Akuyaku Onzōshi no Kanchi...
Kinome (木の芽) Herigaru (へりがる)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel (1-50) - Đang tiến hành

Chương 15 - Giai đoạn 1-15 - Kẻ đem lại ác mộng

3 Bình luận - Độ dài: 1,756 từ - Cập nhật:

Tôi đã bảo là tôi không cần phần thưởng rồi mà đúng không?

Sao mấy người bốc đồng cứ thích tụ tập quanh tôi thế nhỉ?

Tôi nghe thấy tiếng vải cọ vào nhau vang lên sột soạt.

Dù Mio đang bắt đầu tự cởi quần áo ngay trước mặt tôi, đầu óc tôi lại bình tĩnh đến đáng sợ.

"Dừng lại ngay, không ta gọi Alice giờ."

"Alice đang đứng canh bên ngoài nên cô ấy không thể nghe thấy tiếng ngài gọi đâu."

"Cô đánh giá thấp cô ấy quá rồi đấy. Dù ta có đứng gọi ở nửa bên kia thế giới thì cô ấy vẫn sẽ lao đến chỗ ta ngay mà thôi."

"... Kể cả thế thì vẫn có lý do khiến em không thể dừng lại mà..."

Mio bắt đầu kể về quá khứ và hoàn cảnh của mình một cách dài dòng.

Nhưng tôi không quá chú ý vào chuyện đó bởi tôi đang nghĩ nên làm thế nào để có thể thoát khỏi tình huống oái oăm này.

Nếu tôi dùng lực đẩy cô ấy ra, tôi có thể chạy thoát khỏi vòng tay của Mio.

Nhưng nhất định cô ấy sẽ cảm thấy bất mãn và đẩy ngược lại tôi với lực mạnh hơn nữa.

Tôi muốn tránh khỏi chuyện đó.

... Nghĩ mới nhớ, tôi từng được nghe nói rằng sau khi trải qua bạo lực, lòng tốt có thể khiến ai đó choáng ngợp đến nỗi khiến họ mất khả năng kiểm soát cảm xúc của mình.

Được rồi, làm chuyện này thôi.

Tôi sẽ xử lý chuyện này bằng cách làm mập mờ mọi thứ xảy ra sau đó.

"Nên làm ơn, Vellet-sama à. Ngài có thể ban cho em... một khoảnh khắc yêu thương thoáng qua không?"

"Không có đâu."

Sao tôi lại từ chối á? Bởi lý do đã quá rõ ràng rồi.

Tôi - mê loa khủng.

[Đáng lẽ mày không nên được sinh ra.]

Tôi nghĩ đó là lời mà tôi được nghe nhiều lần nhất từ mẹ tôi.

Mẹ tôi là tình nhân của một nhà quý tộc.

Bà ấy được cưng chiều và sống một cuộc sống xa hoa, quyền quý.

Nhưng kể từ khi mang thai tôi, gã quý tộc kia đã bỏ rơi và đuổi bà ấy về quê.

Dĩ nhiên là bà ấy không thể sống cuộc sống giàu sang như trước đây rồi.

Bà ấy trở nên oán hận tôi.

Mất đi cuộc sống hạnh phúc và cả người đàn ông mà mình yêu, bà ấy bắt đầu trút giận lên tôi.

Hầy, đáng lẽ tôi không nên được sinh ra mới phải.

Tôi đã sống những ngày mà chẳng hề biết đến tình yêu thương của người khác.

Một ngày sau gần mười năm kể từ khi chào đời, mẹ tôi đột nhiên qua đời.

Cũng chính là người đã đánh đập tôi rất tàn bạo.

Sau cái chết của bà ấy, tôi đã được nhận nuôi bởi một trại trẻ mồ côi được vận hành bởi nhà thờ tại Vương Đô.

Tôi có thể tiếp tục làm việc tại đó với tư cách là một nữ tu, nhưng tôi đã khéo từ chối.

Một lý do không phải bàn cãi, đó là tôi muốn được giúp đỡ những đứa trẻ phải trải qua bạo lực như tôi đã từng.

Nhưng lý do quan trọng nhất là bởi tôi không thể hiểu được tình yêu là gì.

Một đứa chưa từng nhận được tình yêu thương như tôi thì làm sao mà nghe được những lời tâm sự, nỗi lòng của khách đến nhà thờ.

Tôi đã học cách nuôi dạy và tiếp xúc với trẻ em từ sách vở.

Tôi ghi nhớ bằng hết tất cả các điều đó bởi chúng thực sự rất cần thiết.

Nhưng tất cả chỉ là giả tạo.

Tôi liên tục bị dày vò bởi một nỗi sợ, rằng mình làm sao để có thể yêu thương những đứa trẻ đó.

"Nên làm ơn, Vellet-sama à. Ngài có thể ban cho em... một khoảnh khắc yêu thương thoáng qua không?"

Tôi là một người phụ nữ khốn khổ.

Bởi phải sống kham khổ từ bé nên cơ thể tôi không được hấp dẫn cho lắm.

Nếu tôi nói ra hoàn cảnh của mình, nhất định một người nhân từ như Vellet-sama sẽ bằng lòng chấp nhận tôi.

Tôi biết ngài ấy sẽ cứu rỗi tôi, thế nên đó là vì sao tôi lại làm thế vào lúc này.

"Mio này..."

Vellet-sama gọi tên tôi và đưa tay đến má tôi-

"Không có đâu."

Tôi đã hoàn toàn bị từ chối sau khi ăn trọn một tát từ ngài ấy.

Những dòng ký ức từ những ngày thơ ấu bắt đầu ồ ạt tràn về.

Cơn đau rát trên má tôi hoàn toàn y hệt với những gì mà bà ấy đã trút lên tôi.

"A... a..."

Tôi sẵn lòng đón nhận cái tát tiếp theo, và cả cái tát tiếp sau đó nữa... cho đến khi ngài ấy cảm thấy thoả mãn.

Giống như ngày trước, tôi nhắm chặt mắt lại để trốn tránh nỗi sợ hãi.

... Nhưng dù có đợi đến bao lâu đi chăng nữa, cái tát thứ hai vẫn không bao giờ đến.

Tôi run rẩy mở mắt ra.

Thì nhận thấy bản thân mình đã được Vellet-sama ôm một cách nhẹ nhàng rồi.

Hể? C-cái gì? Tại sao...?

"V-Vellet-sama à!?"

"Xin lỗi nhé. Nhưng việc ghi đè lên mọi nỗi đau đang ám ảnh cô là việc hết sức cần thiết."

"A..."

Ra vậy, tôi đã hiểu được hành động của ngài ấy rồi.

Vellet-sama đã cố ý tát thật mạnh vào má tôi nhằm xua đi những bóng ma tăm tối đến từ quá khứ của tôi.

Ngài ấy dùng đúng cách bạo hành mà mẹ tôi thường dùng, nhưng rồi lại trao cho tôi tình yêu thương khác lạ.

Hơi ấm từ ngài ấy đã giải thoát tôi khỏi những xiềng xích từ quá khứ.

"... Xem ra có hiệu nghiệm rồi."

Vellet-sama nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi, rồi đứng dậy.

Hơi ấm từ ngài ấy đột ngột rời khỏi cơ thể tôi khiến trái tim tôi quặn thắt.

"Xin lỗi nhé, nhưng đây chưa phải là lúc để ta đưa câu trả lời xác đáng cho cô."

"... Em hiểu rồi ạ. Em sẽ ở đây và cầu nguyện cho sự an toàn của ngài, Vellet-sama."

"Thôi khỏi đi."

"Ý ngài là sao ạ...?"

"Bởi phần thắng đã nằm trọn trong lòng bàn tay ta rồi."

Một lời khẳng định chiến thắng từ một người bất khả chiến bại.

Không còn điều gì đáng để an tâm hơn lời đó nữa.

"Nên Mio này, mau nghỉ ngơi đi. Khi cô thức dậy thì mọi chuyện đã qua đi rồi."

Dù sắp rời khỏi phòng, Vellet-sama vẫn không quên bày tỏ lòng tốt của mình.

Em cảm ơn ngài nhiều lắm.

Nhưng tôi không đần đến nỗi chỉ biết ngồi yên rồi chấp nhận lòng thành của ngài.

"Em sẽ đợi tại cửa vào để chào đón ngài khi mọi người quay về."

Không có lời nào đáp lại lời hứa hẹn của tôi.

Chỉ có nụ cười tự tin của Vellet-sama hướng về phía tôi khi ngài ấy lặng lẽ rời khỏi phòng.

"... Hầy, xin cô đấy Mio, ngủ đi mà..."

Tôi thật sự rất muốn tránh mấy câu hỏi về tình yêu của cô ấy nên đã rời đi.

Tôi có phải là Thánh nhân đâu. Tôi chưa từng gặp qua những câu hỏi về những chủ đề nặng nề đó bao giờ.

Đó là tại sao mà tôi lại bảo cô ấy ngủ đi và chờ đợi... nhưng nhìn vào cách hành xử của Mio, nhất định cô ấy vẫn còn thức.

"Ouga-kun à, có chuyện gì sao?"

"Không, có gì đâu."

Tôi lắc đầu phủ định.

Đây chưa phải là lúc. Chúng ta sắp sửa đi đánh nhau rồi đấy.

Mang theo những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu có thể đem lại rủi ro khôn lường.

Dù có đi đánh một đám tép riu thì dân chuyên nghiệp sẽ không đời nào hạ thấp cảnh giác của mình.

"Ê, là chỗ này đúng không?"

"... Ưm!... Ưm!"

Tên dẫn đường bị bịt miệng bằng một miếng vải gật đầu lia lịa.

Dựa theo những gì Alice thu thập được, sào huyệt của bọn chúng nằm tại nơi từng là quán bar duy nhất ở Inevent.

Dường như tên trùm đang ngồi nhấp rượu bên trong và đợi mấy tên này quay về báo cáo.

"Mashiro này, cô tỉnh hẳn rồi chứ?"

"Ư- ừm! Mình ngủ nhiều nên giờ mình đang đầy sức luôn!"

"Tốt. Đừng lo quá nhé. Ta sẽ đối phó với tên trùm nên cô chỉ cần xử mấy gã tép riu là xong."

"Mình biết rồi!"

Mashiro khịt mũi rồi ưỡn ngực tràn đầy tự tin.

Thật ra, cô ấy đã phấn khích đến nỗi bộ ngực của cổ đã bị ép chặt giữa hai cánh tay của mình và biến dạng.

Tôi vội vàng đảo mắt đi chỗ khác và truyền lệnh cho thanh kiếm của mình.

"Alice, mục tiêu của ta lần này là đánh giá sức mạnh của Mashiro nên cô không cần phải tham chiến đâu."

"Tôi hiểu rồi ạ."

Alice gật đầu trong khi giữ chặt đám lưu manh kia bằng hai tay.

Hỏi thật đấy, cô ấy khoẻ đến nhường nào thế?

"Khỉ thật...! Sao tụi kia vẫn chưa chịu về!?"

"A-Ariban-sama à! Xin ngài hãy bình tĩnh lại đi!"

"Làm thế phí rượu lắm anh bạn à!"

Tôi có thể nghe thấy giọng khàn đặc của một gã say mèm và tiếng chai thủy tinh vỡ phát ra từ phía trong kia.

Xem ra mục tiêu đang ở đúng nơi mà bọn tôi muốn tìm.

"... Rồi, ta vào thôi."

Tôi nhấc chân lên và đạp cửa xông vào.

"Oáiiii!"

Tất cả đều quay đầu lại khi nghe thấy tiếng gào thảm thiết phát ra từ một tên đen đủi đang ngồi ngay sau cửa.

"Bọn bây là lũ quái nào vậy!?"

"Bọn ta là những kẻ mang đến ác mộng."

Nhếch mép cười gian, tôi chỉ tay vào mặt tên to con mà tôi nghĩ đó là Ariban, khiến hắn nổi gân xanh trên trán vì tức giận.

"Đây sẽ là dấu chấm hết cho tội ác của các ngươi."

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

whyyyyyyyy. SEG ĐÂU
Xem thêm
nah sau này sẽ có seggg segg tập thể
Xem thêm