Houkago, Famiresu de, Kur...
Ryu Hidari magako
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 1 - Học kì đầu tiên

Chương 04 - Chiến hữu

14 Bình luận - Độ dài: 2,434 từ - Cập nhật:

Ấn tượng đầu tiên về cô gái tên Kazemiya Kohaku.

Nếu diễn tả bằng một từ thì đó là "cô độc".

Cô ấy lạnh lùng, thẳng tính [note75092] tuy nhiên vẫn rất đẹp. Cô ấy tỏa ra một nguồn năng lượng lạnh lẽo như muốn ngăn mọi người tiếp cận mình vậy. 

Đó là những ấn tượng về cô gái trước mặt.

Tôi chưa từng thấy cô ấy bắt chuyện với ai cả. Tôi chưa hề bắt gặp cô ấy cho đến năm hai, điều đó có nghĩa là chúng tôi chỉ mới là bạ cùng lớp được có một tháng.

Ngoài ra thì tôi chỉ thấy cô ấy ở nhà hàng gia đình này, và những gì tôi thấy được là tôi chưa bao giờ thấy cô ấy trò chuyện với bạn của mình hay thậm chí là còn chẳng có lấy một cuộc điện thoại. Cô ấy chỉ giao tiếp khi gọi món với nhân  nhân viên mà thôi.

"....Cậu hỏi tớ hả?"

"Còn ai vào đây nữa?"

Thật vậy, Kazemiya đang ngồi trong góc của nhà hàng và bên cạnh cô ấy chỉ có mình tôi mà thôi. 

Nếu cô ấy muốn trò chuyện với người khác thì cô ấy hẳn sẽ phải nói to hơn. Bằng phương pháp loại trừ thì tôi chính là người mà Kazemiya đang bắt chuyện đây.

"Với mẹ tớ...thì không tệ. Tớ đoán rằng chúng ta đều có tình mẹ-con sâu đậm nhỉ."

"Với mẹ cậu à...."

Tôi toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ "toang rồi".

Cách diễn đạt đó kiểu như: "Tôi không thân thiện với ai ngoại trừ mẹ mình cả."

Nghiêm túc mà nói thì mối quan hệ của tôi với dượng không thực sự tệ. Có thể nói rằng ông ấy đã rất cố gắng để tìm hiểu tôi, và tôi cũng không phủ định sự cố gắng ấy. Nhưng đối với em gái của tôi thì...không may rằng, tệ hại là từ ngữ chính xác nhất để miêu tả mối quan hệ giữa tôi và em ấy.

Nhưng mà Kazemiya có vẻ........sâu sắc hơn tôi tưởng.

Quả thật tôi có hơi bẩn cẩn, nhưng thực sự thì cô ấy đã nhận ra điều đó một cách rõ ràng đấy.

"Xin lỗi cậu, có vẻ như tớ đã vô tình nghe phải thứ không nên rồi."

Tôi rũ bỏ hàng phòng bị vì Kazemiya đã xin lỗi tôi với một nụ cười gượng gạo.

"Không sao đâu, quả thật trừ mẹ tôi ra thì tôi có chút tế nhị đối với người khác."

"Vậy à."

Sau một thoáng yên lặng, Kazemiya tiếp tục mở lời. 

"....Về phần tớ thì không thực sự hòa hợp với gia đình mình lắm đâu."

"Ở?!"

Chủ đề gia đình-mà tôi tưởng là quả mìn đối với cô ấy, lại được trao đổi với tôi làm tôi thốt lên một tiếng ngạc nhiên. Nhìn phản ứng của tôi, có lẽ cô ấy cũng đoán ra được nhiều điều.

"Tớ đã hỏi về gia đình cậu mà, sẽ thật là không công bằng nếu tớ không tiếp tục cuộc trò chuyện với chủ đề đó chứ."

"Tớ không nghĩ cậu cần phải bận tâm chuyện đó đâu."

"Tớ là kiểu người sẽ quan tâm đến những chuyện như thế. Nhưng tôi có một quy tắc là tôi sẽ không can dự vào chuyện gia đình của người khác đó."

"À, tớ cũng thế đấy."

Tôi tán thành ngay tắp lự.

"Thật vậy hả?"

"Tớ không đủ sức để nói về chuyện gia đình của người khác khi mà chuyện nhà mình con chưa giải quyết nổi."

"Ha ha... Cả lý do cũng giống nhau luôn sao?"

--Kazemiya là người có thể cười như thế này à.

Tôi bất ngờ vì đã vô tình có cái suy nghĩ đó trong chốc lát. Nhưng khuôn mặt mà Kazemiya đang cho tôi chiêm ngưỡng là thái độ mà tôi chưa bao giờ thấy và nó đã thu hút sự chú ý của tôi.

"Hừmmmmm... Narumi cũng như thế nhỉ."

"Hử, tên của tớ..."

"Đương nhiên là tớ phải biết rồi, chúng ta chung lớp mà."

Đột nhiên, tôi nghĩ rằng:

Tôi đã từng ngộ nhận rằng Kazemiya là một người không quan tâm đến môi trường xung quanh mình. Tôi còn tưởng rằng ngay cả tên của người khác cô ấy cũng sẽ chẳng buồn để tâm chứ.

Đối với tôi, vẫn còn hai người trong lớp mà tôi chưa thể nhớ tên, tôi sẽ không nói ra điều đó đâu. Sẽ rất ngại nếu thú nhận điều đó trước Kazemiya vào lúc này.

"Mặt khác, nếu bạn luôn ngồi ở cùng một vị trí trong nhà hàng mà bên cạnh là cậu bạn cùng lớp thì trước sau gì cũng nhớ cả thôi. Kể cả khi bạn ghét điều đó."

"Vâng, đương nhiên rồi nhỉ."

Kể cả khi Kazemiya không nổi tiếng ở trường thì tôi cũng sẽ nhớ tên cô ấy mà thôi.

Một cố gái luôn ngồi ở cùng một vị trí, lại còn ở chung lớp nữa thì rồi cũng sẽ để lại ấn tượng dù chỉ là nhỏ nhất.

"...và tớ đoán là chúng ta đến nhà hàng này với cùng một lý do."

"Đúng rồi, tớ nghĩ chắc là sẽ giống đó."

[Tớ cảm thấy khó chịu khi ở nhà, dành thời gian ở đây nhiều hơn.]

Lời nói của chúng tôi vô tình khớp với nhau mà chẳng cần phải đếm nhịp "một hai ba".

Tôi phì cười và cô ấy cũng vậy.

"Chúng ta giống nhau đấy chứ."

"Vâng, chúng ta có vẻ hợp nhau đấy."

Tôi không thể ngừng cười vì cũng có một học sinh đang giết thời gian tại cùng một nhà hàng gia đình vì có một khoảng thời gian khó khăn khi ở nhà.

"Cảm ơn quý khách đã đợi, kem của quý khách đây."

Lúc đó, cây kem mà ban nãy tôi đã gọi đã được phục vụ.

"Đến rồi kìa, cây kem đồng phạm." [note75109]

"Có thể nói là tớ đang lãng phí tiền bạc, mặc dù tớ là người mua nó."

"Không lãng phí đâu. Với tớ, điều đó khá cần thiết để trấn tĩnh bản thân mà."

Sau đó, cuộc trò chuyện với Kazemiya được tiếp tục cho tới khi cây kem trên tay tôi không còn.

Có thể là do nói nhiều thay vì ăn nhanh mà chiếc kem bị chảy nhanh hơn tốc độ tôi xực nó.

Không canh giờ nhưng có lẽ là tôi đã dành nhiều thời gian để xử lý một cây kem hơn bình thường.

"Đến giờ về nhà rồi."

"Ừ nhỉ, chắc cũng đến giờ tớ phải về rồi."

Đứng dậy cùng lúc, chúng tôi đều đứng xếp hàng tính tiền trước quầy thu ngân. Lần này, đương nhiên rồi, không đâm sầm vào ai và cũng không ai phải nhường ai cả.

Sau khi tôi rời khỏi nhà hàng, ánh mặt trời đã tắt từ lâu, và hiện tại thành phố đang được thắp lên bởi những ánh đèn tựa như đang chống lại sự chùng xuống của màn đêm.

"Tớ nhờ được không, hay cậu đưa tớ về nhà nhé?"

Tôi không đần đến mức không hiểu được ẩn ý của mong muốn ấy.

"Sẽ trì hoãn được việc về nhà ấy mà."

"Luôn sẵn lòng."

Kazemiya rời khỏi nhà hàng cùng lúc với tôi giống như đã được đồng bộ hóa từ trước vậy.

Tôi đi ngang hàng với Kazemiya trên con đường ngược lại hoàn toàn với hướng về nhà tôi.

....Không đùa đâu, lạ thật đấy.

Cho đến khi trưa, tôi còn nghĩ rằng Kazemiya là một tồn tại cô độc.

Cô ấy đến từ một thế giới khác với tôi.

Cô ấy sẽ là một người mà bây giờ và cả mai sau sẽ chẳng liên quan.

Nhưng bây giờ chúng tôi gần nhau quá.

Có lẽ là hơi tự phụ nhưng tôi khá gần gũi với cô ấy.

Chắc có lẽ là do....cứu rỗi. Tôi được cứu rỗi.

Cô ấy không hòa hợp với gia đinh. Cô ấy không thích về nhà quá nhiều nên cô ấy lựa chọn dành cả ngày tại một nhà hàng gia đình và ở cho đến tận tối muộn.

Cô ấy bị nhốt hoặc cũng có thể nói là cô ấy không thể thoát ra được cái lồng mang tên "gia đình" cho đến khi nào xuống lỗ.

Có một người giống tôi, và tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì điều đó.

"Narumi, đâu là lý do cậu bịa ra để về nhà trễ vậy?"

"Giống như tớ đã trình bày trong cuộc điện thoại trước đó ấy. Trong khi về nhà từ nơi làm thêm, tớ cần được giải tỏa vì đã quá mệt mỏi.....kiểu kiểu vậy."

"Nhưng có phải hơi quá nếu cứ lấy lý do như thế không?"

"Tớ cũng thiết nghĩ rằng đã đến giới hạn rồi. Cho tớ tham khảo thôi, còn cậu thì sao?"

"Tớ nói đại là "Con thích thế đấy"."

"Cậu mạnh mẽ thật đấy........."

"Tớ phải nói thế bằng không thì tớ không thể ra ngoài. Chỉ còn có cách đó mà thôi. Thậm chí khi tớ ra ngoài vào ban ngày, họ vẫn luôn hoài nghi tớ làm gì đó mờ ám và giám sát mọi lúc mọi nơi. Theo lẽ thường tình, họ không tin tưởng gì ở mình vậy. Thì đúng rồi, nếu tớ gặp chuyện gì bất trắc thì chị tớ cũng sẽ gặp rắc rồi mà. Vì vậy tớ còn chả có quyền lựa chọn."

Nó không có nghĩa là cô ấy mất niềm tin vì đã thường xuyên đi đêm. Mà có khi lại ngược lại mới đúng ấy.

Họ không tin cô ấy nên cô ấy mới rời khỏi nhà vào ban đêm.

Nếu là vì lý do đó thì đối với tôi, tôi cũng sẽ buộc phải làm như thế mà thôi.

"Trường hợp của cậu có vẻ khó xử lý hơn nhỉ."

"Có khi là thế, nhưng mà cậu cũng cảm thấy giống tớ khi ở nhà mà đúng không?"

"Tớ đồng ý với cậu."

"Ngày mai, Narumi có đến nhà hàng nữa khum thế?"

"Có đó, tớ còn có cả ca làm thêm nữa."

"Hừmmmmm... vậy sao..."

Cuộc trò chuyện bị dừng lại một thoáng và Kazemiya làm điệu bộ như đang suy tư điều gì đó.

"Như vậy thì, tớ có một đề xuất."

"Đề xuất á?"

"Ừa, cậu có nghĩ rằng sẽ vui vẻ hơn nếu chúng ta giết thời gian như thế này hằng ngày thì sẽ vui hơn không? Tớ và Narumi nói chuyện hợp cạ không ngờ luôn đấy, và.....cũng dễ bịa lý do trốn nhà hơn đấy."

Hừm, điều đó có lẽ sẽ đúng vì chúng tớ hợp nhau tới không ngờ chỉ mới sau một cuộc trò chuyện trong ngày hôm nay.

Và tôi cũng thấy thời gian trôi qua nhanh hơn nữa.

....thành thật mà nói thì ngồi giết thời gian một mình thực sự khó khăn đấy. Nếu mà có một người ngồi nói chuyện thì khoảng thời gian ấy chắc chắn sẽ ý nghĩa hơn thay vì lướt mạng xã hội một cách vô vị.

"Mặt khác....tớ có thể nói chuyện với Narumi nhỉ. Hay phàn nàn thì đúng hơn ấy."

"Phàn nàn á....vì điều gì cơ?"

"Có hàng tá thứ đề kể khổ mà, trường học này, vấn đề cá nhân này, hay cả....chuyện gia đình nữa nhiều lắm."

Cô ấy nói thế, tôi phì cười.

"Chuyện gia đình à? Tớ sẽ thích lắm đấy."

"Có gì buồn cười sao?"

"Không không, tớ không có ý đó."

Cảm giác có lỗi với các thành viên trong gia đình. Nơi mà tôi không thể ở được.

Lâu lâu tôi có tâm sự với Natsuki, nhưng kể cả vậy, ở nhà vẫn rất khó.

Kazemiya là người duy nhất tôi có thể mở lòng và phàn nàn về cuộc sống khó khăn bên gia đình mới của mình.

"Chúng ta chỉ phàn nàn với người còn lại và lắng nghe mà thôi. Không hơn không kém...cậu nghĩ thế nào?"

"Nghe được đấy, nó phù hợp với nguyên tắc của cả hai mà."

"Ok, vậy thì ổn rồi."

"Vâng, chúng ta giống như là đồng mình vậy."

"Một liên minh sao, nghe có vẻ thú vị đấy."

Kazemiya dừng lại trước một tòa nhà chung cư sau khoảng năm phút đi bộ kể từ nhà hàng.

"Đây là chỗ ở của tớ. Cảm ơn cậu đã đưa tớ về nhà nhé."

"Không cần khách sao đâu. À ghê thật đấy, cậu sống ở đây luôn sao. Đây có lẽ là một nơi sang trọng."

"Khó chịu lắm nên chẳng có ích gì cả."

"Ừ nhỉ."

"Thì đúng là như thế mà."

Tôi kiểm tra điện thoại và nhận ra đã là 10 giờ tối rồi.

Tôi chắc rằng mình sẽ về nhà trễ hơn mọi khi vì hiện tại tôi đang đứng ở đây.

"Đến lúc phải kiếm cớ khi về nhà trễ rồi. Cậu lấy lý do là gì thế?"

"Với tớ thì sẽ là: (Con đến nhà hàng gia đình, nói chuyện phiếm với bạn và về muộn một xíu) thôi."

"Với tớ thì sẽ là: (Con bận đưa một bạn nữ về nhà vì trời đã tối muộn rồi)...để xem nào.... Sao cậu không nói rằng (Con đã về nhà cùng với bạn vì như thế thì sẽ không lo gặp rắc rối ạ)?

"Nghe ổn đấy, tớ sẽ thử."

Đương nhiên rồi. Mặc dù đi hai người không có nghĩa là sẽ an toàn tuyệt đối và cũng không có nghĩa là cô ấy sẽ không gặp vấn đề gì cả. Nhưng mà điều đó vẫn tốt hơn là để một nữ sinh cấp 3 về nhà một mình vào thời gian này chứ nhỉ? Sẽ không cần giải thích nhiều vì điều đó ai cũng hiểu được mà.

"Nè, trao đổi in tư (thông tin liên lạc) không?"

"Chắc chắn rồi, có khi là sẽ cần đấy."

"Nếu cần thì tớ sẽ gọi cậu. Cậu có thể thanh minh giúp tớ trước mẹ được không?"

"Đừng làm việc đó được không?"

"Gì chứ, tớ chỉ đang đùa thôi mà."

Kazemiya có thể đùa như thế này à.

Trong khi tôi suy nghĩ như thế thì chúng tôi đã có được thông tin liên lạc của nhau.

"Chúc ngủ ngon nhé, Narumi."

"À, Chúc cậu ngủ ngon."

"Sau giờ học ngày mai, vẫn chỗ đó nhé."

Ghi chú

[Lên trên]
Raw tiếng Anh đoạn này là unassuming dịch thô có nghĩa là khiêm tốn, còn raw tiếng nhật là そっけなくてcó nghĩa là thờ ơ, hờ hững. Thấy cái nào cũng không bon miệng lắm nên mình dịch thành thẳng tính, nghe cũng ok phết nhỉ=))
Raw tiếng Anh đoạn này là unassuming dịch thô có nghĩa là khiêm tốn, còn raw tiếng nhật là そっけなくてcó nghĩa là thờ ơ, hờ hững. Thấy cái nào cũng không bon miệng lắm nên mình dịch thành thẳng tính, nghe cũng ok phết nhỉ=))
[Lên trên]
Cây kem làm bằng chứng ngoại phạm. Ý là ban nãy thanh niên dùng cây kem này để ăn gian thời gian trở về nhà trong khi nói chuyện với mẹ ấy=)). Khổ thân.
Cây kem làm bằng chứng ngoại phạm. Ý là ban nãy thanh niên dùng cây kem này để ăn gian thời gian trở về nhà trong khi nói chuyện với mẹ ấy=)). Khổ thân.
Bình luận (14)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

14 Bình luận

Dỗi nhà nên tự lập 1 cái <(")
Xem thêm
và đó là cách bố và mẹ con gặp nhau :))))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
thì motif mà=))

Xem thêm
Không biết được tới đâu đây:]
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Tôi đảm bảo sẽ dịch hết bộ này mà.
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời
Tui nhớ từng có ng dịch bộ này dk =))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
đúng rồi, một nhóm dịch bản web novel và một nhóm dịch lightnovel ấy. Nhưng mà cả hai nhóm đều drop hết rồi. Mong bạn có thể tiếp tục theo dõi tôi nhé. Toi sẽ cố gắng hoàn thành việc dịch bộ này.
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời