Houkago, Famiresu de, Kur...
Ryu Hidari magako
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 1 - Học kì đầu tiên

Chương 12 - Thứ gì đó cản đường

7 Bình luận - Độ dài: 1,947 từ - Cập nhật:

Sau khi tận hưởng phần thưởng là nước ngọt và bánh kẹo, tôi đi về nhà cùng với Natsuki, mặc dù biết rằng chẳng thể đi chơi đâu vào giờ này nữa.

Tôi phải về nhà, nhưng đôi chân lại dẫn vào nhà hàng như một thói quen.

"Người tớ đau nhức quá."

Kazemiya ngồi chung với tôi đang xử lý cơn khát của mình bằng một ly nước dưa lưới.

Lý do cô ấy chọn nước dưa lưới thay vì trà như thường ngày có lẽ là do cô ấy vừa uống trà ở trường rồi.

"Tớ đã sử dụng rất nhiều sức lực mà thường ngày chả dùng tới."

"Mình cũng thế."

Khác với kiểu mệt mọi khi với làm thêm xong. Ngồi xuống mà tôi cảm tưởng như mông mình dính chặt vào ghế của nhà hàng vậy.

"Kazemiya là..."

"Hả?"

"Thôi không có gì, quên nó đi."

"Điều đó là bất khả thi."

Cô ấy nói đúng, đã quá muộn để bảo cô ấy quên những gì tôi nói rồi.

"Gì vậy, nói đi mà."

"Tớ định hỏi một thứ có vẻ liên quan đến cá nhân cậu, vì vậy nên tớ không hỏi nữa. Chúng ta đã đồng tình là sẽ không hỏi đến vấn đề cá nhân mà đúng không?"

Liên minh này lập ra là để phàn nàn với nhau.

Không hơn, không kém, không xía vào chuyện của nhau. Đó là thỏa thuận từ trước.

"À..."

Kazemiya trầm ngâm một hồi, sau khi suy nghĩ gì đó...

"Vậy thì, sao chúng ta không làm thế này đi? Narumi hỏi tớ, và ngược lại tớ sẽ hỏi Narumi một câu hỏi gì đó liên quan đến cá nhân cậu.....nhớ không, chúng ta đã làm điều tương tự vào ngày thành lập liên minh."

"Cậu thấy ổn với điều đó hả?"

"Vì cậu là Narumi. Tớ đang rất tò mò rằng sẽ như thế nào nếu chúng ta làm như thế."

Vì cậu là Narumi

Tôi đã tính hỏi lại Kazemiya, nhưng tôi lại không làm thế.

"....Ok, sẽ ổn cả thôi."

"Vậy thì. Narumi, hỏi tớ câu hỏi cá nhân đi."

"Không có gì to tát lắm, nhưng mà...Kazemiya, cậu đã để cho lời đồn tồn tại xung quanh cậu lâu nay. Vậy nên tớ thắc mắc tại sao cậu lại giải quyết hiểu lầm đó vào ngày hôm nay. Chỉ thế thôi."

Đó là vấn đề cá nhân của Kazemiya.

Tôi không quá quan tâm về việc cô ấy nghĩ gì về những tin đồn, hay là cô ấy có muốn xóa bỏ những hiểu nhầm đó không. Đó là lựa chọn của Kazemiya, đó không phải là thứ để tôi can thiệp.

Nhưng nó lại gây tò mò cho tôi. Mặc dù đó làm xâm phạm, mặc dù đó là phá vỡ quy tắc chung.

"....À, về chuyện đó thì"

"Nếu nó là lý do khó nói thì cậu không cần phải kể cho tớ đâu."

"Không, tớ không có lý do đó đâu, chỉ là...."

Kazemiya nói lắp bắp, trông có vẻ lúng túng. Cô ấy đặt môi lên ống hút để uống nước dưa lưới trong khi ly nước đã gần hết từ bao giờ.

"...Cậu không thích những tin đồn nhỉ?"

"...?Tớ á?"

"Cậu nói rồi còn gì."

"Tớ có, tớ có nói như thế thật. Nhưng không lẽ..."

"...Nó không tốt à?"

"Không không, nhưng nó có ổn với cậu không vậy. Lời đồn chính là lớp phòng thủ của Kazemiya mà."

"Điều đó đúng. Nhưng mà tớ không thể làm ngơ được, nếu điều đó làm bạn của tớ bực mình. Chỉ có thể thôi."

Nếu Kazemiya mà đã nói 'chỉ có thể thôi' thì tức là chỉ có thế thôi đó.

Tôi sẽ không đi xa hơn thế này nữa. Mặc dù còn tùy vào hoàn cảnh, nhưng bất kể có là liên minh hay không thì đây là phép xã giao bắt buộc trong mọi mối quan hệ để tránh hỏi những câu hỏi làm khó đối phương.

"À thì xong chủ đề này rồi đấy. Tiếp theo tới lượt tớ."

"Ừ, hỏi gì cũng được."

"Hừmmmm... tớ không nghĩ ra được câu hỏi nào hết."

"Hỏi gì cũng được cơ mà."

"Mặc dù vậy, tớ nghĩ sẽ tốt hơn nếu không nói những lời vô tâm."

"Tớ tin cậu mà."

"Hừmmmm..., để xem nào..."

Cô ấy đảo mắt sang chỗ khác, tránh mặt tôi.

"Vậy thì...Tên em gái cậu là gì vậy?"

"Tên em ấy hả. Ừ thì...mặc dù đó cũng là thông tin cá nhân nhưng mà tại sao thế."

"Gia đình cậu đã biết về tớ rồi, trong khi đó tớ lại chẳng biết gì về họ cả."

"À...Đúng nhỉ."

Cái tên 'Kazemiya Kohaku' đã được biết tới bởi cuộc gọi lần trước cho nhà Narumi... à không, bây giờ là nhà Tsujikawa mới đúng, đó là do hộ khẩu. Ngay cả em gái tôi cũng biết tới cái tên 'Kazemiya Kohaku'  (mặc dù em ấy không biết cô thông qua cuộc nói chuyện điện thoại mà thông qua những lời đồn)

"....Được rồi, tớ sẽ nói vì tớ tin tưởng Kazemiya. Nhưng mà tớ nhắc cậu là đừng đi kể lung tung cho mọi người đấy."

Kazemiya vừa gật đầu vừa nói "Okok, tớ hứa." Chỉ chờ tôi tiết lộ.

"Tsujikawa Kotomi. Đó là tên em gái kế của tớ."

"Tsujikawa Kotomi nhỉ, học sinh năm nhất phải không?"

"Đúng rồi, cậu biết nhiều thật đấy."

"Bạn tớ có kể đó. Em ấy là một học sinh năm nhất cực kì tài năng. Nếu tớ nhớ không nhầm thì em ấy là người đọc diễn văn đại diện cho học sinh năm nhất vào buổi lễ khai giảng đúng không?"

Nhắc mới nhớ, em ấy là học sinh giỏi đã đậu vào trường với số điểm cao nhất.

Sẽ không có gì bất ngờ khi có nhiều học sinh ở cả năm hai và năm ba dành chú ý tới Tsujikawa.

Tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ nhắc tới tài năng của cô em gái hoàn hảo tại thời điểm như thế này.

"Tớ hiểu rồi, đó là em gái của cậu....nên cậu gặp khó khăn đúng chứ."

"Đúng rồi, khó đủ đường luôn."

Tôi biết Tsujikawa-san không có lỗi.

Cảm giác không thoải mái trong căn nhà đó là do tôi gây nên, cũng chính bởi lý do đó nên tôi luôn cảm thấy có phần tội lỗi khi đối mặt trực tiếp với ẻm.

"Narumi, không phải cậu đang cố gắng để...vượt qua cô em tài năng của cậu hả?"

"Sẽ cố gắng sẽ đúng nếu là tớ của khi xưa."

"Bây giờ không phải sao?"

"Nhìn tớ giống kiểu sẽ làm điều đó vào bây giờ lắm hả?"

"Hahaha, cậu đúng rồi."

"Đúng?"

Nếu tôi thực sự làm điều đó thì, không khí trong nhà sẽ còn tệ hơn bây giờ nữa.

"Tớ cũng giống cậu thôi. Tớ đã từng thử và không được gì cả. Không phải chỉ có một thứ mà tớ cần phải vượt qua chị tớ đâu. Mẹ tớ đã từ bỏ đặt niềm tin vào tớ và tớ cũng từ bỏ niềm tìn vào chính mình rồi rồi. Tớ ngừng việc tìm kiếm thứ gì đó giúp tôi đánh bại chị hai, ngừng nỗ lực vượt qua chị và ngừng lại tất cả mọi thứ."

Kazemiya và tôi, cả hai người đều đang giậm chân tại chỗ.

Từ nên nói bây giờ là: "Đừng bỏ cuộc", "Đừng chạy trốn", "Tiếp tục tiến lên", "Đừng giậm chân tại chỗ, đừng bỏ trốn", "Cứ thử đi".

...Tôi biết nói những câu như thế không sai. Những câu nói đó chả bao giờ là sai cả.

Cả tôi và Kazemiya đều biết điều đó. Những lời nói đẹp đẽ ấy luôn đúng. Nhưng cũng chính những lời nói ấy làm chúng tôi cảm thấy tự trách và tội lỗi với bản thân."

"Tớ chạy trốn khỏi chị."

"Chạy trốn cũng được, sao cũng được."

"Tớ đoán vậy. Chạy trốn không giải quyết được gì cả, chúng ta chỉ đang trì hoãn vấn đề mà thôi."

"Cậu nói đúng, nó hoàn toàn chưa được giải quyết. Rồi một ngày, những vấn đề ta né tránh sẽ lại chắn trước mặt chúng ta....nhưng nó cũng không hẳn là tệ đâu. Nếu có điều gì tốt xảy ra sau khi chúng ta từ bỏ thì đó không phải sự lãng phỉ."

"Điều tốt?"

"Tớ chạy trốn khỏi gia đình mình, nhưng sau đó lại kết bạn với Kazemiya ở nhà hàng mà tớ hay lui tới."

"Nó là điều tốt đó hả?"

"Đối với tớ thì nó tốt. Chúng ta chỉ mới làm thân được vài ngày, nhưng tớ lại rất thích dành thời gian với Kazemiya tại nhà hàng này."

Kazemiya không nói gì cả, cô chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc.

"Tớ mừng vì tớ đã từ bỏ. Còn cậu thì sao Kazemiya."

"....."

Cô ấy nhìn xuống, như thể đang tự vấn lòng mình.

"....Tớ cũng vậy."

Cô ấy nói ra như thể bị cảm xúc đè nèn mất lời mình muốn nói vậy.

"Lúc đầu, có hơi ngại. và tớ cảm thấy có lỗi với điều đó. Nhưng thật may là tớ đã buông bỏ. Thời gian tớ dành cho cậu ở đây....thực sự....t-thực sự rất vui."

Trước khi tôi biết điều đó, tôi chạy trốn đến nhà hàng này để rũ bỏ cảm giác tội lỗi với lương tâm. Tôi không nhận ra cho đến khi tôi nói thành lời.

Tôi nghĩ rằng Kazemiya cũng sẽ có cảm giác tương tự.

"Thì....Fufufu.... Thật là kì lạ khi chúng ta vui vì chúng ta đã buông bỏ. Bình thường thì ngược lại mới đúng."

"...Chuẩn rồi."

--Tôi không biết nhiều về chị của Kazemiya-người của công chúng kia.

Nhưng tôi cam đoan rằng, nụ cười của Kazemiya trước mặt tôi lúc nay rạng rỡ...không kém cạnh gì với cô chị gái của mình.

Tôi không tưởng tượng được nụ cười thu hút hơn cả cô ấy trông như thế nào nữa.

***

Sau khi thanh toán hóa đơn, tôi rời khỏi nhà hàng và hiện tại đang đưa Kazemiya về nhà.

Không có cuộc nói chuyện nào cụ thể. Chủ yếu là do chúng tôi đã nói quá nhiều ở nhà hàng rồi, phụ yếu (phần còn lại) là do sau khi tôi được chiêm ngưỡng nụ cười ấy, bằng một cách nào đó, tôi lại chẳng nói được gì cả.

Tôi không thể diễn tả tại sao. Tôi còn cảm thấy bối rối nữa.

Và cả thái độ của Kazemiya cũng trông hơi lạ nữa. Cô ấy nói ít hơn hẳn so với bình thường.

...Tôi hiểu, có chút gì đó ngượng ngùng, cả tôi và Kazemiya đều thế.

Nghĩ lại bằng cái đầu lạnh, hình như tôi đã nói cho cô ấy nghe điều gì đó xấu hổ thì phải.

Hơn hết, tôi cảm thấy mình bị cuốn theo và nói rất nhiều. Nói qua giới hạn cho phép luôn.

May thay, chỉ tốn có 5 phút để đi bộ từ nhà hàng đến căn hộ mà Kazemiya đang sống.

"...tới rồi."

"...đúng ha."

Cả hai đều cảm thấy nhẹ nhõm, và những lời còn lại là những lời chào chuẩn mực như thường lệ.

"....Hẹn gặp lại, Narumi."

"...Hẹn gặp lại, Kazemiya."

Điều đơn giản còn lại là nhìn theo bóng lưng, chờ cho cô ấy đi hẳn vào trong căn hộ.

"Đi đâu mà giờ này mới về thế hả, Kohaku?"

Cho đến khi một người phụ nữ lạnh lùng cất tiếng gọi Kazemiya.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

chương trc dài mà chương này ngắn zậy ní
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
lại một lần nữa, tui để tag là chưa hoàn thành mà ní. Mà giờ xong rồi nè=))
Xem thêm
@Nguyenanhtuan2009: adu sido tui khum cóa thấy
Xem thêm
PHÓ THỚT
Hmmm, về cơ bản cũng mượt nhưng tiếng việt nhiều đoạn lỗi quá. Cần ng sửa tiếng việt thì tôi sửa cho🐧
Xem thêm