• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 24: Ghé thăm nhà Ichinose-san

6 Bình luận - Độ dài: 789 từ - Cập nhật:

Ngày 3 tháng 6 (Thứ Bảy)

Ngày hẹn định mệnh đã đến.

May mà hôm nay tôi không có ca làm thêm. Nhưng nghĩ lại thì, chính nụ cười của Yuta đã khiến tôi không nỡ từ chối cu cậu. Ghét bản thân quá đi.

Nhà Ichinose-san thì tôi đã biết nhờ tin nhắn cô ấy gửi qua LILE hôm đó.

“Đây rồi...”

Ngôi nhà nằm trong một khu dân cư khá yên tĩnh.

“Thôi, hôm nay mình cứ vui vẻ đã nhỉ.”

Tôi tự nhủ, hít một hơi sâu rồi bấm chuông.

Từ bên trong vang lên tiếng bước chân dồn dập. Chẳng lẽ là...

Cánh cửa bật mở.

“A! Chào anh, Onii-chan!!” 

“Chào nhóc.” 

“Vào nhanh đi anh, cùng chơi game nào!” 

Mày muốn chơi với anh đến thế sao? Sức mạnh của trẻ con đúng là không đùa được đâu.

“Trời, em có cần phải phấn khích đến thế không?”

Ichinose-san ló đầu từ trong nhà.

“Tại em chờ mãi mà!!”

Yuta phồng má.

“Ừ thì chờ, nhưng mà em cứ hồi hộp tận từ ba tiếng trước thì hơi quá đấy nhé.” 

“Haha, em kiên nhẫn ghê nhỉ...” .

Quá là hào hứng luôn đi!

Vào phòng khách, tôi chào bố mẹ Ichinose-san.

“Xin lỗi vì làm phiền cháu vì sự bướng bỉnh của Yuta.” Mẹ cô ấy nói.

“Không sao đâu ạ, cháu cũng mong chờ ngày hôm nay lắm.” 

Trước máy chơi game là hơn hai mươi đĩa game.

“Khoan, nhóc định chơi hết đống này đấy à?”

“Không hẳn ạ, anh cứ chọn cái nào mà anh muốn chơi đi.” 

Ừm, khó chọn quá...

Tôi cầm lên một đĩa game thể loại tiệc tùng khá là nổi tiếng.

Tôi thích mấy trò mini-game như vậy, đặc biệt là mấy cái cần điều khiển xoay tít để đuổi con Tessa bằng ánh sáng bóng đèn khổng lồ ấy, chơi hoài mà không chán luôn. Không ngờ trong thế giới game eroge lại có trò này đấy.

---

Ba tiếng sau.

“Á, lại thua nữa rồi! Onii-chan chơi giỏi quá!” 

“Tiếc quá nhỉ, anh sẽ không nương tay với bất kỳ ai đâu.” 

Lâu rồi tôi không chơi, nhưng đối đầu với trẻ con kiểu này mà tôi vẫn máu vãi.

“Ư... tức quá...” 

“Nhưng em cũng chơi khá hay mà. Lần sau đấu với chị em đi?”

“Chị ấy chơi tệ lắm, không đấu lại nổi em đâu!” 

“Cái gì!? Đừng nói thẳng như thế chứ!” 

“Thì đúng mà.” 

Hai chị em nhà này vui thật.

Từ phòng khách thoang thoảng mùi nước tương thơm lừng. Là mì xào à.

Đã đến giờ trưa rồi sao.

“Xong rồi đây, tuy món ăn khá đơn giản nhưng cứ ăn thoải mái nhé!” 

Như chờ sẵn để ăn, hai chị em ngay lập tức ngồi vào bàn.

“Sasao-kun, ăn đi nào.” - Ichinose-san nói

“Được sao?” 

“Tất nhiên là được chứ, cảm ơn cháu vì đã chơi với Yuta.” - Mẹ Ichinose-san trả lời

Tuy hơi quá, nhưng tôi đành nhận vậy.

“Vậy... Itadakimatsu.” 

““““Itadakimatsu!”””” Cả nhà đồng thanh.

Bố mẹ và Ichinose-san đều ăn rất từ tốn, nhưng Yuta thì...

Sup sụp sụp~ Cậu bé húp mì ầm ĩ.

Mà khoan...

“Yuta, em nhét nhiều mì vào miệng quá rồi đấy.”.

“Ơ- Phụt” 

Yuta định nói gì đó nhưng nhóc lại bị sặc.

“Đấy, đã bảo rồi mà.” Ichinose-san lắc đầu.

May mà mì không bị văng tung tóe.

“Yuta, mẹ bảo bao nhiêu lần rồi? Ăn uống phải cẩn thận chứ.”

“Nhưng nó ngon mà!” 

Anh rất hiểu cảm giác đó của nhóc.

Nhưng anh phải nói một câu.

“Yuta này, trong gia đình thì không sao, nhưng ra ngoài xã hội họ thấy em ăn uống kiểu thế thì họ sẽ nghĩ em bẩn, dễ bị xa lánh đấy.”

“... Em không muốn thế ạ.” Yuta buồn thiu.

“Vậy thì không được ăn như vừa nãy. Hiểu chưa nhóc?”

“Vâng...” 

Từ đó, cậu bé đã ăn chậm rãi hơn.

Những điều này đối với gia đình có thể coi là bình thường, nhưng đối với xã hội thì sẽ bị người ngoài đánh giá rất tiêu cực, như kiểu lập dị hay khó gần ấy.

“Cảm ơn cậu, Sasao-kun.” 

“Tớ chỉ nói điều hiển nhiên thôi.” 

Vài phút sau, chúng tôi đã ăn xong.

Rồi bố Ichinose-san lên tiếng.

“À, nghe nói cháu mất cả bố mẹ, giờ sống một mình đúng không?”

“Vâng, sao ạ?”

“Nhà cửa cháu tự lo hết à?”

“Dạ, mọi thứ cháu đều phải tự làm ạ.”

Bố cô ấy hít một hơi, rồi nói.

“Vậy thì... cháu này, tôi có việc muốn nhờ...”

A, kiểu mở đầu này... sự kiện đó chuẩn bị đến rồi sao...

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Như mấy bro dưới 🐧
Xem thêm
Bác gửi cho cháu nuôi con gái bác được không?
Xem thêm
có điềm rồi
Xem thêm
Có điềm:)))
Xem thêm