~Pov: Kori~
Tôi, với tư cách là hội trưởng hội học sinh, đã luôn nỗ lực hết mình để đảm bảo an toàn cho học viện.
Nhưng tất cả sụp đổ vì vụ tấn công của tên sát nhân ấy.
Vì quá lo sợ cho bản thân, tôi đã chọn cách chạy trốn. Không may, tôi vấp ngã và suýt bị giết. May mắn thay, Saosa-kun, một học sinh cùng năm, đã cứu tôi…
“Hội trưởng hội học sinh cái vẹo gì chứ! Như thế này chỉ là một nỗi nhục!” – Tôi tự nhủ.
"Cháu không muốn ai phải chịu nỗi đau mất đi gia đình đột ngột như cháu.”
Đó là lời Saosa-kun nói sau khi kể về quá khứ của cậu ấy.
Dù đã mất đi gia đình, cậu ấy vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Tôi muốn hiểu thêm về con người ấy. Và biết đâu, một ngày nào đó…
~Pov: Akasaka~
Khi nghe tin Saosa-kun bị tên sát nhân đâm, tôi lạnh hết cả người.
Cậu ấy luôn thoải mái tiếp xúc với mọi người, bất kể nam hay nữ. Saosa-kun và Akagawa-kun có một cảm giác gì đó rất khác biệt, khó diễn tả bằng lời.
Hơn nữa, khi ở bên hai người họ, tôi cảm thấy lòng mình lạ lùng bình yên.
Sau vụ việc đó, tôi mong rằng Saosa-kun không chết.
Cảm giác này… tôi chưa từng trải qua bao giờ.
Liệu đó có phải là yêu…?
Không, không phải. Đây là một cảm xúc khác…
Tôi không còn tìm ra được câu trả lời nữa.
Ai đó, làm ơn cho tôi biết đáp án được không?…
~Pov Asuka~
“Haa…” – Tôi thở dài nặng nề.
Trước buổi tập của câu lạc bộ, tôi không kìm được mà thốt ra một tiếng thở dài.
“Này, đội trưởng mà lại tỏ ra uể oải như thế thì xấu hổ lắm đấy!” – Natsumi nắm vai tôi, nói.
“Bị nghe thấy rồi à…” – Tôi đáp, hơi ngượng.
“Thở dài to thế thì ai mà chẳng nghe! Lại vì chuyện của Saosa-kun, đúng không?”
“Cậu nhìn thấu tớ rồi nhỉ.” – Tôi cười khổ.
“Tất nhiên rồi. Cậu nghe được chuyện gì thế?”
“Là thế này…”
Tôi kể lại mọi chuyện cho Natsumi.
“Ra vậy. Thảo nào cậu lại thở dài.” – Natsumi gật gù.
“Ừ, tớ cũng tự thấy mình đã làm chuyện không phải, giờ đang hối hận lắm đây.”
“Thế giờ cậu còn định mời hai người đó nữa không?”
“Không, tớ dừng rồi. Tớ đã gây phiền cho các thành viên khác trong câu lạc bộ… Nên ở giải đấu cuối cùng, tớ sẽ dốc toàn lực!”
“Thế mới đúng chứ! Cuối cùng cậu cũng giống Asuka mà tớ biết rồi đấy. Nhưng mà, lơ là một chút là tớ vượt mặt cậu ngay!”
“…Tớ tuyệt đối không thua cậu đâu, Natsumi!” – Tôi cười, đáp lại.
~Pov: Ichinose~
Tôi không có nhiều tiếp xúc với Akagawa-senpai hay Saosa-senpai.
Nhưng không hiểu sao, tôi cứ có cảm giác không thể bỏ mặc Saosa-senpai được.
Tại sao lại thế nhỉ…?
Điều duy nhất tôi chắc chắn là mùi hương ấy – một mùi hương quen thuộc mà tôi từng ngửi thấy ở đâu đó. (hint)
Dù chẳng có nhiều liên hệ, nhưng chỉ dựa vào mùi hương mà tôi lại có cảm giác này, thật kỳ lạ.
Tôi cố lục lại ký ức xem mình đã từng gặp người đó chưa, nhưng hoàn toàn không có.
Ai đó, làm ơn cho tôi biết sự thật được không…
~Pov: Isono~
“…Senpai, bao giờ anh ấy mới nhận ra em đây…?” – Tôi lẩm bẩm.
Trên đường từ bệnh viện về, tôi vô thức thốt lên.
Tôi đã nhận ra từ lâu, nhưng senpai chẳng hề để ý đến tôi. Có lẽ vì chuyện đó đã xảy ra cách đây hơn mười năm, nên anh ấy không còn nhớ nữa.
Nếu vậy, điều tôi cần làm là khiến senpai quay lại nhìn tôi.
Nhưng Kori-senpai, Akasaka-senpai, và có thể cả những người khác cũng đang để ý đến anh ấy.
Tôi không thể chần chừ thêm nữa.
Tôi phải thử mọi cách để khiến senpai nhận ra tôi!
~Pov: Ohiro~
“Saosa-san… à.” – Tôi lẩm bẩm.
Trong học viện, ai cũng đang xôn xao về vụ tấn công của tên sát nhân đó.
Nhưng với tôi, chuyện đó chẳng liên quan gì.
Dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng không quan tâm.
Điều duy nhất tôi để tâm là gia đình mình.
Chỉ cần chịu đựng thêm hai năm nữa.
Sau đó, tôi sẽ…


10 Bình luận