Hôm nay tôi không có ca làm thêm, nên định bụng đi về thẳng nhà. Nhưng rồi:
“Sasao-kun!”
Người gọi tôi là Ichinose.
“Ừm… Cậu vừa gặp một chuyện khá nguy hiểm, đúng không?”
Chuyện nguy hiểm mà cô ấy nhắc đến chính là vụ việc giữa tôi với Akasaka.
Nếu Ichinose không gọi Kori đến kịp lúc, có lẽ tôi đã bị Akasaka cướp mất… lần đầu tiên rồi.
“Cảm ơn cậu, tớ thoát nạn là nhờ cậu đấy. Để tớ mời cậu gì đó nhé.”
“Ơ? Không cần đâu, làm thế tớ ngại lắm.”
“Nhưng tớ không làm gì cảm ơn thì thấy áy náy lắm. Cậu thích ăn gì, tớ mua cho!”
“Vậy à… Nếu cậu đã nói thế thì tớ xin phép nhé.”
----
Và thế là Ichinose chọn một quán cà phê ở gần đó.
Món cô ấy gọi là một ly parfait siêu to khổng lồ.
Giá tận 2000 yên một ly!
Với một học sinh trung học như tôi, số tiền này đúng là khiến ví tiền tôi lạnh toát, xót quá.
Nhưng tôi đã lỡ hứa mời cổ rồi, giờ không thể mặt dày rút lui được.
Khi ly parfait khổng lồ được mang ra, tôi chỉ biết thốt lên:
Tráng lệ quá… Nhưng liệu cô ấy có ăn hết được không nhỉ?
“Này, ăn cái này trước bữa tối thì không sao chứ?”
“Hoàn toàn ổn mà. Bữa tối và món này là hai cái bụng khác nhau, nên cậu đừng lo!”
“Vậy… à…”
Ồ giờ tôi mới nhớ ra, trong số các nữ chính thì Ichinose là người cực kỳ hảo ngọt.
Và cô ấy còn có cái dạ dày không đáy, rồi còn ăn bao nhiêu cũng không béo nữa chứ.
Còn tôi thì chỉ gọi một ly cà phê đá.
----
Khi ly parfait còn lại khoảng một nửa:
“Nè Sasao-kun, tớ hỏi cái này được không?”
“Cứ tự nhiên.”
“Ừm… Chuyện của Akasaka, rốt cuộc là do đâu mà ra nông nỗi đó vậy?”
“Chắc là tớ nên kể cho cậu nghe.”
Tôi kể lại chuyện sáng nay, khi Kori đã bất ngờ hôn tôi, và Akasaka đã vô tình chứng kiến cảnh đó.
“Cái gì!? Từ sáng tới giờ mà đã xảy ra chuyện như vậy á?”
“Tớ cũng ngạc nhiên lắm. Ai mà ngờ được hai người họ lại… tấn công tớ dữ dội thế chứ.”
“Nhưng mà hành động của Kori, tớ thấy cũng không khó hiểu đâu…”
“Hả?”
Ichinose nói điều gì đó khiến tôi bất ngờ.
“Tại vì cậu đó Sasao-kun, cậu hơi bị… chậm chạp trong chuyện tình yêu tình báo này lắm, cậu không hiểu được lòng dạ con gái đâu. Thế nên Kori mới hôn cậu đấy.”
Dù kiếp trước tôi đã cày không biết bao nhiêu game otome, nhưng có lẽ tôi vẫn chưa thực sự hiểu được lòng dạ con gái rồi.
“Ngay cả tớ cũng…”
“Hả? Cậu nói gì cơ?”
Cô ấy lẩm bẩm gì đó nhỏ quá, tôi không nghe rõ.
“Dù sao thì, tớ nghĩ cậu nên tránh bị cuốn vào mấy rắc rối như thế này đi.”
Cậu nói như nó dễ lắm ý!
Cậu đâu biết cái thế giới game này nó khắc nghiệt như thế nào đâu.
Hơn nữa, route của Oohiro vẫn còn đó.
Nói là bị cuốn vào thì hơi sai, nhưng thực ra là tôi tự đâm đầu vào thì đúng hơn.
“Thôi, cầm lấy này.”
Ichinose chìa ra một muỗng parfait trước mặt tôi.
“Ơ… Cái này là sao?”
“Còn sao nữa? Tớ đút cho cậu ăn đấy nhé!”
Không, lý do gì mà dẫn đến chuyện này chứ!?
“Cậu ăn đi mà!”
“Đồ ngốc này! Đọc tình huống đi chứ!”
Mà khoan, từ nãy tôi cứ cảm thấy có ánh mắt nhìn mình thì phải.
Hóa ra là ông chủ quán cà phê, một người đàn ông đã đứng tuổi.
Mặt ông ấy đang cười toe toét!
Đừng có làm cái vẻ mặt kiểu “Ôi, tuổi trẻ!” như thế chứ!
Nhưng có vẻ nếu tôi không ăn thì Ichinose sẽ không chịu bỏ cuộc, còn ông chủ thì cứ tiếp tục cười như vậy.
Thôi, kệ đi!
Tôi há miệng ăn miếng parfait đó.
“Ngon không?”
“Ừm…”
Nhưng mà, khoan đã, đây chẳng phải là… nụ hôn gián tiếp sao?
Trong game, không, trong cuộc đời tôi thì đây là lần đầu tiên tôi có một nụ hôn gián tiếp…
Vị của nó, tôi không cảm nhận được rõ ràng.
Ichinose cũng bất chợt nhận ra:
“A…”
Mặt cô ấy đỏ bừng lên, giờ cổ mới nhận ra tình huống này à.
Nhưng đã quá muộn rồi…
Sau đó, không khí giữa tôi và Ichinose trở nên rất ngượng nghịu.
Cuối cùng, Ichinose ăn nốt phần parfait còn lại với tốc độ kinh hoàng.


3 Bình luận