Web Novel (1-50) - Đang tiến hành
Chương 1 - Giai đoạn 1-1: Cuộc đời mới bắt đầu từ đây
5 Bình luận - Độ dài: 2,732 từ - Cập nhật:
Người như nào thì có thể gọi là đã dành được chiến thắng trong cuộc đời?
Đó là những người đứng ở vị trí có khả năng lãnh đạo người khác.
Khỏi phải bàn, tôi là một trong những người đã dành được chiến thắng đó.
Là trưởng nam của một gia đình Công tước, tôi nhận được nền giáo dục hàng đầu vương quốc, và chỉ một tháng nữa thôi thì tôi sẽ bắt đầu nhập học tại Học viện Ma pháp Quốc gia Lishburg trứ danh.
Đương nhiên là tôi đã đậu vào Học viện này với số điểm đủ cao để có thể mang lại vinh dự cho cả gia tộc.
Tôi khát khao được trở thành một tên ác nhân với sức mạnh tuyệt đối và áp đảo.
Chứ không phải là một tên anh hùng đi theo chính nghĩa.
Mắc gì tôi phải lãng phí cuộc đời ngắn ngủi mình chỉ vì kẻ khác?
Tôi sẽ làm mọi thứ tôi muốn làm và sống đúng như ý mình. Không một ai có thể ngáng đường tôi hết.
Tôi muốn sống như thể mình là một Ma vương, kẻ thù của nhân loại.
Và hôm nay là bước khởi đầu trong cuộc đời đầy huy hoàng đấy.
"Đã để người phải chờ rồi, cha à."
"Không sao đâu con. Ta biết con vẫn luôn ra sức học hành chăm chỉ mà. Quan trọng là con phải luôn tìm cách rèn luyện bản thân nhé."
"Cảm ơn cha."
Khi tôi cảm ơn cha tôi, Gordon Vellet, ông ấy nom rất hài lòng và ngồi vuốt râu.
Ông ấy có khuôn mặt nghiêm nghị và luôn toả ra cảm giác nặng nề, khiến người khác cảm thấy rằng ông ấy là người rất khó gần, nhưng thật ra ông ấy là một người cha tốt, luôn quan tâm hết mực đến gia đình. Có gọi ông ấy là người cha chiều con cũng chẳng ngoa chút nào đâu.
Mỗi khi tôi có nhu cầu học tập, ông ấy sẽ luôn tìm ra người gia sư tài năng nhất để về dạy cho tôi.
Ông ấy là người cha tuyệt nhất trần đời, luôn đem lại môi trường tốt nhất cho con mình.
"Giờ ta đi vào chuyện chính luôn nhé. Ouga này, bắt đầu từ năm tới, con sẽ đến học tại Lishburg. Con biết mọi học viên học tại Lishburg sẽ phải cư trú trong ký túc xá mà đúng không?"
"Dĩ nhiên rồi. Là để học viên dành nhiều thời gian nhất có thể cho việc rèn luyện ma pháp có đúng không ạ?"
"Chính xác. Và con được phép mang theo một thuộc hạ vào trong ký túc xá cùng mình. Ouga à, con phải chọn ra một tùy tùng trong vòng một tháng tới đây cho ta."
"Con chọn ai cũng được hả cha?"
"Tất nhiên rồi. Đây cũng là một bài kiểm tra để ta xem thử con có thể tìm ra một tùy tùng tài năng hay không mà. Có thể là một gia nhân phục vụ trong nhà ta này, hoặc nếu con thích nô lệ thì ta sẽ mua một đứa về cho con. Miễn là đưa theo một người mà con tin là người đó có đủ khả năng giúp đỡ con trong suốt thời gian theo học tại học viện là được."
Đó là những lời mà tôi đã chờ cho mòn cả cổ rồi.
Một cơ hội để tôi có thể thu nạp được một tùy tùng phù hợp mà không cần phải bỏ ra đồng nào.
Người được tôi chọn không chỉ hỗ trợ tôi trong mỗi khoảng thời gian tôi theo học tại học viện mà sẽ phải ở bên hầu hạ tôi suốt đời cơ.
Tức là người đó cũng phải tham gia vào âm mưu độc tài của tôi nữa.
Nếu chỉ cần một ai đó hữu dụng thì tôi có thể mua lấy một đứa nô lệ thông minh từ gã thương nhân nào đó là xong.
Nhưng làm thế thì chán lắm. Tôi muốn được chứng kiến một điều.
Tôi muốn được chứng kiến một con người chính trực, luôn đứng về lẽ phải sa ngã vào con đường gian tà.
Tôi luôn tự hỏi rằng thế quái nào mà mấy tên dũng sĩ trong những câu chuyện lại không thể đánh mất bản tính thiện lành của mình dù có bị phản bội nhiều lần được cơ chứ.
Nhưng nếu để họ thường xuyên tiếp xúc với cái ác thì sao? Sẽ thế nào nếu ta lôi kéo họ vào những phi vụ trái phép?
Heh heh heh... Hẳn là họ sẽ dằn vặt và đau khổ lắm đây. Tôi muốn được nhìn ngắm những cuộc đời như thế ngay kề bên tôi.
"Thế thì con đã tìm ra được người phù hợp với con rồi."
"Ồ... Ấn tượng lắm. Ta rất mong chờ người mà con sẽ đưa đến đấy."
Cha tôi nở nụ cười gian tà.
"Vậy thôi, con xin phép, thưa cha."
Tôi cúi đầu và rời khỏi phòng, lập tức thay đồ để bước xuống phố.
"Heh heh heh... Hahaha...!"
Cuộc đời huy hoàng của tôi sắp sửa được bắt đầu rồi.
"Đi tìm đồng phạm đầu tiên của mình thôi."
◇
Tại rìa vương đô có một thành phố hết sức tệ nạn được gọi là Woshua, quá sức tách biệt với cả vương đô như thể nơi đây là một thế giới hoàn toàn khác vậy.
Ma túy, buôn người, những trận đấu nảy lửa tại những đấu trường ngầm nằm dưới lòng đất.
Một thành phố cực kỳ thối nát, nơi mà tôi cảm thấy kinh tởm hơn bất cứ nơi nào khác.
Nhưng giờ tôi đang ở đây, tại một đấu trường ngầm trong thành phố, nơi tụ họl những thế lực đen tối trên khắp vương đô.
"Tóm lấy ả! Giết ả đi!"
"Ở đằng đó! Chém banh mịa xác ả đi!"
Những lời giễu cợt, la ó vang lên ầm ĩ quanh tôi.
Đứng trước mặt tôi là một gã đàn ông cao khoảng hai mét, đội mũ sắt có sừng, tay cầm chiếc rìu bự chảng và mặc một tấm giáp sắt mỏng.
Đây là đối thủ của tôi trong trận đấu này.
"Đừng tự mãn chỉ vì đang có chuỗi thắng nhá con nhãi."
Gã to con khịt mũi đầy khoa trương kia là đấu sĩ top đầu tại đấu trường này cho đến khi tôi xuất hiện.
Rõ ràng là gã rất ghét những con đàn bà vượt qua hắn như tôi đây.
Chắc hắn đã ép buộc ban tổ chức phải ghép cặp hắn với tôi trong trận đấu này thì phải.
"... Nói đủ rồi đấy. Tới đây đi."
Hình như tôi nghe thấy tiếng mạch máu vỡ phát ra từ đâu đó thì phải.
Gã đàn ông bị khiêu khích một cách quá đỗi dễ dàng, vung cây rìu của gã về phía tôi với lực rất mạnh.
Một đòn tấn công xuất phát từ cơn giận ngùn ngụt, sự ngu ngốc và đầy rẫy những sơ hở.
Chắc hắn chỉ biết sống trên đời này bằng mỗi sức mạnh thôi.
Điều đó có thể có hiệu nghiệm với những đối thủ không có kỹ năng.
Nhưng tôi thì khác.
"- [Loạn Kiếm Vũ]."
"... Hả?"
Lực mà ta dồn ra sẽ luôn dội ngược lại về phía ta.
Sau khi né chiếc rìu đang lao đến, tôi ấn cánh tay gã xuống để tạo thêm lực.
Chiếc rìu không được ai điều khiển đã chém trúng chính cánh tay của gã.
"Gaahhh!?"
"... Cuối cùng thì vẫn phải im lặng thôi."
"Nggh! Ohh... oooh..."
Tôi ngăn không cho gã gào lên vì đau bằng cách đâm thanh kiếm của mình vào miệng hắn.
Lưỡi kiếm đâm xuyên qua cổ họng gã và sàn đấu nhuốm đầy máu.
Vẩy sạch máu khỏi thanh kiếm yêu quý của mình rồi tra nó vào bao xong, tôi rời khỏi đấu trường vẫn đang rất ồn ào và bắt gặp tay quản lý đang đứng đợi tại lối vào sân đấu.
"Chris này. Có người đến thăm cô kìa."
"... Tôi không muốn gặp ai hết."
"Đến đấy đi! Không tôi tống cô khỏi nơi này giờ!"
"... Thôi được rồi."
Thô lỗ thật đấy. Nhưng tôi đành tuân theo thôi chứ biết phải làm sao đây.
Đây là nơi duy nhất tôi có thể sống sau khi đã mất đi cả tiền tài lẫn địa vị - giết người qua ngày này đến ngày khác, nhuộm đỏ lưỡi kiếm của mình bằng máu tươi.
Thật bi hài.
Cái ác mà tôi từng căm hận rất nhiều giờ lại là nguồn sống của tôi.
Tôi đi theo gã quản lý và được dẫn vào phòng VIP.
Căn phòng được trang trí một cách loè loẹt nhằm thể hiện sự giàu có, xa hoa. Và người đang ngồi trên một chiếc ghế da ngay giữa căn phòng là...
"Trẻ con sao?"
"Này Chris! Cẩn thận mồm mép của cô!"
"Không sao, tôi không bận tâm đến mấy chuyện cỏn con đó đâu. Quản lý à, cho bọn tôi chút thời gian riêng tư có được không?"
"V-vâng, dĩ nhiên rồi ạ! Tôi nhất định sẽ không để ai làm phiền ngài nên ngài cứ thoải mái trò chuyện đi ạ... Hehe... Tôi xin phép..."
Tay quản lý đẩy tôi vào phòng và chạy mất tiêu.
... Tôi chưa từng thấy gã ta tỏ ra cung kính như thế với ai bao giờ.
Lẽ nào cậu nhóc này là người có địa vị cao?
Khi tôi nhìn nó, cu cậu thở dài trông khá bực dọc.
"Đồ ngốc. Nghĩ gì mà tôi dám gây chuyện ở nơi như thế này chứ."
"Ý cậu là sao?"
"Tên đó nghĩ ta đến đây để mua vui cho cô đấy, cựu Trưởng Thánh Kỵ sĩ đoàn Chris Ragnika ạ."
"...!?"
Tôi bàng hoàng vì sốc sau khi nghe lại danh hiệu mà tôi đã lãng quên từ rất lâu.
Cậu ta biết đến tôi dù tôi đã bị cách chức được nhiều năm rồi.
Cậu nhóc ra hiệu cho tôi ngồi xuống rồi ngồi sâu hơn vào ghế của mình.
"Ta tên là Ouga Vellet, trưởng nam nhà Công tước Vellet."
"Sao cơ!? Là thật ư!?"
"Thật. Đây là bằng chứng, chiếc dao găm khắc gia huy nhà tôi."
Cậu ta lấy ra một chiếc dao găm được khắc gia huy nhà Vellet, một gia tộc mà tôi nhớ rất rõ.
Giả danh quý tộc là tội rất nghiêm trọng. Không một đứa trẻ nào dám làm điều tày trời đó đâu.
Và nếu cậu ta là người nhà Vellet thì việc cậu ta có thể tìm ra tôi cũng là điều dễ hiểu.
Gia tộc Vellet nổi tiếng với mạng lưới tình báo dày đặc của họ, chủ yếu liên quan đến các hoạt động ngoại giao.
Nếu dùng đến mạng lưới tình báo đó thì cậu ta dư sức tìm ra người như tôi chỉ trong chốc lát.
Nhưng tại sao vẫn có người để tâm đến ả đàn bà sa ngã như tôi nhỉ?
"Vậy nhà Vellet muốn gì ở tôi? Tôi không hứng thú đâu. Tôi khinh thường đám quý tộc các người. Cậu dư sức đoán ra được mà đúng không?"
"Tất nhiên rồi. Chính các nhà quý tộc là những kẻ đã lên án và trục xuất cô khỏi Thánh Kỵ sĩ đoàn mà."
"Đúng vậy. Chúng chính là những tên quý tộc tham ô và chỉ biết lấp đầy túi mình!"
Là đoàn trưởng của Thánh Kỵ sĩ đoàn, tôi đã mang lại công lý cho những kẻ vô lại.
Tôi từng tin rằng đó chính là cách để có thể đem lại hạnh phúc và sự bình yên cho nhân dân.
Khi phát hiện ra nạn buôn người, tôi đã đi thu thập bằng chứng và trình chúng lên bệ hạ, thúc giục ngài ấy mau bắt giữ những tên quý tộc có liên quan trong vụ việc.
Tôi đã tin rằng bệ hạ sẽ đưa ra những quyết định đúng đắn.
Tôi tin rằng sẽ có thêm một thế lực tà ác được diệt trừ khỏi vương quốc này...!
Nhưng đáng buồn thay, tôi lại là kẻ bị diệt trừ ở đây.
Bằng chứng thì bị thủ tiêu sạch trơn, nạn buôn người được xem là hành động vay mượn nhân sự đơn thuần, còn tôi thì bị xem là tội nhân vì đã khai báo gian dối để che đậy mọi chuyện.
Bị tước sạch cả địa vị lẫn nhà cửa, tôi phiêu dạt đến đấu trường này.
Kiếm thuật mà tôi từng luôn rèn luyện hết mình vì công lý giờ đây lại để dùng cho những mưu đồ bất chính, chỉ để kiếm miếng ăn qua ngày... Nhục nhã quá đi mất...!
Nhưng tôi không thể sống nổi theo cách nào khác. Nỗi ô nhục này đang gặm nhấm tâm hồn tôi.
"Ta đã nghe qua hoàn cảnh của cô và hiểu rõ những gì đã xảy ra rồi. Nhưng lúc đấy, gia chủ nhà Vellet - cha ta - đang vướng phải một công việc ngoại giao. Nếu lúc đó ông ấy không phải đi công tác thì cô đã không phải có kết cục như này đâu."
"Hưm, thế thì đã làm sao? Tính an ủi tôi đấy à? Quá trễ rồi. Tôi chỉ là ả Chris đần độn..."
"... Nói thật, ta rất thất vọng về cô đấy, Chris ạ."
... Cái gì cơ?
Cậu ta vừa nói cái gì vậy...? Thất vọng về tôi ư...?
Tôi đấm sầm xuống mặt bàn và lườm cậu ta.
Nhưng cậu ta không hề nao núng, thậm chí còn không nhìn về hướng khác dù cho cái bàn đã nứt toác và mảnh vụn gỗ văng khắp nơi.
Cậu ta chỉ thở dài thêm một lần nữa.
"Cô đã để cảm xúc không chế sức mạnh của mình rồi kìa. Phẩm giá của một Thánh Kỵ sĩ trong cô đi đâu rồi hả?
"... Im đi! Tôi đã không còn là Thánh Kỵ sĩ nữa -"
"- Ta từng rất ngưỡng mộ cô đấy."
"..."
"Cô từng luôn khích lệ đồng đội của mình, không đời nào tỏ ra nhún nhường trước đội quân hùng hậu của Ma vương. Ta ngưỡng mộ Chris Ragnica, người không bao giờ chịu cúi đầu mình."
"... A... A... Dừng lại đi..."
Đừng nói về tôi bằng những lời tốt đẹp đó.
Người mà cậu đang nói đến là tôi của quá khứ. Là người mà tôi đã vứt bỏ và lãng quên.
Tôi đã bỏ lại con người đó của mình nhằm đối mặt với một tôi khốn cùng của hiện tại.
"Tôi... tôi không thể quay đầu được nữa...! Chris Ragnica đã chết từ rất lâu rồi...!"
"Thì cô cứ bắt đầu lại từ đầu là xong."
"... Sao cơ?"
"Nếu cô đã chết, nếu cô đã buông bỏ mọi thứ thì tức là cô có thể bắt đầu lại đấy."
Bàn tay ấm áp của cậu ta chạm vào má tôi.
Cậu ta nâng khuôn mặt u sầu của tôi lên nhìn cậu ta.
"Đi với ta. Ta sẽ tạo nên một nơi mà lòng chính nghĩa của cô có thể tự do toả sáng một lần nữa."
Những giọt lệ bắt đầu tràn ra khỏi mí mắt tôi.
Tôi không thể kiềm chế chúng được. Chúng đang cuốn sạch những vết ô uế trong lòng tôi ra.
Thật đáng thương và nhục nhã, nhưng tôi lại không thể ngừng khóc.
Ngài ấy nhẹ nhàng gạt đi hai hàng lệ của tôi và nằm lấy hai bàn tay tôi bằng tay của mình.
"Hãy ở bên ta và để ta được chứng kiến lại dáng vẻ oai hùng đó lại lần nữa đi nào Kỵ sĩ của ta, Chris Ragnica."
Vào khoảnh khắc ấy, cuộc đời tôi đã toả sáng trở lại. Trái tim tôi tràn ngập niềm vui lẫn hạnh phúc.
Theo bản năng, tôi đã hiểu rõ một điều. Lòng trung thành của tôi không dành cho vương quốc này, mà là dành cho ngài ấy.
"- Tôi thề sẽ chỉ vung thanh kiếm của mình vì ngài thôi, thưa Ouga-sama."


5 Bình luận