Akuyaku Onzōshi no Kanchi...
木の芽 へりがる
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel (1-50) - Đang tiến hành

Chương 3 - Giai đoạn 1-3 - Lý do thu nạp: "Loa khủng"

2 Bình luận - Độ dài: 2,101 từ - Cập nhật:

Trời xanh! Mây trắng! Nắng vàng!

Cuối cùng thì tôi cũng đã đến được Học viện Ma pháp Lishburg!

Tôi sẽ bồi đắp nền tảng cho tương lai sáng lạn của mình tại đây sau khi thoát khỏi vòng tay của cha mẹ...!

Kể từ ngày tôi thu Alice về dưới trướng của mình, tôi đã rất mong chờ buổi lễ nhập học ngày hôm nay.

Nhờ vào sức ảnh hưởng của gia đình mình, tôi đã điều tra ra những người đáng để lưu tâm.

Ngay cả những người đi ngang qua tôi cũng đều có mối liên kết với những thông tin đó.

Hehe... Cảm giác khi nhìn thấy người thật đúng là khác biệt biết bao so với nhìn người trên giấy. Niềm phấn khích trong tôi đang ngày một dâng cao hơn.

"Alice!!"

"Ngài gọi tôi ạ?"

Ngay khi tôi vừa cất tiếng gọi, cô hầu trung thành của tôi liền lại gần.

"Chụp ảnh bằng máy ảnh ma pháp đi. Đây chính là khởi đầu cho con đường vinh quang của ta đấy!"

"Yên tâm đi Ouga-sama. Tôi đã chụp lại thật nhiều khoảnh khắc tràn ngập cảm xúc rồi ạ."

Alice tự tin đưa ra hàng tá bức ảnh mà cô ấy chụp tôi từ rất nhiều góc độ khác nhau.

Mỗi tấm đều là hình cận cảnh của tôi, gần như không thể thấy được khung cảnh phía sau.

"V-vậy sao. Làm tốt lắm."

"Những lời đó...!"

Alice quỳ xuống một chân, tạo dáng cung kính trong bộ đồ hầu gái của mình.

Ông già nhà tôi đã rất bất ngờ khi tôi đưa cô ấy về nhà...

"Cha à, đây là Alice, tùy tùng mà con sẽ đưa đến Học viện Ma pháp cùng con."

"Tên tôi là Alice. Tôi sẽ dành cả đời mình để phục vụ Ouga-sama. Mong ngài chiếu cố tôi ạ."

"... Hừm, con trai của ta à. Ta muốn hỏi con câu này."

"Là gì thế cha?"

"Sao cô gái này nhìn y hệt Chris, cựu Trưởng Thánh Kỵ sĩ đoàn thế?"

"Không ạ. Cô ấy là Alice, kỵ sĩ do đích thân con tự tìm thấy."

"...! Vâng, tôi là Alice của Ouga-sama ạ."

"... Không, rõ ràng cô ta là Chris mà-"

"Là Alice ạ."

"Vâng ạ, tôi là Alice."

"... Thôi được rồi. Cứ cho là thế đi."

Cha tôi đành phải nhượng bộ trước lời khẳng định chắc nịch của bọn tôi và chuẩn bị giải quyết các loại thủ tục.

Sau đó, nhà tôi đã sắp xếp mọi thứ để cô ấy đăng ký định danh và đổi tên, và thế là cô ấy đã có thể bắt đầu cuộc đời thứ hai của mình một cách suôn sẻ.

Giờ tôi đã có cho mình một đồng minh cực kỳ mạnh mẽ tên là Alice...

"Gì thế kia... xấu hổ thật đấy."

"Có lẽ cô nàng kia quá phấn khích rồi. Cô ấy đến từ nhà nào thế nhỉ?"

"Wow... nhớ tránh xa cô ta nhé."

Cô ấy nổi bật quá. Một cô hầu tạo đủ thứ dáng kỳ quặc ngay tại cổng vào rất dễ gây sự chú ý.

Nhan sắc của cô ấy chỉ tổ gây thêm sự chú ý.

Nhưng hình như cô ấy không hề có ý định dừng lại. Thật ra, dường như cô ấy đang háo hức chờ đợi một điều gì đó.

Sau vài tháng ở bên nhau, tôi thừa hiểu cô ấy đang muốn gì trong những tình huống như thế này.

"... Tiếp tục phụng sự ta thật chu đáo nhé."

Tôi vừa nói vừa xoa dọc theo mái tóc được chăm sóc kỹ càng của cô ấy.

Cô ấy thoáng cúi mặt xuống nhưng đã nhanh chóng nhìn lại tôi với ánh mắt kiên định.

"Vâng! Tôi sẽ luôn toàn tâm toàn ý phụng sự ngài, thưa Ouga-sama!"

Trời ạ, ồn quá đi... Xem ra tôi không phải là người duy nhất cảm thấy phấn khích trong buổi lễ nhập học ha.

Nhưng kệ đi, chẳng sao hết.

Tôi rất vui khi một Alice mạnh mẽ đến thế đã tuyên thệ trung thành với tôi.

Vừa không cảm thấy mình bị đe doạ vừa thoả mãn được lòng tự tôn của một thằng đàn ông.

Vả lại, việc hoà mình vào đám đông giờ đã trở thành điều bất khả thi rồi.

Bởi tôi sẽ là tên trùm sỏ trong thế lực tà ác tại học viện này!

"Được rồi, đi tới khán phòng nào Alice."

Lịch trình ngày hôm nay bao gồm di chuyển đến ký túc xá sau lễ nhập học, sắp xếp hành lý tại căn phòng được chỉ định và cuối cùng là một bữa tiệc để tạo dựng các mối quan hệ.

Khi đã sủi khỏi bài phát biểu dài dòng của hiệu trưởng và đi vào phòng mình bằng chiếc chìa khoá có số 1005 từ quản lý, tôi ngã vật cả người xuống giường.

Từ giờ đến lúc mở tiệc vẫn còn thời gian, nhưng...

"Alice này."

"Vâng. Ngài cần gì ạ?"

"Ta muốn lượn lờ quanh học viện này. Đi theo ta."

"Rõ ạ."

Tôi muốn hiểu rõ cấu trúc của cả khu học viện này.

Và còn một nhiệm vụ khác rất quan trọng nữa.

Tôi muốn tiếp cận một vài học viên nhất định mà tôi đã tìm hiểu từ khi còn ở nhà.

Sẽ rất kỳ cục nếu tôi đến thăm họ ngay lúc này và chắc là họ cũng đang lai vãng khắp học viện để giết thời gian như tôi.

"Trường này bự ghê. Phải là trường hàng đầu vương quốc này ấy chứ."

"Vâng... dù vậy, xem ra chất lượng học viên lại không được như vậy ạ."

Khi đã lượn lờ đây đó được một hồi và ngay lúc định đi đến chỗ tổ chức tiệc mừng thì...

Khi rẽ qua một góc đường, tôi bắt gặp một tội ác đang diễn ra.

Ba học viên nam đang ức hiếp một cô gái... sao?

"Khuôn mặt đó... lẽ nào...?"

"Ouga-sama."

Ánh mắt của Alice găm thẳng vào lưng tôi.

Tôi biết cô ấy đang muốn nói gì.

Chắc là cô ấy đang muốn bước ra can ngăn hoặc giúp đỡ, hay làm gì đó đại loại thế đây mà.

Và tôi cũng sẽ không dung thứ cho những hành vi ích kỷ như thế.

Bởi cô gái đang bị ức hiếp trước mặt tôi là một phần trong danh sách những cô gái xinh đẹp mà tôi muốn tiếp cận.

Mashiro Liche.

Là thường dân duy nhất được ghi danh vào Học viện Ma pháp Lishburg.

Hê hê, mình may mắn phết.

Nếu tôi khéo léo giúp cô ấy ngay tại đây thì nhất định cô ấy sẽ nảy sinh những tình cảm rất tích cực với tôi!

"Đương nhiên rồi. Đi nào Alice."

"Vâng!"

Đáp lại Alice xong, tôi bắt đầu bước đi.

Tôi không thể bỏ lỡ cơ hội để tăng mức hảo cảm một cách quá đỗi dễ dàng này được.

"Cỡ thường dân hèn mọt như mày thì đừng hòng đòi sánh ngang với bọn tao!"

"Vui lên đi, vì ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ!"

"Đừng có nhìn bọn tao bằng ánh mắt kinh tởm đó nữa!"

"Yikes!?"

Một trong ba tên bắt nạt kia nhặt cục đá lên và định dùng nó tẩn cho Riche một cú.

Dĩ nhiên là tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra rồi.

"Oi oi. Chúng mày đang định làm gì ngay ngày đầu tiên của năm học thế hả?"

"Hử? Mày là ai và sao mày - úi úi úi úi!!"

Tôi tóm lấy tay của tên nam sinh và vặn nó lên.

Rồi tung nhẹ một cước vào giò hắn khiến hắn ngã oạch xuống nền đất.

"Lu, Luark!?"

"Mày! Mày làm cái quái gì thế!?"

"Câu đó phải do tao hỏi mới đúng." - Tôi nói.

"Gự! Cút khỏi người tao!"

Một trong ba tên bắt nạt nổi cơn thịnh nộ sau khi nhìn thấy bạn mình bị ăn hành, liền lao tới chỗ tôi nhưng đã bị tôi gạt tay ra.

Hắn lao vào tôi mạnh đến nỗi tôi phải phản công bằng cách sút một cú trực diện vào người hắn khiến hắn ngã lùi lại, đâm sầm trúng tên bắt nạt thứ ba đứng phía sau hắn.

Tôi tóm lấy cổ Luark, người được tên thứ hai gọi tên khi nãy và quẳng hắn về chỗ hai thằng bạn của hắn, khiến cả đám chúng nó thét lên kinh hãi.

"M-mày! Mày có biết tao là ai không...!?"

"Ồ, hồ hởi ghê. Muốn nện nhau tiếp không?"

"M-mày nhớ đấy!"

Chỉ cần doạ chút thôi là đủ bởi ba thằng kia đã chạy mất mất dép rồi.

Hừm, trơn tru phết.

Mắt đền mắt, răng đền răng và ác đền ác.

Đứng trước tay phản diện hạng top như tôi, chúng chẳng qua cũng chỉ là đám phản diện hạng ba tép riu với khiếu thẩm mỹ bằng không.

"Hay lắm Ouga-sama!"

"Ai cũng làm được chuyện này thôi... Giờ thì..."

"...?"

Khi tôi quay lại nhìn Liche, hai vai cô ấy liền giật bắn lên.

Đồng thời - cặp loa vĩ đại của cô ấy cũng nảy lên theo.

Thậm chí vựa trái cây đó còn to đến nỗi hiện rõ mồn một qua lớp áo đồng phục của cô ấy.

Nói sao nhỉ, đó chính là lý do tôi muốn kết bạn với cô ấy đấy.

Ngực cô ấy. Chúng bự đến nỗi bàn tay tôi không thể nắm vừa được.

"Đừng lo. Tôi sẽ không để những chuyện lãng nhách này tái diễn nữa đâu."

"Ừ, ừm... cảm ơn cậu..."

"Không có chi. Chỉ là do tôi ghét cách cư xử bồng bột đó thôi."

Vùi dập kẻ yếu thế hơn để nâng cao giá trị của bản thân mình, chúng không xứng đáng để được gọi là ác nhân.

"Bữa tiệc sẽ sớm được tổ chức thôi. Cậu dùng cái này đi."

Tôi vừa nói vừa trao cho cô ấy chiếc khăn tay mà tôi vừa rút từ trong túi ra để cô ấy lau sạch bụi đất dính trên quần áo khi cô ấy ngã xuống.

Nếu cứ để nguyên như thế mà đến dự tiệc thì cô ấy sẽ rất dễ bị mọi người chú ý.

"Mình - mình không biết làm như này có được không...?"

"Không sao đâu. Lau xong rồi thì cứ quẳng đi là xong thôi."

"K-không được! Mình sẽ giặt sạch nó và trả lại cho cậu!"

"... Thế sao. Vậy đừng để muộn đấy. Gặp lại cậu tại sảnh tiệc nhé."

"Ư-ừm...!"

Sau khi xác nhận rằng cô ấy đã mỉm cười, tôi quay lưng lại và rời khỏi đó.

Vẻ mặt đó... không thể nhầm được.

Hảo cảm của cô ấy dành cho tôi hẳn là đang tăng vùn vụt đây!

Mọi chuyện diễn ra quá ư là suôn sẻ...

Sau vụ này, chắc hẳn tôi đã thuộc vào nhóm những người tốt bụng trong lòng Liche rồi.

Chắc chắn luôn.

Trong đám quý tộc đáng sợ ngoài kia, cô nàng này nhất định sẽ chỉ dựa dẫm vào tôi thôi.

Thậm chí, nếu tôi đáp ứng được kỳ vọng của cô ấy thì hảo cảm của cô ấy dành cho tôi sẽ càng tăng cao hơn nữa, và khoảng cách giữa hai đứa sẽ tự nhiên được thu hẹp lại.

Tôi có thể thấy! Một tương lai nơi Liche thổ lộ tình cảm của mình với tôi!

"Dường như ngài đang rất phấn khởi nhỉ Ouga-sama."

"À, ừ. Ta đang cảm thấy rất phấn khởi đây. Ta đã đạt được mục đích của mình rồi."

"Tôi cũng rất tự hào khi được phục vụ ngài, thưa Ouga-sama."

Alice cũng rất hài lòng khi thấy tôi ra tay cứu giúp Liche.

Cô ấy không biết lý do đằng sau hành động của tôi kìa... Thật đáng mừng khi Alice trung thành với mình đến thế.

"Đi thôi Alice. Theo ta trên con đường thống trị nào!"

"Vâng! Tôi sẽ luôn ở bên cạnh ngài!"

Nôn nao ghê, cuộc sống học viên bắt đầu từ ngày mai rồi kìa!

Ngày tiếp theo.

"...Hửm?"

Tôi đi ra sân sau theo lời hẹn với Liche với tâm trạng hứng khởi.

Đợi tôi tại đó là ba tên đểu cáng hôm qua đang mỉm cười toe toét - và vì một lý do nào đó mà Liche lại đứng cạnh chúng với vẻ mặt nhợt nhạt.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Ba chàng lính ngu lắm :]
Xem thêm