• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 27: Được trao thưởng

5 Bình luận - Độ dài: 961 từ - Cập nhật:

Ngày 7 tháng 6 (Thứ Tư)

Giờ nghỉ trưa.

Thầy Tokigawa giáo viên chủ nhiệm lớp tôi - cùng với vẻ mặt nghiêm trọng - gọi tôi.

“Sasao này, giờ em có rảnh không?”

“Dạ, có ạ...”

Không biết có chuyện gì xảy ra, tôi lặng lẽ đi theo thầy.

Mình làm gì sai à...?

Thầy ấy dẫn tôi đến phòng hiệu trưởng.

Trời ơi, chuyện gì xảy ra mà nghiêm trọng đến mức đến cả phòng hiệu trưởng thế này!?

Bỏ qua vẻ mặt đang hoang mang của tôi, thầy gõ cửa.

“Mời vào.”

Một giọng nam trầm vang lên.

Tôi và thầy bước vào phòng hiệu trưởng.

Người đàn ông trước mặt chúng tôi là Ootori Yoshimitsu-san, hiệu trưởng của Học viện Phượng Hoàng này.

Ánh mắt sắc bén của ông nhìn tôi tràn đầy uy lực, đáng sợ thật...

“Cậu là Sasao Yu, có đúng không?” 

“Dạ... Thưa hiệu trưởng, em có gây ra rắc rối gì ạ?” 

“Ừ, đúng thế.” 

Biết ngay mà! Nhưng mà tôi đâu có làm gì mà gây ra rắc rối ở học viện đâu!?

“Nhưng này là rắc rối theo nghĩa tốt.” 

“... Ý thầy là sao ạ?” 

Vẻ mặt cảu hiệu trưởng giãn ra, nở một nụ cười.

“Vừa nãy, Sở Cảnh sát Trung ương gọi đến cho tôi. Cậu chắc hẳn cũng đã biết chuyện gì rồi, đúng không?”

“À! Vụ kẻ tấn công Kori-san ạ?” 

“Đúng vậy. Nạn nhân suýt bị tấn công là chủ tịch hội học sinh của học viện chúng ta. Cậu đã bất chấp nguy hiểm lao vào bảo vệ cô ấy, dù có bị thương nhưng vẫn nhanh chóng giúp đỡ bên cảnh sát bắt tên tội phạm đó. Cảnh sát đánh giá rất cao hành động đó của cậu, và họ muốn trao thư cảm ơn cho cậu trong tuần này.”

Hóa ra những gì mà Manabe-san nói là thật...

“Nhân tiện, cái tay trái của cậu như thế nào rồi?” 

“Dạ, chiều nay em sẽ đến bệnh viện kiểm tra lại ạ. Em đã làm theo lời bác sĩ dặn, nên chắc là không sao đâu ạ.” 

“Vậy à. Mai báo lại cho tôi được chứ?”

“Dạ, được ạ.” .

Rời phòng hiệu trưởng, thầy Tokigawa vỗ vai tôi.

“Làm tốt lắm, Sasao.” 

-----

Buổi chiều, sau giờ học.

Tôi đến bệnh viện kiểm tra lại cái tay trái.

Bác sĩ phụ trách hỏi.

“Còn đau không cháu?”

“Dạ, không ạ.” 

“Khi cử động có thấy khó chịu không?”

“Trước thì có hơi đau, nhưng giờ thì hết rồi ạ.”

“Hừm, vậy là đã khỏi hẳn rồi. Làm tốt lắm.” 

“Cảm ơn bác sĩ.” 

-----

Ngày hôm sau.

Tôi báo với hiệu trưởng rằng tay tôi đã khỏi.

“Vậy là ngày mai hoặc ngày mốt tôi sẽ sắp xếp, được chứ?” 

“Dạ, được ạ.” 

“Được rồi. Tôi sẽ liên lạc với bên Sở Cảnh sát Trung ương.”

Sau đó, hiệu trưởng thông báo là chiều ngày mốt, sau giờ học.

-----

Ngày 9 tháng 6 (Thứ Sáu)

Buổi chiều sau giờ học hôm nay, tôi đến Sở Cảnh sát Trung ương.

“Sasao-kun, bên này!“

“Em chào anh ạ.“

“Nghe hiệu trưởng nói, vết thương của cậu có vẻ đã khỏi rồi nhỉ.” 

“Dạ vâng, à mà... thật sự anh sẽ trao thư cảm ơn cho em sao? Giờ em mới thấy hơi lạ...” 

“Sao vậy, cậu không thích à?” 

“Không phải đâu ạ, chỉ là lần đầu tiên được vinh danh thế này, em không quen lắm...”

“Người nhận thư cảm ơn đa số là đều là dân thường. Ở sở này, phần lớn là nhân viên cửa hàng tiện lợi đã ngăn chặn được lừa đảo đấy.” 

À, kiếp trước tôi cũng thấy mấy tin tức kiểu này trên báo địa phương.

Vậy tức là...

Tôi sẽ được lên báo địa phương hay thậm chí là cả tivi!?

Nghĩ thế, tôi lại càng hồi hộp hơn...

Vào phòng trưởng sở, tôi nhìn thấy vài phóng viên.

Đúng như dự đoán...

Giờ mới thật sự thấm lời của anh ấy.

“Đang đợi cậu đây, Sasao-kun.”

Một người đàn ông phong độ chào tôi.

Ông ấy là Ryuuzaki Kengo-san, trưởng phòng sở cảnh sát Trung ương.

“Chúng tôi sẽ trao thư cảm ơn ngay, được chứ?”

“Dạ, được ạ.” 

Các nhiếp ảnh gia lập tức giơ máy ảnh lên.

Trưởng sở đọc to thư cảm ơn.

'Thư cảm ơn

Kính gửi: Sasao Yu

Vào ngày 24 tháng 4, trong một vụ tấn công trên đường phố. Dù bị thương, nhưng cậu đã xuất sắc ngăn chặn để không có thêm các nạn nhân khác và hỗ trợ bắt giữ tội phạm.

Chúng tôi xin bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc.

Ngày 9 tháng 6, năm Lệnh Hòa [note74911]

Sở Cảnh sát Trung ương

Trưởng sở cảnh sát Trung Ương: Ryuuzaki Kengo'

“Cảm ơn bác.”

Tôi cúi đầu, nhận thư.

Tiếng tách tách của máy ảnh vang lên.

Sau đó, tôi chụp ảnh cùng trưởng sở cảnh sát và trả lời phỏng vấn từ đài truyền hình địa phương.

Xong xuôi, tôi đi cùng Manabe-san vào trong sở.

“Sasao-kun, thấy căng thẳng không?” 

“Căng thẳng lắm chứ ạ.” .

“Biết ngay mà...” ..

“Manabe-san! Tôi tìm được nơi ẩn trốn của nghi phạm rồi!” 

“Thật à!? Tôi đi ngay! Xin lỗi nhé, Sasao-kun, hẹn gặp lại lần sau!” 

“Dạ, anh cứ lo việc trước đi ạ.” 

Manabe-san cười, rồi chuyển ngay sang vẻ mặt nghiêm túc và chạy đi.

Cảnh sát đúng là bận rộn thật...

Giờ đến vấn đềnày...

Hôm nay tôi sẽ lên tivi, mai lên báo.

Không biết mọi người ở học viện sẽ phản ứng thế nào đây. Vừa mong lại vừa sợ, cảm giác này thật lẫn lộn.

Ghi chú

[Lên trên]
Thời kỳ Lệnh Hòa là niên hiệu của Nhật Bản bắt đầu từ ngày 1 tháng 5 năm 2019, ngày mà trưởng nam của Thượng hoàng Akihito là Hoàng thái tử Naruhito đăng cơ ngôi vị Thiên hoàng thứ 126. Thượng hoàng Akihito đã thoái vị vào ngày 30 tháng 4 năm 2019, đánh dấu kết thúc thời kỳ Bình Thành.
Thời kỳ Lệnh Hòa là niên hiệu của Nhật Bản bắt đầu từ ngày 1 tháng 5 năm 2019, ngày mà trưởng nam của Thượng hoàng Akihito là Hoàng thái tử Naruhito đăng cơ ngôi vị Thiên hoàng thứ 126. Thượng hoàng Akihito đã thoái vị vào ngày 30 tháng 4 năm 2019, đánh dấu kết thúc thời kỳ Bình Thành.
Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Tks trans
Xem thêm
Làm người nổi tiếng thôi, còn đi bán kẹo nữa
Xem thêm
Oách vờ lờ
Xem thêm