Akuyaku Onzōshi no Kanchi...
Kinome (木の芽) Herigaru (へりがる)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel (1-50) - Đang tiến hành

Chương 17 - Giai đoạn 1-17 - Đúng lúc lắm

2 Bình luận - Độ dài: 1,801 từ - Cập nhật:

Cả quán bar cơ man là xác chết.

Còn đứa duy nhất chưa hẹo là... Aliban nhỉ?

Cả lũ đều đã chết sạch vì bị ma pháp của Mashiro biến thành tượng băng.

"Ouga-kun nè, ma pháp của mình đấy, cậu thấy thế nào

Điên rồ quá đi mất!

Sao cô ấy lại có thể bình tĩnh và điềm đạm đến thế? Chẳng phải đây là trận chiến đầu tiên của cô ấy sao?

Tôi đã ngu đần đến mức nào khi lại nghĩ rằng với bản tính vui tươi và trong sáng đó thì cô ấy sẽ tìm cách để tránh lấy đi mạng người cơ chứ?

"Hơi vượt quá những gì ta có thể tưởng tượng... nhưng lần tới hãy nhớ nghĩ về bãi chiến trường mà ta phải dọn nhé. Ta không thể để mấy cái xác đứng cả dãy ở đây đâu. Còn quá bar này tàn đến mức không thể sử dụng nổi nữa rồi. Như này là không được."

"Dọn dẹp... thiệt hại ngoài ý muốn sao... hiểu rồi! Lần sau mình sẽ làm thật gọn gàng!"

Hề hê, Mashiro rất thông minh mà.

Hy vọng lần tới, cô ấy sẽ không để thi thể vương vãi khắp nơi như này.

Một trong những mục tiêu cho chuyến đi lần này là để đánh giá sức mạnh của Mashiro, và giờ thì tôi đã kiểm nghiệm được một cách rõ ràng rồi.

Tôi vốn xem cô ấy là một phần trong dàn harem của mình, nhưng giờ thì có thể đưa cô ấy vào dàn chiến lực trong thực chiến của mình rồi.

"Ngài vất vả rồi ạ, Ouga-sama."

Alice, người không đụng tay dù chỉ một chút từ nãy đến giờ, đưa cho tôi một cái khăn.

"Như này còn thua xa mấy bài luyện tập hàng ngày."

"Dựa theo khả năng vốn có của Ouga-sama thì như này cũng không bất ngờ lắm. Giờ để tôi lấy thủ cấp của tên này nhé?"

"- Ê khoan."

"Như ý ngài."

Thanh kiếm đang lao đến cổ của Aliban liền khựng lại.

Đáng sợ vãi! Sao cô ấy lại hành động trước khi tôi đưa ra mệnh lệnh thế!?

Ai nấy đều đã hẹo cả rồi nên đừng hủy hoại mối làm ăn trong tương lai của ta bằng cách giết tên này nữa.

"Ta vẫn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn, và còn cả hàng tá thứ ta muốn nhờ hắn làm nữa."

"Có chuyện muốn hỏi ạ?"

"Cái này này."

Tôi nhặt cái lọ thuốc nhỏ nằm dưới đất lên.

"Hắn đã gọi thứ này là Elixir tăng cường trước khi đưa lên miệng uống đấy. Hắn thua ta là vì hắn vốn yếu đuối sẵn, nhưng phải công nhận là sức mạnh của hắn đã tăng lên  rất nhiều lần so với lúc chưa uống."

Tôi có thể chứng thực mức độ hiệu quả mà thứ này mang lại bởi tôi đã trực tiếp giao chiến với kẻ dùng nó.

Alice hiểu ra và nhìn chăm chú vào cái lọ trên tay tôi.

"Theo những gì hắn nói thì xem ra thứ này đang được lưu hành rộng rãi tại thế giới ngầm. Nó đã được bán đầy rẫy ngoài kia rồi."

"Sẽ còn nhiều người biết tới rồi lạm dụng nó... hoặc có khi là đã làm thế từ đời nào rồi cũng nên."

"Chính xác. Tên này là nguồn thông tin cực kỳ có giá trị đấy."

Nếu bọn tôi có thể truy nguồn thông tin và tìm ra nơi sản xuất thứ này thì tha hồ mà kiếm bộn tiền.

Thứ "đồ" có thể khiến cơ thể con người biến đổi ngay tức thì kia hẳn là sản phẩm thất bại trong một công trình nghiên cứu nào đó.

Nhưng nếu thứ đó thật sự có hiệu quả thì tôi có thể dùng bộ óc thiên tài này để cải tiến nó và đem bán nó như một thứ thuốc dùng để chiến đấu chống lại quỷ tộc.

Vì tương lai sáng lạn đó, tôi phải giữ lại tên này bên mình.

Vả lại, tôi cần một tay thuộc hạ có khả năng hoạt động tự do bên ngoài học viện.

"Ta luôn tin vào việc trao cho người khác một cơ hội để ăn năn hối cải. Đó là ý nghĩa của... 'cứu rỗi và phán xét' mà, đúng không?"

'Cứu rỗi và phán xét' á? Nghe nhục vãi!

Thứ này nhất định sẽ trở thành một trong những thứ khúm núm nhất đời tôi, nhưng tôi biết Alice sẽ luôn tin nó.

Thấy chưa? Nhìn vào nụ cười tươi rói đó đi.

"Không hổ danh là Ouga-sama. Được phục vụ ngài quả là vinh hạnh lớn nhất đời tôi ạ."

"Ừm, cứ thoải mái khoe khoang cả đời đi. Ta sẽ trở thành vị chủ nhân mà cô có thể hãnh diện tự hào."

"Rõ, thưa ngài!"

"Wow...! Hai người ngầu quá đi!"

Tiếng reo hò của Mashiro vang vọng khắp cả quán bar đổ nát, nom rất ấn tượng với cuộc trò chuyện đầy kịch tính của bọn tôi.

Thôi, chẳng còn lý do gì để ở đây nữa.

Tôi trói Aliban lại để hắn không thể động đậy và quay về trại trẻ mồ côi.

"Nghe đây, giữ yên lặng và đừng đánh thức cô ấy dậy nhé."

Hai người họ gật đầu với lời căn dặn của tôi.

Nhiệm vụ bảo vệ trại trẻ mồ côi, hoàn thành.

Nhưng vẫn còn một chuyện nữa... Tôi chưa nghĩ ra câu trả lời rõ ràng cho câu hỏi của Mio mà tôi hứa hẹn với cô ấy lúc tôi rời đi.

Nên tôi cá là cô ấy vẫn còn đang ngủ và định là sẽ chuồn thật nhanh khỏi nơi này!

Vừa lặng lẽ cầu nguyện, tôi đẩy cửa một cách nhẹ nhàng.

"Mừng ngài về, Vellet-sama."

Cái đệt, dĩ nhiên là cô ấy dậy rồi...

Tôi ôm đầu tuyệt vọng khi nghĩ đến tình cảnh quá đỗi tuyệt vọng này.

Thời gian mà tôi bỏ ra để cầu nguyện một mình ngắn hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ.

Dĩ nhiên là tôi không nghi ngờ về chiến thắng của họ nhưng ai dè họ lại có thể về sớm đến mức này...

"Mối đe doạ của trại trẻ này đã được loại bỏ. Cô có thể an tâm từ giờ rồi. Không đứa nào dám phá rối cuộc sống của cô và lũ trẻ nữa đâu."

"Ra vậy..."

Tôi thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe Alice tường thuật lại mọi thứ.

"Cảm ơn mọi người nhiều lắm...!"

"Hehe... Ngượng ghê."

"Không cần cảm ơn tôi đâu. Hãy cảm ơn Ouga-sama, người đã thực hiện ước muốn của cô đi."

"Vâng... Vellet-sama."

Khi tôi cất giọng gọi ngài ấy, Vellet-sama, người đang đứng lấp ló sau lưng hai người họ, chợt giật bắn mình.

Hẳn là ngài ấy đang cố gắng đứng ngoài tầm mắt tôi để không khiến tôi lo lắng, nhưng đâu cần phải gắng gượng đến thế.

Chúng tôi đã mang ơn ngài ấy vì ngài ấy đã ra tay cứu giúp chúng tôi.

"Thật lòng mà nói, tôi có cảm ơn ngài bao nhiêu lần cũng chẳng đủ. Tôi không biết phải làm như nào để bày tỏ lòng biết ơn của mình tới ngài nữa."

"Ta đã nói rồi mà, không cần phải cảm ơn ta đâu. Ta làm vì ta muốn thôi."

"Giá mà mọi quý tộc trên thế giới này đều tốt bụng như Vellet-sama... thì thế giới này hẳn sẽ tươi đẹp biết bao ha."

Phải... Nếu một người như Vellet-sama, người dành tình cảm tới mọi người một cách công bằng làm cha mẹ tôi... thì có lẽ tôi đã không phải chịu khổ sở như này.

Tôi không thể kiềm lòng mà nghĩ thế được.

"Và Mio này... về lời hứa mà ta hứa với cô trước lúc ta rời đi..."

A... cuối cùng thì ngài ấy sẽ đưa ra câu trả lời cho tôi.

Cho dù nó có là gì thì tôi cũng sẽ bằng lòng chấp nhận.

Dù sao thì đó cũng là thứ tình yêu được ban tặng bởi một vị quý tộc cao quý như Vellet-sama mà.

"Câu trả lời của ta là-"

"Khoan đã Ouga-niichan!"

"Hể?"

Ngay khi Vellet-sama định mở lời, lũ trẻ, những người đáng ra đã phải ngủ say từ lâu lại ùa ra và chen ngang ngài ấy.

Chúng nhanh chóng vây quanh Vellet-sama, thi nhau la ó ầm ĩ.

"Onii-chan à, nếu là trả nợ thì hãy để tụi em làm việc để trả cho!"

"Chúng ta đã thoả thuận như thế rồi mà!"

"Đừng lấy tiền của Mio-neechan!"

"Mau giữ lời đi!"

... Chuyện gì thế?

Tôi quay mặt sang Vellet-sama để xin lời giải thích trong cơn bối rối.

"Hê... Đúng lúc lắm, mấy nhóc."

Vellet-sama bật cười, vòng tay quanh lũ trẻ và nhìn thẳng vào mặt tôi.

"Được rồi, nhắc lại cho ta. Bọn bây đã hỏi gì ta trước khi đi ngủ?"

"Bọn em đã nói rằng anh không được lấy tiền của Mio-neechan vì tụi em sẽ làm việc để trả nó!"

"Bọn em nói rằng bọn em sẽ trả nợ sòng phẳng nếu anh cho tụi em việc làm!"

"Làm việc cực lắm bây ạ. Có chắc là sẽ làm việc chăm chỉ không?"

"Có ạ! Bởi bọn em yêu Mio-neechan nhiều lắm!"

"Hể...?"

Vellet-sama khẽ cười trước phản ứng của tôi.

"Đây là cách chúng ta trả nợ đấy ạ!"

"Bọn em muốn Mio-neechan được hạnh phúc hơn nữa!"

"Ra vậy ra vậy. Mấy đứa tụi bấy muốn làm việc chăm chỉ là vì Mio sao?"

"""Vâng!!!"""

Lũ trẻ vừa đồng thanh đáp lại vừa cười thật tươi.

Những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống từ hai hàng mi của tôi.

Khi cảnh vật trong mắt tôi trở nên nhoè đi, Vellet-sama đã bước đến cạnh tôi và xoa đầu tôi.

"Cô được nhiều người yêu thương quá ha?"

"A... a..."

Niềm hạnh phúc vô bờ bến đang tuôn trào từ nơi sâu thẳm trong trái tim tôi.

Đúng vậy... Mình thật lòng yêu quý lũ trẻ này.

Và chúng đã dùng tình yêu thương của mình để đáp lại tôi.

Vậy cảm giác này là... Tình yêu là như này sao...

"Mio-neechan!"

"Bọn em sẽ cố gắng làm việc thật chăm chỉ, nên chị đừng lo!"

"Chị ơi, chúng ta hãy mãi mãi ở bên nhau nhé?"

"Ừm... ừm...! Cảm ơn mấy đứa... chị sẽ mãi ở bên... tất cả các em..."

Tôi ôm lũ trẻ vào lòng khi chúng ùa đến chỗ tôi, giúp tôi cảm nhận được hơi ấm và tình yêu thương đang dâng trào xung quanh mình.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Lời main nói như chuông xe đạp vậy cringe cringe vailon
Xem thêm