Nghe tôi nói xong, Ichinose-san vẫn ngơ ngơ ngác ngác.
“Nói một cách đơn giản là, cậu bán đống đồ này qua những cửa hàng tái chế hoặc trên các ứng dụng chợ trời, kiếm chút ít tiền thì sao?”
“Kiếm được tiền á!?”
Yuta reo lên, mắt sáng quắc như đèn pha ô tô. Thằng cu cắn câu rồi.
“Không phải là món nào cũng bán được đâu, nhưng biết đâu vẫn có người muốn mua. Quan trọng là tận dụng chúng để xoay sở thôi.”
“Nhưng... liệu nó có thật sự ổn không?”
“Như tớ nói lúc nãy đấy, không phải tất cả đồ ở đây đều bán được. Nhưng không thử tí thì làm sao biết được? Tớ nghĩ chúng vẫn còn có chút giá trị đấy.”
“Ừm... cũng đúng. Cứ làm hết sức đã!”
Sau đó, chúng tôi bắt tay phân loại những món đồ bỏ đi.
Quần áo và giày dép thì gửi ở cửa hàng tái chế, còn lại đăng bán hết trên các ứng dụng chợ trời. Hôm nay tạm dừng ở đây nhé.
------
Ngày hôm sau.
Tôi lại ghé qua nhà Ichinose-san.
Chụp ảnh món đồ, nhập mô tả món đồ đó lên ứng dụng... từ sáng đã tốn kha khá sức lực.
Mãi đến tận chiều tối, mọi thứ mới xong xuôi.
“Trời!? Đã muộn thế này rồi ư!?”
“Ôi, mẹ cứ ngỡ mới có ba tiếng thôi chứ.”
“Chứng tỏ mọi người làm rất tập trung. Cảm ơn mọi người, vất vả rồi ạ.”
“Không có gì đâu, cháu đừng bận tâm.”
“Giờ chỉ còn chờ xem có bao nhiêu người mua thôi.”
“Ừm...”
Tôi đoán là ít nhất nửa số đồ đó sẽ bán được.
Nhưng chuyện này đâu có dễ. Cứ thong thả chờ thôi.
----
“Vậy, cháu xin phép về ạ.”
“Ơ!? Anh đã về rồi sao!?”
“Trời tối rồi em ạ, mà anh ăn ké nhiều bữa thế này cũng khá kỳ...”
“Vậy ạ...”
“Nhưng sẽ có ngày anh em mình gặp lại mà.”
“Khi nào anh quay lại ạ?”
Ừm, câu này khó trả lời thật...
“Yuta này, đừng làm khó Sasao-kun nữa.”
“Nhưng em muốn chơi với anh ấy nữa cơ!”
“Đừng bướng nữa. Sang năm em lên cấp hai rồi đấy, học cách đối nhân xử thế đi.”
“... Vâng ạ...”
Cảm ơn Ichinose-san! Cô đã cứu tôi một bàn thua trông thấy đấy.
“Cảm ơn cậu nhiều nhé, tớ ban nãy bí cách trả lời quá.”
“Không có gì đâu. Tớ phải cảm ơn cậu mới đúng.”
Bắt tay nhẹ cô ấy, tôi rời đi.
Trên đường về.
“... Hộc... hộc... hộc...”
Tiếng thở đều đặn vang lên từ phía sau.
Tôi nhường đường, định né sang bên lề.
“Á!”
Một cô gái vấp ngã phía sau.
Theo phản xạ, tôi đỡ lấy cô ấy.
“... Ừm, bạn ổn chứ?”
“... À, mình ổn... cảm ơn bạn...”
Hử? Giọng nói quen quen này là...
“Là Asuka... senpai ạ?”
“Sasao-kun à... Sao em lại ở đây?”
“Trên đường về sau khi có chút việc ạ. Còn senpai thì sao, chị đang tập luyện à?” .
“Ừm, đây là giải đấu cuối cùng của tôi sắp tới rồi. Ai cũng dốc hết sức nên tôi không được phép lơ là.”
“Nhưng chị đừng cố quá nhé. Lỡ chấn thương thì lại khổ.”
“Cảm ơn lời khuyên của em.”
Nói xong, cô ấy chạy tiếp, nhanh như Henry vậy.
“Asuka-senpai... à.”
Route của Asuka có hai sự kiện diễn ra cùng một lúc.
Một là giải đấu cuối cùng mà cô ấy vừa nhắc đến.
Còn cái kia là...


4 Bình luận