Ngày 22 tháng 5 (Thứ Hai)
Tôi đã xuất viện an toàn rồi.
Nhưng bác sĩ cứ dặn đi dặn lại rằng:
“Mỗi tuần cậu phải đến kiểm tra tình trạng cánh tay một lần. Và trong giờ thể dục, tạm thời chỉ được phép đứng xem thôi. Dù là môn bóng hay bơi lội, tất cả đều gây áp lực lên cánh tay. Nếu cố gắng cử động, cậu có thể bị xuất huyết trong, tệ nhất là phải cắt bỏ cả cánh tay. Vì thế, tuyệt đối phải giữ yên, hiểu chưa?”
Tôi từng là một vận động viên, nên tôi hiểu rõ. Tôi sẽ tuyệt đối tuân theo lời dặn.
♰♰
Ngày 23 tháng 5
Sau gần một tháng, tôi trở lại trường.
Trước cổng trường, Hiro đã đứng đợi tôi.
“Chào buổi sáng, Yu.”
“Chào buổi sáng.”
“Cánh tay cậu ổn chứ?”
“Ừ, tạm ổn. Nhưng bác sĩ cấm tôi vận động hay tham gia thể dục cho đến khi hồi phục hoàn toàn.”
“Vậy à. Ngoài chuyện đó ra thì mọi thứ vẫn như bình thường, đúng không?”
Trước cổng trường, bỗng có một giọng nói vang lên:
“A, Saosa-kun!!”
Kori chạy đến, lao vào ôm chầm lấy tôi như thể đang đón bạn trai vậy.
“Chào mừng cậu trở lại!”
“Ừm… cảm ơn…”
Nhưng mà, đây là học viện chứ có phải nhà đâu…
Nghĩ lại thì, trong nguyên tác, Kori lúc đầu còn ngại ngùng chỉ dám nắm tay, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Nhưng về sau, cô ấy bám dính lấy Hiro luôn.
Vậy ra Kori thực chất là kiểu người thích làm nũng sao…
Nhưng điều khiến tôi chú ý hơn cả là…
“Tên khốn đó… Cứu hội trưởng mà tưởng mình oai lắm à…”
“Xử nó luôn không?”
“Xử kiểu… xã hội ấy.”(?)
Những ánh mắt từ đám con trai sắc như dao vậy. Sợ quá đi.
Ừ thì, Kori là một cô gái xinh đẹp, nên bị ghen tị cũng chẳng có gì lạ nhỉ…
“Các cậu nói gì đó, tôi nghe hết rồi đấy!”
Kori quay lại, tiến về phía đám con trai, ánh mắt sắc lạnh.
“Lần tới, nếu các cậu dám làm gì kỳ lạ trước mặt tôi và Saosa-kun, cẩn thận kẻo chính các cậu bị xóa sổ khỏi xã hội này đấy!” – Cô ấy trừng mắt.
“Hiii!?” – Đám con trai hoảng loạn bỏ chạy.
Thật thảm hại. Biết sợ thì đừng nói điều đó ngay từ đầu chứ.
---------------
Trước khi vào lớp, Akasaka đã đứng đợi sẵn.
“A, chào buổi sáng!”
Cô ấy nói, rồi chẳng chút do dự, ôm chặt lấy cánh tay trái của tôi.
“Này, này! Saosa-kun đang bị thương đấy!”
“Xin lỗi, xin lỗi. Thói quen thôi mà.”
“Thói quen gì chứ… Saosa-kun, cậu bị cô ấy ôm kiểu này mỗi ngày à?”
“Ừ thì… chắc là cả lớp luôn, không riêng gì tớ đâu…”
Cả lớp nghe thấy liền quay mặt đi chỗ khác, làm như không biết gì.
Kori nhìn Akasaka, ánh mắt nghiêm khắc:
“Nè, thân mật cũng phải có giới hạn chứ? Phải biết xấu hổ một chút đi chứ!”
“Ơ, nhưng nếu không làm thế này thì tớ thấy không yên lòng. Nên… hiểu không?” – Akasaka nháy mắt tinh nghịch.
“Hiểu cái gì chứ!? Như thế này thì tớ không thể bỏ qua được!”
“Trời ơi, đáng sợ quá, hội trưởng mà dùng quyền hạn cấm luôn việc mọi người thân mật với nhau sao!”
“…T-tớ không làm thế đâu!” – Kori lúng túng.
Đúng là trúng tim đen rồi.
Đúng lúc đó, chuông báo hiệu vang lên.
“Á, muộn mất! Thôi, gặp lại cậu sau nhé, Saosa-kun!” – Kori nói rồi chạy vội về lớp mình, nhanh như một con thỏ.
Cơ mà, hội trưởng chạy trong hành lang thế này là sao chứ!


5 Bình luận