Web Novel (1-50) - Đang tiến hành
Chương 13 - Giai đoạn 1-13 - Quý tộc và thường dân
5 Bình luận - Độ dài: 1,807 từ - Cập nhật:
"Mời ngài vào. Dù không quá rộng rãi nhưng vẫn đủ để tiếp khách quý tộc đấy ạ."
Cô ấy tỏ ra khiêm tốn, nhưng phải công nhận là nơi này quá rộng để một người phụ nữ độc thân có thể sở hữu.
Ngẩng mặt lên nhìn, tôi dễ dàng nhận thấy nơi đây là một toà nhà ba tầng.
"Không đâu. Người thường khó lòng mà sở hữu được nơi rộng như thế này lắm."
"Nơi này vốn là của một đôi vợ chồng già rất nhân hậu, họ đã để lại nơi này cho chúng tôi sau khi họ rời khỏi Innivent. Nó vốn nhỏ hơn rất nhiều so với trước đây, còn lũ trẻ thì phải sống trong không gian chật hẹp."
Bọn tôi được mời vào và bước qua cánh cửa.
Đây là nơi mà lũ trẻ có thể ăn cùng nhau, nằm ở trong góc là mấy món đồ chơi cùng một số món đồ dùng học tập.
Tại một góc khác, có một đám nhóc đang ngồi túm tụm lại với nhau.
Ngay khi nhìn thấy Mio bước vào, chúng vui vẻ ùa ra và ôm chầm lấy cô ấy.
"Chị ơi!"
"Mio-neechan!"
"Hehe, ổn rồi mấy đứa à"
... Cảnh tượng này quá đỗi bình thường.
Tôi không thể ngờ được rằng cô ấy chính là người phụ nữ kỳ quặc của vài phút trước, thế rồi, ánh mắt của lũ trẻ đồng loạt đổ về phía bọn tôi.
"Chris--"
"Ahem!"
Alice ho một tiếng, và lũ trẻ liền lấy tay che miệng, nín thinh.
"Ồ, phải ha...! Xin lỗi chị, Alice-neechan!"
"Chị đến chơi với tụi em ạ!?"
Ra là vậy, cô ấy có quen lũ trẻ ở đây.
Alice nhẹ nhàng xoa đầu chúng khi chúng chạy ton ton đến gần cô ấy.
"Một tháng rồi nhỉ. Mấy đứa khoẻ không?"
"Khoẻ lắm ạ! Bọn em luyện kiếm nhiều lắm luôn!"
"Ra vậy, ra vậy."
"Alice-neechan đã đánh bại lũ người xấu rồi sao!?"
"Không, không phải chị. Chủ nhân của chị mới là người đánh bại chúng đấy."
Lần này, ánh mắt của lũ trẻ lại dồn hẳn về phía tôi.
Ở đây có mười đứa trẻ. Khá đông so với một trại trẻ tư nhân như nơi này.
Phận của đám nhóc này là sẽ cật lực làm việc cho tôi đến khi chúng chết đi vì già yếu.
Ấn tượng đầu tiên thực sự rất quan trọng.
Đây là nơi để tôi phân chia cấp bậc và thiết lập quyền uy.
"Ta tên là Ouga Vellet, trưởng nam nhà Công tước Vellet. Theo thỉnh cầu của Alice, ta đến đây để bảo vệ mấy nhóc. Kể từ ngày hôm nay, trại trẻ này sẽ nằm dưới tên ta và được bảo đảm an toàn tuyệt đối. Các ngươi nên cảm thấy biết ơn ta đi."
Alice và Mio vỗ tay bồm bộp.
Chắc hai người họ sẽ ca ngợi mọi thứ tôi làm đây mà.
Họ đúng kiểu còn sống là còn tung hô tôi nên cứ lờ họ đi vậy.
Để xem lũ trẻ sẽ phản ứng như nào nào.
Hê, dù gì thì tôi cũng là một quý tộc mà.
Với chúng, tôi trông như là một người mặc bộ đồ mà chúng chưa thấy bao giờ và luôn toát ra vẻ quý phái.
Chúng chắc chắn sẽ nhìn tôi với ánh mắt đầy tôn trọng.
Ngon. Chúng bây có thô lỗ đến nhường nào thì ta đây cũng sẽ sẵn lòng bỏ qua hết nhé.
Thôi nào, mau tỏ ra nể phục ta và làm ta cảm thấy hãnh diện đi!
"Hể, anh này trông yếu đuối quá."
"Alice-neechan trông ngầu hơn nhiều."
"Anh ấy thực sự là quý tộc sao? Nhìn như thằng trẻ trâu thôi." [note74311]
"..."
"N-này! Mấy đứa à!"
"Nhưng mà..."
"Không phải quý tộc thường rất gầy sao? Alice-neechan đã nói thế đấy ạ."
"Đó là trước khi chị gặp Ouga-sama..."
"Tụi em trông còn mạnh mẽ hơn nhiều bởi đã có Alice-neechan dạy kiếm rồi."
"Còn phải nói~"
Lũ trẻ bật cười ầm ĩ sau khi chê bai tôi một trận.
Mặt mày Mio xanh ngắt, cô ấy vừa chạy tới vừa cúi đầu liên tục.
"Tôi rất xin lỗi thưa Vellet-sama! Tôi sẽ giải thích cho chúng hiểu ngay đây ạ...!"
"... Không sao đâu. Lũ trẻ này năng động ghê ta."
Kiên nhẫn, phải kiên nhẫn.
Nếu tôi mất bình tĩnh ở đây thì chứng tỏ rằng tư duy của tôi cũng chỉ ngang bằng chúng thôi.
Tôi là người lớn rồi. Người lớn chỉ nên đáp lại sự khiêu khích từ mấy cô gái hư hỏng thôi.
Đứng ra chê cười tôi chủ yếu là mấy thằng nhóc con.
Nên nếu chúng bây có túm áo hay đấm ta thì ta cũng sẽ tha thứ hết cho tụi bây.
"Này. Nện nhau đi!"
Bình tĩnh nào, Ouga Vellet.
Chúng chỉ là đám nhóc chưa trưởng thành thôi.
Thấy chưa, ổn cả mà.
Chỉ cần trưng ra nụ cười thật tươi như cô Hội trưởng Hội học sinh nào đó và cư xử đúng mực như một người lớn chững chạc thôi là được-
"Ồ khoan đã, chắc là thôi đi. Bọn quý tộc vụng về lắm đúng không các cậu?"
"-Ta sẽ đánh bại tụi bây!"
Tôi phải dạy đám nít ranh này một bài học xương máu mới được!
Tôi lột chiếc áo khoác đang mặc ra và đưa nó cho Alice.
"Alice. Để ta lo liệu bọn nhãi con này cho. Trong khi đó, cứ làm hết những gì cô cần làm đi."
"...! Tôi hiểu rồi ạ."
Tôi thì thầm vào tai cô ấy và cô ấy nhanh chóng đưa Mio đến một căn phòng khác.
Đúng, tôi phải để Mashiro, người đang lịm đi trên lưng Alice nghỉ ngơi tử tế.
Vả lại, tôi không thể thực hiện âm mưu của mình trước mặt Alice.
"Ta sẽ cho chúng nó biết sự đáng sợ của người lớn...!"
Và thế là, giờ chơi với đám nít ranh chính thức bắt đầu.
◇
"Tuyệt quá đi mất, Ouga-niichan!!"
"Tiếp đến là em nè! Em cũng muốn được thử nữa!"
"Ê, không công bằng! Tớ cũng muốn được làm nữa! Tớ muốn bay!"
"Muahahahaha! Ta sẽ làm nhiều như các ngươi muốn nên mau mau ca ngợi ta thật nhiệt tình nào!"
Tiếng cười của lũ trẻ vang vọng khắp gian phòng khách bởi sự góp mặt của Vellet-sama.
Vellet-sama tâng lũ trẻ lên không trung, đủ để chúng không đập đầu phải trần nhà và đỡ lấy chúng khi chúng rơi xuống.
"Hehe…"
Đã bao lâu rồi nhỉ, kể từ khi tôi nhìn thấy lũ trẻ hạnh phúc đến thế?
Bởi mảnh đất nơi trại trẻ mồ côi này toạ lạc đang bị nhắm đến nên ngày nào cũng chỉ toàn tiếng chửi bới, quát tháo đáng sợ.
Tôi, một người phụ nữ chân yếu tay mềm, đang đứng trên bờ vực đánh mất mọi thứ.
Tôi rất mừng khi đã quyết định liên lạc với một người bạn cũ - nắm lấy và đặt hết mọi thứ vào cơ hội mỏng manh duy nhất đó.
"…Vellet-sama."
Vị 'cứu tinh' đã cứu vớt chúng tôi...
Alice không nhìn nhầm người.
Ngài ấy rất yêu thương lũ trẻ.
"Phù... lâu lắm rồi mới làm lại chuyện này nên kiềm sức khó thật đấy."
"Mừng cô quay về. Khăn của cô đây."
"Cảm ơn nhé."
Tôi trao cho Alice một chiếc khăn ngay khi cô ấy vừa quay về từ một căn phòng khác.
Không cần hỏi tôi cũng biết thừa cô ấy vừa làm gì xong bởi có vết máu dính trên má cô ấy.
"Tôi đã thu thập đủ thông tin cần thiết nên bọn tôi có thể đánh thẳng đến mục tiêu chính vào ngày mai. Cô và lũ trẻ có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi."
"... Vậy sao."
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là cuộc sống của lũ trẻ từ giờ sẽ không còn bị đe doạ nữa.
"Alice à, nhất định tôi sẽ báo đáp cô cho việc lần này. Tôi sẽ cố gắng chuẩn bị tiền nên nhờ cô hỏi ngài ấy liệu có thể chờ thêm ít lâu không nha."
"Được chứ. Nhưng tôi nghĩ Ouga-sama sẽ không đòi đồng nào đâu."
Đôi mắt cô ấy lấp lánh khi cô ấy đứng nhìn Vellet-sama chơi đùa với lũ trẻ.
Alice, người từng ghét cay ghét đắng giới quý tộc, giờ đây lại phục tùng ngài ấy.
Thứ lỗi cho tôi nhé, Alice.
Tôi từng không tin rằng có những người tốt bụng như ngài ấy đang tồn tại.
Với quý tộc, thường dân là thứ cực kỳ dễ dàng thay thế.
Đó là những gì đã xảy ra với mẹ tôi.
Thật kỳ lạ khi một quý tộc lại sẵn lòng giúp đỡ đám thường dân như tôi mà không hề đòi hỏi bất kỳ khoản thù lao nào.
"Dù gì thì Ouga-sama cũng sẽ là người đưa ra quyết định cuối cùng. Hãy bàn về chuyện này sau khi lũ trẻ đi ngủ hết nhé."
"... Ừm. Và bữa tối cũng đã sẵn sàng rồi."
"Chẳng trách tại sao lại có mùi thơm đến thế."
"Vellet-sama…!"
Vellet-sama tiến đến gần, dẫn theo lũ trẻ. Xem ra chúng mến ngài ấy lắm, bởi những đứa bé nhất đang để ngài ấy dắt theo.
"Ta không ngờ là thời gian đã trôi qua lâu đến thế rồi đấy. Có vẻ ta quá nhập tâm vào lũ trẻ rồi."
Dù nói thế nhưng thực ra là ngài ấy đang câu giờ để Alice hoàn thành công việc của mình.
Ngài ấy liên tục liếc mắt về nơi mà Alice từng biến mất, đảm bảo lũ trẻ không tiến lại gần chỗ đó.
"Tối nay ta ăn gì thế?"
"Bởi có ngài ấy ở đây nên chị đã làm món sở trường của mình, cà ri đấy."
"Yay!"
"Mio-neechan nấu ngon lắm luôn!"
"Tớ thích mấy món chị ấy nấu lắm!"
"Vậy sao?"
Vellet-sama xoa đầu lũ trẻ khi chúng hò reo.
"Hahaha. Bọn bây may mắn lắm mới được ăn món Mio nấu hàng ngày đấy."
"Hể...!?"
May mắn vì được ăn món tôi nấu hàng ngày → Ngài ấy cũng muốn được ăn món tôi nấu hàng ngày nữa → Ở bên nhau mỗi ngày → Cưới nhau. [note74312]
Lẽ nào... đó là một lời cầu hôn sao!?
Mình-mình phải làm sao đây?
Tôi chưa có kinh nghiệm tình trường nên tôi cũng không dám khẳng định.
"…"
Khi nhìn vào Vellet-sama, má tôi trở nên rất ấm áp.
... Có lẽ.
Xem ra người này có thể lấp đầy khoảng trống trong trái tim tôi.
Bằng cách phán xét tội lỗi của tôi.


5 Bình luận