• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 30: Sự kiện này có diễn ra trong game đâu? (5)

3 Bình luận - Độ dài: 677 từ - Cập nhật:

Tôi khá sốc khi biết là Isono bám đuôi mình.

Đứng giữa đường thế này thì không tiện lắm, nên tôi đề nghị:

“Thôi, qua công viên ngồi chút đã nhỉ.”

Isono lặng lẽ gật đầu, và chúng tôi ngồi xuống một băng ghế đá ở công viên Hinonoya.

----

“Ừm... bắt đầu từ đâu đây...” 

Isono chẳng nói năng gì, chỉ cúi mặt.

Tôi hít sâu một hơi rồi hỏi thẳng:

“Em bám đuôi anh, đúng không?”

“... Vâng.” 

“Từ khi nào vậy?”

“Khoảng một tuần nay ạ...” 

Tôi cứ tưởng lâu lắm cơ, hóa ra là mới gần đây thôi!   (Thế này mà mới á?)

“Mục đích của em là gì?” 

“Em... sợ anh bị Kori-senpai và mấy bạn nữ khác... cướp mất.” 

Tức là ghen tuông à? Sao em ấy lại đơn giản thế không biết!

“Isono này, anh chưa từng hẹn hò với ai đâu.” 

“Em biết... em biết mà, nhưng... kiểu như...” 

Hiểu rồi, tôi đã đoán được đại khái ý của cô ấy.

“'Chẳng có ai bên anh ấy bây giờ cả, nên mình phải tranh thủ tấn công anh ấy thôi.' em nghĩ vậy, đúng không?” 

Isono đỏ mặt, gật đầu lia lịa.

Trời, em hành động kiểu gì mà dễ đoán thế!

Những dẫu sao thì trong nguyên tác, Isono cũng hay làm mấy chuyện đơn giản như thế này lắm. Đó cũng là một nét cuốn hút của cô ấy.

“Isono này, anh khuyên em một câu nhé.” 

“Vâng?” 

“Hạn chế làm mấy chuyện như này đi, dễ bị người khác để ý lắm đấy.”

“... Hả?” .

“Nói một cách đơn giản thì Kori và Akasaka-san sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với anh hơn vì bọn anh cùng khối, nên họ mới tiếp cận anh. Nhưng còn anh với em thì hầu như chẳng có dịp nào để gặp nhau, đúng không? Nếu em mà hành động như thế này không sớm thì muộn họ cũng sẽ phát hiện ra ngay thôi.”

“Vậy thì em phải làm sao đây?” 

“Anh chỉ khuyên em thôi. Còn em làm thế nào là tùy em.” 

“Tùy... em ạ?” 

Không cần phải nghĩ phức tạp đi đâu xa cả. Quan sát hành động, thói quen của người khác nhiều lên là em ấy sẽ có thể đoán được một chút cảm xúc của người đó. Dù không hoàn toàn biết được hết, nhưng cứ mạnh dạn thực hiện cũng là một cách đúng đắn.

Nhưng những kiểu tiếp cận bằng cách bám đuôi như Isono thế này thì lại khác.

Tôi vẫn biết rằng đây chỉ là một thế giới game mà tôi - một nhân vật phụ - vẫn có thể can thiệp để thay đổi nó được, và tôi khá chắc rằng hầu hết mọi người đều không thích bị bám đuôi như thế này đâu. Tệ hơn nữa, nếu em ấy làm vậy với một người khác thì rất có thể Isono sẽ bị cô lập, thậm chí là còn bị gia đình xa lánh, dẫn đến việc em ấy sẽ cô độc một mình.

Vì thế, tôi mới khuyên em ấy.

Nhìn Isono, mặt cô ấy trông có vẻ đã nhẹ nhõm hơn.

Rồi Isono lấy một thứ đưa tôi xem.

“Senpai, anh có biết cái này không?”.

Đó là một móc khóa nhân vật anime đã từng rất hot.

“Ừm, biết chứ.” 

Hử? Isono có cả móc khóa này sao?

“Chỉ vậy thôi à?” .

Tôi nhìn kỹ lại. Móc khóa đã hơi sờn, sơn bong tróc, phần dây cũng có vệt bẩn nhẹ.

Đồ kỷ niệm à?

“Cái này chính là báu vật của em, đã được một người tặng cách đây 10 năm. Người đó bảo rằng: ‘Nếu một ngày chúng ta còn gặp lại nhau, cho anh xem lại chiếc móc khóa này nhé.’” 

Cái gì vậy?

Đầu tôi như có một thứ gì đó đang trỗi dậy...

Ký ức của tôi ư?

Không, không phải!

Là ký ức của một Sasao Yu thật sự, lại hiện về trong đầu tôi.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

adu thả mồi từ bé rồi cơ à
Xem thêm