Tập 01
Chương 34: Sự kiện này có xảy ra trong game đâu!? (6)
8 Bình luận - Độ dài: 709 từ - Cập nhật:
Nhìn tình trạng đó của cô ấy hiện giờ, cuộc đua 3000m tiếp theo chắc khó mà cổ có thể chạy nổi.
Bảo huấn luyện viên khuyên cô ấy bỏ cuộc cũng chẳng có gì là lạ.
----
Đang đi mua nước ở máy bán hàng tự động, tôi chợt nghe thấy tiếng cãi vã ở đâu đó.
“Đã bảo rồi, là tôi sẽ chạy tiếp!”
“Với tình trạng này mà cậu bảo còn chạy tốt được à? Đừng có đùa chứ!!”
Ủa, đó là Asuka-senpai và Enokawa-senpai à?
Mấy thành viên câu lạc bộ khác cũng đang cố gắng can ngăn.
Chẳng lẽ cô ấy định cứ thế mà chạy 3000m á?
Không được!
Mà nhìn cách di chuyển cập kiễng kia đi...
Không chỉ bị chuột rút thôi đâu, có khi còn bị thương nữa ấy chứ đùa.
Tôi có nên nhảy vào khuyên cô ấy không nhỉ?
“Senpai, mọi người đang làm gì thế ạ?”
Tôi lên tiếng, cố tỏ ra tự nhiên.
“Sasao-kun... cậu đến đây à?”
“Đúng lúc lắm, Sasao-kun. Giúp chị ngăn Asuka đi. Cậu ấy cứ khăng khăng đòi chạy 3000m, chẳng chịu nghe chị gì cả!”
“Vẫn còn thời gian mà, biết đâu đến lúc đó chân tôi ổn hơn thì sao?”
Không không, cái đau sau chuột rút không thể đùa được đâu...
“Senpai, với tình trạng này mà chạy tiếp thì đảm bảo điều đó sẽ lặp lại như lúc chị chạy 1500m đấy.”
“Đấy, cậu thấy chưa, Sasao-kun cũng nói thế rồi đấy. Bỏ đi, Asuka.”
“Không! Tớ nhất định phải chạy!”
Cô ấy vẫn rất bướng bỉnh không chịu thua.
À, mà khoan...
Lúc chị ấy chạy 1500m thì trong nguyên tác, đáng ra có một đối thủ cùng nhóm với Asuka-senpai. Nhưng tôi chẳng thấy người nào giống thế cả.
Đúng lúc đó...
“Này này, cậu còn định làm mình làm mẩy đến bao giờ hả, Asuka-kun?”
“Hi-Himari...”
Một cô gái tên Himari đang chống nạng, tiến về phía chúng tôi.
Cô này là đối thủ của Asuka-senpai à?
“Hôm nay tớ cũng mong được chạy cùng cậu lắm... Mà khoan, chân cậu bị sao thế?”
“À, tuần trước tớ bị tai nạn thôi mà. May mà chỉ bị gãy xương chân trái, nhưng tớ đành phải bỏ giải này. Bác sĩ đã cho phép rồi, nên tớ mới đến xem giải đấu đấy.”
“Ra vậy.”
“Cơ mà cậu này, phô bày bộ dạng thảm hại đó như thế không xấu hổ à?”
“Thảm hại là sao!? Tớ chỉ muốn chạy tiếp thôi!”
“Vừa nãy cậu đã làm loạn, gây ra nhiều phiền cho mọi người đấy. Không chỉ tớ, ai nhìn vào cũng thấy cậu bây giờ thật thảm hại mà thôi.”
“Ư...”
Lời nói của Himari-san làm Asuka-senpai im bặt.
Đối thủ - mà cũng là người hiểu cô ấy nhất, nhỉ?
Bỗng, tôi chạm mắt với Himari-san.
“Ơ? Cậu, hình như tôi cũng đã gặp đâu rồi thì phải?”
“Chào chị, em là Sasao Yu.”
“Tôi là Sakano Himari. À, ra cậu là Sasao-kun à, hồi cấp hai từng vào giải toàn quốc đúng không?”
“Chị biết em à?”
“Dĩ nhiên! Hồi cấp hai tôi cũng chạy điền kinh, nhưng không giỏi như bây giờ. Lúc đó thấy cậu chạy, tôi ngưỡng mộ lắm. Tôi luôn muốn chạy nhanh như cậu. Cậu là thần tượng của tôi đấy!”
“V-Vậy à... Nghe chị nói thế em ngại quá...”
Tôi gãi đầu, ngượng ngùng.
“Thôi, tôi xin phép đi đây. Asuka-kun, đừng làm phiền mọi người nữa nhé.”
“Ừ... ừm.”
Đúng lúc đó, cây nạng của Himari-san vướng vào một viên đá nhỏ, làm cô ấy mất thăng bằng.
“Uwa!?”
“Nguy hiểm!!”
Tôi lao tới, đỡ lấy Himari-san theo phản xạ.
Nhưng tôi cũng mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất.
May mà tôi nằm dưới, nên Himari-san không bị thương.
Nhưng... có gì đó vừa chạm vào môi tôi thì phải...
Mở mắt ra, tôi thấy mặt Himari-san ngay sát.
Chờ đã, cái này...
Môi Himari-san, chạm vào môi tôi!?
“... C-C-Cái... cái gì...”
Asuka-senpai hoảng loạn, Enokawa-senpai và mấy thành viên khác mặt đỏ rực.
“Cả hai đang làm gì thế hả!!!”
Và thế là, nụ hôn đầu của tôi... đã xảy ra.


8 Bình luận