Houkago, Famiresu de, Kur...
Ryu Hidari magako
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 1 - Học kì đầu tiên

Chương 14 - Hơn cả gia đình

5 Bình luận - Độ dài: 1,723 từ - Cập nhật:

Sau một ngày thứ năm đen tối, cái này mà hầu hết tất cả học sinh và người làm công ăn lương trên thế giới đều thích đã đến tên là thứ sáu đã đến.

Thái độ lạnh lẽo của mẹ Kazemiya đối với con gái mình, Tsujikawa-san cư xử kì lạ.

Tôi nghĩ những sự kiện trong thứ năm đủ để gọi nó là "đen tối".

Không, nếu nói như thế thì cả tuần này đều đen tối cả rồi.

Bắt đầu bằng việc trở thành chiến hữu với Kazemiya Kohaku vào thứ hai.

Hôm nay chỉ mới là ngày thứ 5 của tuần thôi. Tuy chỉ mới có 5 ngày trôi qua nhưng tôi cảm nhận được rằng có nhiều sự thay đổi lớn trong tôi.

"..."

Những gì trong đầu tôi bây giờ là biểu cảm của Kazemiya vào tối hôm qua. Đó là tất cả những gì tôi nghĩ được hiện tại.

"Ê, Kouta, Kouta ơiiii."

"...À Natsuki, sao vậy mày?"

"Cái 'Sao vậy mày' ý là sao vậy hả? Tao liên tục chào buổi sáng mày từ nãy tới giờ luôn rồi đó, thế mà không có tí phản hồi nào là sao vậy?"

"Xin lỗi, tại tao đang nghĩ vài thứ."

"Dạo này mày nghĩ hơi nhiều đấy."

"....Tao cũng đoán thế, tao có nhiều thứ để nghĩ lắm."

Đặc biệt là khoảng năm ngày gần đây.

"Hừmmmm..."

"Đừng có mà nhìn chằm chằm vào mặt người khác."

"Này Kouta, dạo này mày thay có thay đổi một ít đấy."

"Thật hả, tao không nghĩ là tao đã đổi thay gì đâu."

Tôi không thể chắc chắn là không có.

Bởi vì tôi nhận ra cái người tên là Narumi Kouta này đã thay đổi, ít nhất là về mặt nào đó sau năm ngày đen tối vừa qua.

"....Mà hình như mày nói đúng đó."

"Đúng á."

Tôi tự hỏi tại sao Natsuki lại cảm thấy vui, vì hắn đang cười khúc khích.

"Sao nhìn mày vui vậy?"

"Hừm, tao cũng đang tự hỏi đây."

"Ngay cả khi đó là mày?"

"Mày có hiểu không Kouta, mọi thứ về mày, mọi thứ."

Những lời nói của Narumi, dù ít dù nhiều đã xuyên thủng tận đáy lòng của Narumi Kouta.

Như thể bị chọc vào điểm yếu và Natsuki đã không thương tiếc mà chỉ ra điểm đó.[note75495]

"A, Kazemiya kìa."

Kazemiya đến trường vào buổi sáng. Mắt cô ấy nhìn thẳng nhưng lại có vẻ như chẳng nhìn đi đâu cả. Ánh mắt ấy trông vô hồn và mơ hồ.

"Kazemiya này, dạo này cậu có thay đổi một chút đấy, cậu biết không?"

"Thật vậy hả."

"Ừ, đúng rồi....Nhưng này hôm nay, cậu lại trở về như thường ngày rồi."

"Tôi của thường ngày à..."

"Ý tớ là không lâu trước đây...có khi hơn. Nhưng ít nhất khoảng 1 tuần, cậu có một đôi mắt khác."

Ánh mắt trống rỗng đó của Kazemiya chính là Kazemiya.

...Tuy nhiên Kazemiya Kohaku mà tôi biết khác lắm. Cô ấy không có ánh mắt như thế này. Kazemiya mà tớ từng biết trông có nhiều nỗi niềm hơn. Ánh mắt của cô ấy đẹp tựa đá quý vậy, tỏa sáng như thể nếu bạn không cẩn thận thì có thể sẽ bị mù mắt bất kì lúc nào.

Đến mức tôi không còn nhớ đôi mắt của Kazemiya thời kì trước đó trông như thế nào nữa.

Đó là những ấn tượng to lớn của tôi về sự thay đổi của Kazemiya Kohaku trong năm ngày qua.

(-Ấn tương không?)

Ấn tượng.

Nhưng diễn tả như thế có đủ không?

(-Không)

...Nó không chỉ là sự ấn tượng hay thứ gì đó mơ hồ như thế.

Khiến cho tâm trí một người phải nghi ngờ. Có cảm giác khó chịu để rồi phải dõi theo, phải nghĩ, phải định hình chúng.

(...Tồn tại hả?)

Đúng. Đúng rồi, nó không đơn thuần chỉ là 'Ấn tượng' nó phải là 'Tồn tại' mới đủ để diễn tả về cô ấy. Có lẽ đó là cách diễn đạt phù hợp hơn.

Cô gái tên Kazemiya Kohaku là một tồn tại to lớn trong tâm trí tôi.

"Mày lại để tâm hồn bay xa nữa rồi."

"Ù uây!?"

Khi tôi quay về nhận thức, tôi nhận ra khuôn mặt Natsuki đang ở ngay trước mặt tôi.

"Mày còn không nhận ra là chuông reo rồi à."

"Tao không nhận ra thật...."

"Tiết sau là tiết của Hosomine-sensei đấy. Tao nghĩ cổ sẽ nạt tụi mình nếu trên bàn không có sẵn sách vở đó."

"Ừ nhỉ, mày cứu tao rồi."

"Không có gì, đừng để giáo viên gọi mày trong giờ học, tao không cứu nổi đâu."

"Cảm ơn vì cái sự giúp đỡ vô điều kiện đó nhé."

"Đương nhiên rồi."

Narumi cười và nói.

"Hiếm khi thấy mày suy nghĩ đăm chiêu như thế này đấy."

"Thật thì tao chưa bao giờ suy nghĩ một cách nghiêm túc trước đến nay."

"Thật luôn hả. Nhưng mà tao đoán chắc rằng điều mày đang cố gắng suy nghĩ lúc này là điều tốt."

Cảm thấy biết ơn sự quan tâm của người bạn thuở nhỏ quá đi. Tôi lật sách giao khoa trên bàn ra.

***

"Được rồi, vậy thì bắt đầu buổi họp lớp nào."

Sau giờ học.

Những người tham gia vào buổi họp lớp, sớm đã hoàn thành công tác chuẩn bị để về nhà, đứng dậy hưởng ứng với tinh thần phấn chấn. Trong tình huống đó, tôi cũng dọn sách vở để về nhà.

"Kazemiya-san."

Trong khi tôi đang gấp sách vở lại, Sawada đang tiếp cận Kazemiya, hiện đang chậm rãi chuẩn bị để ra về.

"Gì vậy."

"Vệ chuyện cuộc họp lớp, cậu có muốn tham gia ngay bây giờ không?"

"Tôi có trả lời trước đó rồi mà."

"Cậu có đổi ý không?"

"Tôi không đổi ý đâu, và hôm nay tôi phải ở nhà."

"A, tôi hiểu rồi, hóa ra hôm nay cậu dành thời gian cho gia đình."

"Đó không phải là việc của cậu."

Sau khi khẩn trương dọn vở vào cặp. Kazemiya nhanh chân rời khỏi phòng học.

"....Về nhà thôi."

"Okay. Tao nghĩ là sau ngày học vào thứ sáu thì luôn thú vị nhỉ?"

"À tao cũng đoán thế."

Nếu là tuần trước, tôi sẽ ngay lập tức gật đầu tán thành câu nói của Natsuki. 

Không không, ngay cả bây giờ, tôi vẫn thấy vui vì hôm nay là thứ sáu. mặc dù không có bất kì kế hoạc gì đặc biệt, tôi vẫn cảm thấy hào hứng và thư giãn. Nhưng tại sao, tạo sao trái tim tôi lại không thấy hào hứng vào lúc này?

"Chào nhéeee, Kouta."

"Ừ, hẹn gặp lại vào thứ hai."

"Tớ sẽ nhớ "cậu" lắm đấyyyyyy, chào như thể kiểu như chúng ta sẽ không được gặp nhau vào suốt cuốt tuần vậy. "Tớ" ước gì "cậu" đột nhiên rủ tớ đi chơi nhỉ.

"Không may thay, tao có việc vào mấy ngày hôm đó rồi."

Chia tay Natsuki, tôi đi thẳng về nhà. Tôi quyết định sẽ ở nhà càng nhiều càng tốt vào ngày thứ sáu này, nhưn thế sẽ không ảnh hưởng tới hạnh phúc gia đình.

"Con về rồi."

"Mừng con đã về." 

Khi tôi về đến nhà, người đang chào đón tôi là mẹ tôi, không có dượng Akihiro ở đó. Cũng bình thường mà thôi. Giờ làm việc của người lớn khác với đến trường của học sinh mà.

"Phù...."

Tôi quẳng cặp, treo đồng phục lên móc rồi thả mình xuống giường.

Cũng đã hơn một tháng kể từ khi tôi theo mẹ đến ngôi nhà này rồi. Tôi vẫn không quen được khung cảnh chiếc trần nhà khi tôi nằm lên giường. Có phải là do tôi cố gắng chạy trốn khỏi nó không?

"Thứ sáu là ngày ưu tiên gia đình lên hàng đầu...."

Tôi đã tự đặt ra một quy luật cho bản thân mình.

Ngay cả khi mẹ tôi tái hôn và tôi bắt đầu chạy trốn khỏi gia đình mình, chạy trốn khỏi ngôi nhà này. Tôi vẫn cố gắng không phá vỡ quy tắc này.

Thứ sáu là ngày suy nhất tôi không được phép bỏ trốn, không được phép.

"...................................."

Tôi bật dậy khỏi giường, lấy bộ đồng phục từ chiếc móc áo, bỏ điện thoại vào túi quần.

Tôi đi từ tầng hai xuống tầng một. Không đi thẳng đến cửa trước mà đi vào phòng khách gặp mẹ tôi.

"Ara, chuyện gì thế?"

"Con ra ngoài một chút."

"Ể, nhưng mà con đã nói là con sẽ ở nhà vào ngày hôm nay cơ mà."

"Con xin lỗi ạ."

Thứ sáu là ngày phải ưu tiên gia đình đầu tiên.

Thứ sáu là ngày không được bỏ trốn.

Đó là quy định tôi đặt ra, để không phá hủy gia đình này.

Nhưng hôm nay, chỉ một lần thôi, tôi quyết định phá vỡ nguyên tắc.

"....."

Gửi tin nhắn cho Kazemiya thông qua ứng dụng tin nhắn.

Ngắn gọn, đúng trọng tâm.

[Tôi tới đây.]

Chỉ có thế, đó là tất cả những gì cô ấy cần biết.

--Tôi không đổi ý đâu, và hôm nay tôi phải ở nhà.

--A, tôi hiểu rồi, hóa ra hôm nay cậu dành thời gian cho gia đình.

"...điều đó không thể xảy ra được."

Tôi gạch bỏ lời nói của Sawada đang hiện lên trong đầu tôi.

Sawada không hiểu Kazemiya Kohaku là con người như thế nào.

Kazemiya ở nhà á? Đó chỉ là lời nói dối để từ chối lời mời mà thôi.

Lý do cô ấy không lạnh lùng từ chối lời đề nghị như trước là để tránh tiếng xấu lan rộng mà thôi.

"...."

Tôi đã đến, đương nhiên rồi, vẫn là nhà hàng quen thuộc ấy. Nhà hàng gia đình quen thuộc cùng với chỗ ngồi quen thuộc.

"...cậu tới thật rồi."

Đang ngồi chỗ đó là Kazemiya Kohaku.

"Tớ tưởng hôm nay là ngày cậu dành ra để ở nhà cơ mà...."

"Kế hoạch là như thế."

Đi ngang qua bàn, tôi ngồi xuống chiếc ghế đã trở nên "quen thuộc" sau năm này vừa qua.

"Hôm nay, tớ quyết định sẽ nghe Kazemiya phàn nàn."

Ghi chú

[Lên trên]
Sorry mọi người, chỗ này hơi khó hiểu. Đoạn này tôi không biết dịch sao cả, đọc đi đọc lại cả hai phiên bản rồi mà vẫn không hiểu ông tác giả muốn nói cái gì=((
Sorry mọi người, chỗ này hơi khó hiểu. Đoạn này tôi không biết dịch sao cả, đọc đi đọc lại cả hai phiên bản rồi mà vẫn không hiểu ông tác giả muốn nói cái gì=((
Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

2 thg bạn yêu thg nhau ghê
Xem thêm
PHÓ THỚT
Hai đứa gay chiếm 90% chương này
Xem thêm