Web Novel (1-50) - Đang tiến hành
Chương 4 - Giai đoạn 1-4 - Bị hiểu lầm là tên khờ mù mờ
4 Bình luận - Độ dài: 1,582 từ - Cập nhật:
"Ồ... Ấn tượng phết."
Sảnh tiệc được đặt tại một nơi cách xa toà nhà chính.
Nơi này được trang trí rực rỡ đến nỗi đủ để khiến ta quên rằng nơi đây là một ngôi trường, bởi đây là nơi để người ta tổ chức các sự kiện và lễ kỷ niệm.
Dù xa hoa đến thế thì nơi đây vẫn có những nét tôn ti trật tự vô cùng đặc trưng. Đây đích thị chính là Học viện Ma pháp Richberg trứ danh rồi còn gì.
"Ouga-sama à, đồ uống của ngài đây."
"Cảm ơn cô."
"Ngài muốn làm gì tiếp theo ạ?"
"Nếu mọi chuyện vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch thì sẽ có một người ta muốn bắt chuyện..."
Tôi quan sát xung quanh cẩn thận.
Cả loạt ánh mắt khinh bỉ đang hướng chằm chằm về phía bọn tôi từ đằng xa.
"... Tôi có nên khiến họ phải dừng lại không ạ?"
"Kệ họ đi. Hầu hết trong số họ đều là những người mà cả đời ta không cần phải đối phó. Chúng không đáng để ta dây dưa vào."
Vả lại, chắc họ cũng đang thấy lo lắng như tôi vậy.
Tôi tự hỏi liệu họ có đủ khả năng để trụ lại hay không.
Khi một tên quý tộc có địa vị cao nhưng lại thiếu tài năng về ma pháp, chúng thường hay tỏ ra khinh thường người khác để có thể cảm thấy an tâm nhất thời.
Tôi quá mải mê nghiên cứu nhằm bù đắp cho việc không thể sử dụng được ma pháp, đến nỗi tôi rất hiếm khi lộ mặt trước công chúng.
Cha tôi cũng rất hiếm khi nhắc đến gia đình ở bên ngoài bởi ông ấy cho rằng việc ấy có thể sẽ trở thành một điểm yếu.
Nên đó có lẽ là lý do mà họ đã hiểu nhầm rằng tôi đã bị nhà Vellet bỏ rơi.
"Ta chỉ cần chứng minh bản thân là được rồi. Rồi họ sẽ phải méo cả mặt ra thôi. Cô có đồng tình với ta không Alice?"
"Vâng, tôi tin Ouga-sama đã nói đúng rồi đấy ạ."
"Chỉ có chừng đó là quan trọng thôi. Cứ tin vào chủ nhân của mình là đủ rồi."
"Ouga-sama...! Tôi rất hạnh phúc khi được hầu hạ ngài!"
Hầy, giờ thì lại càng có nhiều người nhìn về đây rồi.
Nếu cô đã trung thành đến thế thì hãy để ý đến cảm xúc của ta nữa đi chứ.
... Thôi thì cứ xem đây là một phần của quá trình rèn luyện để làm quen với nó cũng được.
Giờ đây, khi việc kết giao với mọi người xung quanh đã trở nên khó khăn đến nhường này thì chẳng việc gì tôi phải ở lại cái bữa tiệc này lâu hơn nữa...
"... Cô ấy không đến."
Tôi quan sát cả lối vào sảnh nhưng không có vẻ gì là Liche sẽ đến.
Chỉ mỗi cái khăn tay thôi thì chưa đủ sao?
Nhưng tặng cho cô ấy nguyên chiếc váy mới thì có bị lố quá không nhỉ?
Không không, chắc là cô ấy chỉ đang thay đồ thôi.
"Ouga-sama à, để tôi đi lấy thêm đồ uống nhé."
"Ừ, nhờ cô."
Tôi đang ngồi chơi xơi nước thì ba thằng nhãi quen thuộc bước vào, khúc khích cười về chuyện gì đó.
Chúng đứng xa quá nên tôi không nghe được chúng đang bàn chuyện gì nhưng nỗi sợ hồi nãy đã hoàn toàn biến mất khỏi khuôn mặt chúng.
Sẽ rất phiền nếu đám loi nhoi đó bắt đầu làm ầm ĩ ngay tại đây.
Tôi đoán là mình chẳng thể làm được gì sất.
"Ta về nhé Alice? Ở đây lâu hơn nữa chỉ tổ tốn thời gian thôi."
Bọn tôi rời khỏi sảnh tiệc, cẩn thận không đụng mặt phải bọn chúng và đi thẳng về khu ký túc xá.
Vừa về đến nơi, người trông coi gọi chúng tôi dừng lại ở cửa vào toà nhà.
"Khoan đã Vellet-sama. Có bức thư này dành cho ngài đây."
"Thư sao? Từ ai thế?"
"Từ một cô gái tên Mashiro Liche ạ."
"...! Vậy sao, cảm ơn anh nhé."
Tôi nhận chiếc phong bì trắng, vừa đi về phòng vừa mở thư ra đọc.
------
- Gủi đến Ouga Vellet-sama.
Cảm ơn ngài vì đã cứu tôi trước đó.
Có chuyện này tôi rất muốn nói với ngài.
Ngài có thể gặp tôi tại sân sau vào sáng ngày mai, trước tiết đầu không ạ?
Mong ngài thứ lỗi cho tôi vì đã lợi dụng lợi dụng lòng tốt của ngài.
Mashiro Liche-
------
"Ouga-sama à... cái gì đây..."
"... Ồ, có gì đâu."
Một bức thư tình kìa...!
Hê hê hê... Không ngờ cô ấy lại đổ mình nhanh như thế.
Lẽ nào là do mình quá quyến rũ?
Đoạn phía sau khá khó đọc vì bị nhoè mực lẫn khô mực, nhưng thông điệp thì quá đỗi rõ ràng, chẳng phải bàn cãi.
Chắc kèo là tôi sẽ được cô nàng này tỏ tình vào sáng mai đây mà.
"Alice, sáng mai ta phải đi sớm đấy. Đi ngủ ngay lập tức cho ta."
"Tôi hiểu rồi ạ... Mà bộ sắp diễn ra chuyện gì đó thú vị lắm hả ngài?"
"Ừ, ừm, đại loại thế."
Alice và tôi nhìn nhau rồi phá lên cười, và đi vào phòng.
--- Và đó là những gì đã xảy ra cho đến hiện tại.
Liche trông có vẻ không được ổn cho lắm.
"Sao bọn mày lại ở đây? Định dây dưa với cô ấy tiếp à?"
"Đâu có. Bọn tao chỉ đến đây để giúp... bạn của tụi tao thôi mà."
"... Nói gì cơ?"
"Bọn tao đã bị mày bắt gặp ngày hôm qua nhưng... mày chính là tên bất tài của nhà Vellet đúng không? Cái tên bị cha mình bỏ rơi vì không thể sử dụng ma pháp ấy."
Dù tôi có phủ định thì chắc chúng cũng chẳng định tin tôi đâu.
"Vậy nếu tao là hắn thì sao?"
"Ừm, tao chỉ nghĩ rằng sẽ thật là xấu mặt cho cô ấy khi cô ấy phải dây dưa với một tên như vậy. Thôi nào, cho hắn biết tại sao cậu lại gọi hắn đến đây đi."
Liche bị đẩy lên và dừng lại trước mặt tôi, tay run rẩy, giữ chặt chiếc khăn mà tôi tặng cho cô ấy vào ngày hôm qua.
Mắt cô ấy đảo vòng quanh liên tục, nom rất bồn chồn.
"Liche, cậu thật sự là bạn của ba tên này sao--"
"Oi! Nói ra đi!"
Luark thét lên nhằm chặn họng tôi.
Khỉ thật, mấy thằng nhõi này phiền quá đi mất.
Thổ lộ công khai xấu hổ vãi đạn...!
Tôi định bước lên để đuổi chúng đi như ngày hôm qua nhưng Liche đã giang tay ra và chặn đường tôi.
"Ừ, ừm!"
Cô ấy ngẩng đầu lên, thứ vẫn luôn cúi gằm xuống từ nãy đến giờ.
"Đừng dính líu đến tôi nữa! Cậu chỉ là tên khờ mù mờ thôi!"
Liche nói ra điều này với ánh mắt vô hồn... hay không còn sự sống bên trong đó. [note74117]
"Cậu đã hiểu nhầm vào ngày hôm qua... nên cậu chính là một tên khờ mù mờ đấy!"
"Hiểu lầm sao..."
"Tôi sẽ trả lại cái này cho cậu... Nên làm ơn hãy để tôi yên nhé..."
Cô ấy quẳng chiếc khăn tay vào người tôi và bước đi.
Khi cô ấy đi ngang qua vai tôi, tôi chợt nghe thấy tiếng thì thầm của cô nàng.
"Mình xin lỗi."
Tôi nhận ra mình đã quỵ gối xuống, hai tay ôm đầu.
Luark và hai tên kia vừa bước qua tôi vừa bật cười hả hê.
"Nên đừng đến gần bọn tao nữa nhé, thằng khờ mù mờ!"
"A, đúng là siêu phẩm mà!"
"Mới sáng ra mà đã có chuyện khôi hài đập vào mắt rồi!"
Tiếng cười thô kệch của đám đó xa dần.
Hiểu lầm sao... Ra là vậy...
Tôi cứ ngỡ là cô ấy đã rất ái mộ tôi nhưng thì ra đây chỉ là hiểu lầm của riêng tôi thôi sao...!
Có lẽ hôm qua tôi đã hơi quá tự phụ rồi.
Nếu khăn tay không có tác dụng thì phải chọn cái gì mới được đây trời? Khỉ thật!
Cặp kề với mấy tên đểu cáng đó... lẽ nào gu của cô ấy là mấy tên trai hư...!?
"... Ouga-sama. Ta vẫn có thể đuổi kịp chúng đấy, ngài định làm gì đây?"
Kể cả có bám theo thì tôi cũng chẳng thể làm được gì hết.
Tôi là thằng đã hiểu lầm ý định của cô ấy thành lời tỏ tình, nhục nhã quá đi.
Nếu cứ tiếp tục kiên trì đuổi theo, tôi sẽ bị người ta buộc tội là kẻ bám đuôi hoặc đang có ý định làm điều gì đó đáng sợ mất.
Tôi muốn trở thành một ác nhân nhưng tôi cóc cần cái kiểu tai tiếng thảm hại đó.
Nhưng... nhưng...! Tôi không thể từ bỏ cặp loa đó được...! [note74116]
Đã đến lúc thay đổi kế sách rồi.
Tôi sẽ tạm thời hạ nanh vuốt xuống.
"Ta sẽ hành động khi thời cơ đến. Cứ để cô ấy yên đi đã. Nhưng đừng bỏ lỡ bất kỳ cơ hội quan trọng nào đấy."
"Tôi hiểu rồi ạ."


4 Bình luận