã chọn rời khỏi nhà. Anh chỉ chạy trốn khỏi gia đình để đi theo chị Kazemiya thôi chứ gì."

Tôi không có cách nào để phủ định sự thật đó.

"...ừ"

Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là gật đầu đồng tình với Tsujikawa.

"....bất công lắm đó, biết không?"

Tsujikawa quay lưng rời khỏi phòng khách.

***

"Tớ thực sự xin lỗi, xin lỗi vì mọi thứ"

"Không có gì, tôi mới là người phải xin lỗi."

Hôm nay là thứ sáu nên tôi không thể ghé sang cửa hàng như mọi khi.[note75664]

"....không công bằng, hả."

Lời nói của Tsujikawa đúng từ đầu đến cuối, không sai chỗ nào hết.

Vì vậy nên tôi không biết nói lại kiểu gì.

"...nè Narumi, tụi mình giống nhau đúng không?"

"Tớ đoán chắc vậy."

"Nếu vậy thì....hẳn cậu đã nhận ra rồi đúng không?"

Lời nói của Kazemiya khiến tôi phải dừng lại.

"Tớ hiểu rồi, hiểu ý em gái tớ muốn nói."

Tôi dừng lại và thấy bóng lưng Kazemiya trước mặt mình.

"Nếu tớ hiểu thì cậu cũng sẽ hiểu."

".....độc ác thật. Mặc dù tớ đang cố lẩn tránh chuyện đó mà."

"Tớ cũng biết điều đó mà."

Tôi không thấy mặt cô ấy, vì cô ấy vẫn đang đi trước tôi.

"Chúng ta đã thống nhất sẽ không liên quan gì đến gia đình của nhau, không xía vào chuyện của người khác."

"Đúng vậy, đến giờ điều đó vẫn không thay đổi nhưng..."

Kazemiya quay mặt lại và ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

""Tớ muốn bước vào cuộc sống của cậu.""

Không hề hẹn trước, hai câu nói khớp nhau từng từ. 

"Quả thật."

"Chúng ta giống nhau quá thể."

"Ừ."

Một người mà tôi muốn phá vỡ quy tắc của mình để bước vào.

Tôi cảm thấy thật ấm áp khi có một người như thế đang đứng ngay trước mặt mình.

"Tớ nói trước đó rồi mà. 'Chạy trốn không giải quyết được vấn đề gì cả, chỉ là đang trì hoãn vấn đề thôi.' Cậu nhớ sau đó tớ nói gì nữa không?"

"Nhớ chứ, tớ nhớ những gì cậu nói, rằng 'Nếu sau khi bỏ trốn có việc gì đó tốt đẹp xảy ra thì nó cũng không hẳn là hoài phí.' đúng không?"

"Đó là những gì tớ đã nói. Sau cùng thì chúng ta chỉ đang chạy trốn thôi. Chúng ta không giải quyết các vấn đề trước mắt, nhưng giờ thì tớ nghĩ có thể nói rồi. Một câu trả lời hoàn chỉnh."

"Ừa, tớ hiểu, tớ hiểu những gì cậu nghĩ và những gì cậu muốn nói. Vậy thì nói điều đó với em gái cậu đi."

Và rồi Kazemiya đã bước qua ranh giới mà chúng tôi đã vạch ra từ trước.

"Sau khi nói chuyện với....Narumi và mẹ của Narumi, tớ nghĩ.....ồ đây là định nghĩa của chữ 'Mẹ' chuyện gia đình mình đã kết thúc rồi."

Kazemiya cười nhẹ khi nói tới điều này.

Tôi chưa từng thấy khuôn mặt buồn và trực chờ phát khóc như thế này.

Chỉ mới nhìn thôi đã thấy tổn thương rồi. Tôi không muốn nhìn nữa. Nhưng tôi biết tôi không thể làm điều đó lúc này tại thời điểm này.

"Gia đình tớ rạn nứt rồi... chỉ chờ để vỡ ra thôi. Nhưng mà đối với Narumi thì chưa phải quá muộn đâu. Vì mọi người đều dõi theo Narumi mà."

"Việc không còn đường lui là thế này đây, cậu nói thế thì tớ chẳng còn nơi nào để chạy trốn khỏi hiện thực cả."

Lời nói của những người không hiểu được cảm giác của những người muốn giải thoát sẽ không có tác dụng gì cả.

Tuy nhiên, Kazemiya thì khác. Những lời nói của người chung hoàn cảnh sẽ có tác động to lớn.

"Đừng lo, nếu cậu thất bại thì tớ sẽ chạy trốn cùng cậu."

"Cái chữ 'thất bại' kia như kiểu cậu biết tớ tính làm gì vậy."

"Tớ biết mà, vì đó là Narumi. Vì vậy tớ biết chính xác cậu định làm gì."

"Hợp nhau cũng phiền phức thật."

Tôi phải nhấc chân lên, dù chỉ từng chút một cũng phải tiến về phía trước. Không chạy trốn nữa.

"Cậu sẽ chiến nhé. Cái gọi là trận chiến thua cuộc."

"Ừ...nhưng mà cậu giúp tớ được không?"

"Được thôi, chúng ta là chiến hữu mà."

"Họp bàn chiến lược thôi."

"Tại quán quen nhé."

Và thế là chúng tôi hướng đến quán quen, đến chỗ ngồi quen thuộc.

Ghi chú

[Lên trên]
Tôi xin bó tay do đoạn này tiếng Anh dịch khó hiểu quá. Thì theo suy luận của tôi Kazemiya giận gì Narumi đã chỉ nhìn vào vẻ ngoài của cổ lúc nói chuyện mà phán trong khi đó không biết đọc bầu không khí hiện tại đang rất chân thành.
Tôi xin bó tay do đoạn này tiếng Anh dịch khó hiểu quá. Thì theo suy luận của tôi Kazemiya giận gì Narumi đã chỉ nhìn vào vẻ ngoài của cổ lúc nói chuyện mà phán trong khi đó không biết đọc bầu không khí hiện tại đang rất chân thành.
[Lên trên]
Cái này thì bản eng nó viết là có thể tới, còn bản Nhật viết không thể tới. Nên là tôi củng chẳng hiểu rốt cuộc là sao.
Cái này thì bản eng nó viết là có thể tới, còn bản Nhật viết không thể tới. Nên là tôi củng chẳng hiểu rốt cuộc là sao.
Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

Bước vào cuộc đời của cậu 🔥
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
??????? Tôi thấy mỗi lần bro bình luận là hay+gì gì đó. Ý bro là sao vậy=))
Xem thêm
Đúng thật là đọc khó hiểu vc :))))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
xin lỗi chứ bạn đọc tiếp đi thì sẽ dễ hiểu ngay thôi, về nhiều thứ.
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Bình luận đã bị xóa bởi Nguyenanhtuan2009
CHỦ THỚT
TRANS
??=))
Xem thêm