~POV: Himari~
Sau vụ tai nạn đó, tôi đã quay trở về phòng bệnh.
May mắn thay, trong phòng chỉ có mỗi mình tôi.
Nên là...
“Uwaaaa... Mình đã nói cái khỉ gì mà kinh thế... Tại sao không nói thật lòng luôn chứ, tôi ơi là tôi ơi...”
Tôi lăn lộn trên giường, xấu hổ muốn chết áaaaaaaaaaaaaaaa.
Sờ vào má giờ vẫn còn đang nóng ran.
Ngay cả tôi cũng giật mình với bản thân luôn mà.
Sasao-kun, không, nói chuyện tích cực thế với một đứa con trai... đây hoàn toàn là lần đầu tiên của tôi luôn...
Vì, trời ơi... nụ hôn đầu của tôi lại còn dành cho Sasao-kun, người tôi đã ngưỡng mộ từ lâu nữa chứ...
Bị như vậy thì ai mà bình tĩnh được nổi chứ...
Tôi không ngưỡng mộ em ấy vì cách em ấy chạy.
Mà là vì dáng vẻ sau khi chạy xong.
Tôi từng kể rằng mình đã chơi điền kinh từ hồi đó rồi, và lúc đó tôi hay khinh thường đối thủ yếu hơn mình lắm.
Tôi chỉ luôn muốn một chiến thắng áp đảo thôi, để rồi hả hê nhìn bọn họ thất bại trong sự vui sướng.
Nhưng người đập tan cái suy nghĩ lệch lạc đó chính là Sasao-kun.
Em ấy đã vượt qua các đối thủ mà chỉ cần chạy cùng tốc độ, giành chức vô địch.
Điều khiến tôi sốc nhất là...
Em ấy đã bắt tay với người về nhì.
Và cả hai đều cười, một nụ cười rạng rỡ.
Lúc đó, tôi mới nhận ra.
Tinh thần thể thao.
Không phải là khinh thường đối thủ, mà là tôn trọng lẫn nhau.
Đó mới là điều quan trọng đối với những người chơi thể thao.
Tôi chợt cảm thấy xấu hổ vì những hành động trước đây của mình.
Chạy nhanh như em ấy, tôn trọng đối thủ như em ấy.
Từ bao giờ, nó đã trở thành mục tiêu mới của tôi.
Nhưng rồi một ngày nọ, em ấy đột nhiên biến mất khỏi các giải điền kinh.
Nghe đồn là bố mẹ em ấy mất trong một vụ tai nạn, khiến em ấy trở nên suy sụp.
Không còn được thấy em ấy chạy nữa...
Tôi đã thật sự bị sốc.
Vậy nên, khi thấy Sasao-kun vẫn còn vui tươi và khỏe mạnh như vậy, tôi đã nhẹ nhõm hẳn.
“Chắc là Asuka cũng nghĩ như mình... Nhưng dù đối thủ có là ai, mình cũng sẽ không thua đâu.”
----
~POV: Asuka~
“Himari... cậu dám tuyên bố huỵch toẹt thế à..”
Cuối cùng, tôi đành bỏ cuộc đua 3000m.
Sau khi chứng kiến cảnh tượng đó, làm sao tôi có thể tập trung chạy nổi chứ.
Tôi không ngờ lại xảy ra một tai nạn nụ hôn thế kia...
Thành thật mà nói, tôi xem phim thấy cảnh ôm hay hôn là đỏ mặt, không dám nhìn thẳng.
Nhưng lúc đó, không hiểu sao tôi lại nhìn nó rõ mồn một.
Và tôi còn hét lên nữa.
Tôi... thực sự đang để ý đến Sasao-kun sao?
Nếu không, chắc chắn tôi chẳng hành động như thế đâu.
Lời tuyên chiến của Himari...
Bình thường, tôi sẽ bảo rằng "chẳng quan tâm".
Nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng Himari và Sasao-kun hẹn hò...
Tôi không còn tâm trí đâu mà dửng dưng nữa.
“Mình không muốn... để Sasao-kun bị cướp mất đâu...”
Tôi lẩm bẩm, không kìm được suy nghĩ.
Đúng rồi...
Tôi thực sự đã để ý cậu ấy mất rồi...
“Himari, tớ cũng sẽ không thua cậu đâu...”


5 Bình luận