Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm...
Izumo Daikichi Mikisai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[WN] Tập 4

Chương 159: Trách Nhiệm Nặng Nề

8 Bình luận - Độ dài: 2,748 từ - Cập nhật:

Tôi và Marie đi bộ qua thị trấn, đến trước tiệm của bà Gisela.

"Là ở đây à." 

"Cũng là một cửa tiệm bình thường thôi nhỉ."

Nghe nói có lịch sử lâu đời, tôi cứ nghĩ nó sẽ to lắm, nhưng đây cũng chỉ là một tiệm thuốc bình thường trong thị trấn.

"Thế này là được rồi. Vào thôi."

Marie đi trước, chúng tôi bước vào tiệm. Bên trong, vô số loại thuốc được bày biện chật kín, ở quầy phía trong là bà Gisela mà tôi đã gặp ở bệnh viện, đang ngồi viết lách gì đó.

"Chào quý khách... ủa? Anh là người của Hiệp hội Nhà giả kim..."

Bà Gisela nhận ra tôi, chúng tôi liền đi về phía quầy.

"Chào bà. Chúng tôi nói chuyện một chút được không?" 

"Vâng. Có chuyện gì vậy ạ?"

Nào...

"Trước hết, xin cho phép tôi được giới thiệu. Vị này là sư tỷ của tôi, Heidemarie, hiện đang là trưởng đội Sản xuất Dược phẩm của Tổng bộ Hiệp hội Nhà giả kim." 

"Chào bà. Tôi là Nhà giả kim Quốc gia cấp 4, Heidemarie."

Marie khẽ cúi đầu.

"Chào cô... xin hỏi, một người chức lớn từ Tổng bộ của Hiệp hội Nhà giả kim đến đây có việc gì ạ?"

Nghe bà ấy hỏi vậy, tôi liếc nhìn Marie.

"Bà là Gisela, phải không ạ? Thật ra, tôi có chuyện muốn nói về cô con gái Martina của bà."

Marie bước lên một bước.

"Con gái tôi thì có chuyện gì ạ?" 

"Cô bé Martina có một tố chất phi thường với tư cách là người sử dụng ma thuật." 

"Con gái tôi sao ạ? Thật khó tin. Ở trường thành tích của con bé cũng không tốt lắm."

Nhìn điểm Vật lý thì biết...

"Đó là về lý thuyết. Điều tôi đang nói là về thực hành. Ma lực của Martina rất cao, hơn nữa chất lượng lại cực kỳ thượng hạng. Dù có vào trường phép thuật hàng đầu đất nước ở Kinh Đô, con bé cũng sẽ nằm trong top 5." 

"Xin lỗi... tôi không rành về phép thuật... Thật bất ngờ khi Martina lại có ma lực đến thế."

Với bộ dạng đó thì ai cũng bất ngờ thôi...

"Tố chất của con bé rất tuyệt vời, và cũng có cả nhiệt huyết. Chính vì vậy, tôi muốn nhận con bé làm đệ tử." 

"Ể? Đ-Đệ tử ạ!? Chuyện đó là sao..." 

"Tôi sẽ đích thân rèn luyện con bé từ đầu. Dù mất bao nhiêu năm, tôi cũng nhất định sẽ giúp con bé lấy được bằng Nhà giả kim Quốc gia, ít nhất phải đạt đến cấp 5."

Với tố chất đó thì có thể nhắm đến mục tiêu cao hơn, nhưng với học lực kia thì không biết thế nào?

"H-Hả? N-Nhưng mà, con gái tôi còn phải đi học, với lại con bé đang sống ở đây. Trở thành đệ tử của cô Heidemarie ở Kinh Đô thì thật sự..." 

"Con bé sẽ nghỉ học. Ở một nơi như thế chỉ tốn thời gian, con bé sẽ đến Tổng bộ ở Kinh Đô để phụ giúp tôi. Dĩ nhiên, tôi sẽ lo liệu việc ăn ở sinh hoạt, sẽ không để con bé phải thiếu thốn gì." 

"Ch-Chuyện đó... Xin lỗi, nhưng tôi không thể chấp nhận được."

Việc bị từ chối đã nằm trong dự đoán.

"Tại sao?" 

"Vì con bé còn có ý muốn của riêng nó." 

"Chính con gái bà đã nhờ tôi đó. Con bé nói sẽ nghỉ học, xin hãy dạy cho nó giả kim thuật."

Không sai, nhưng thái độ hơi khác một chút.

"Hả? Martina đã nói vậy sao?" 

"Vâng." 

"Không thể nào... Con bé lại nói những lời như vậy...! Tại sao..."

Bà Gisela trông rất sốc. Cũng là một phản ứng tự nhiên.

"Tại sao? Bà vừa nói tại sao à?"

Ánh mắt Marie trở nên sắc lẹm.

"Marie." 

"Anh im đi!" 

"Haizz... muốn làm gì thì làm."

Chỉ muốn cô ta giải quyết ôn hòa thôi mà.

"Bà Gisela, bà có suy nghĩ cho tương lai của con gái mình không?" 

"Tất nhiên rồi! Người nghĩ cho con bé nhất chính là tôi!"

Ể? Chỗ nào? 

Không, người này đúng là đã...

"Trong mắt tôi, bà chỉ đang kéo chân con gái mình thôi." 

"Không có chuyện đó!" 

"Có đó. Mọi người đều nghĩ vậy."

Có nghĩ vậy thật, nhưng đừng lôi tôi vào.

"Dựa vào đâu mà cô nói vậy!" 

"Bà không hiểu tại sao Martina lại nói sẽ nghỉ học để trở thành đệ tử của tôi à?" 

"Ể?" 

"Là vì bà quá vô dụng! Đống thuốc trong tiệm này là gì đây!? Chẳng phải toàn hàng kém chất lượng hay sao!"

A, nói ra rồi. Vừa vào tiệm tôi cũng đã nghĩ "uầy" rồi.

"Cô... cô quá thất lễ rồi đó!"

Đến nước này thì bà Gisela nổi giận là phải.

"Bà có giấy phép dược sĩ không?" 

"T-Tôi không có." 

"Bà có biết đó là hành vi bất hợp pháp không? Bà nghĩ một người không có giấy phép lại được phép buôn bán thuốc à?" 

"Giấy phép của ông cụ tôi vẫn còn dùng được. Có một trường hợp đặc biệt cho phép duy trì cửa tiệm trong 3 năm."

Sau khi một dược sĩ qua đời, nếu người đệ tử của họ được công nhận có kỹ năng tương đương, họ có thể duy trì cửa tiệm trong 3 năm. Thực tế thì bà ấy không có, nhưng chắc chính quyền đã động lòng thương cảm mà công nhận.

"Với bà thì dù là 3 năm hay 5 năm cũng không thể lấy được bằng đâu. Bà làm gì có thời gian rảnh, đúng không?" 

"Ch-Chuyện đó..."

Bận rộn đến mức thời gian học còn chẳng có.

"Bà không thể gánh vác nổi cửa tiệm này. Vì vậy Martina mới nghĩ mình phải làm gì đó." 

"Martina..." 

"Đúng là một người mẹ ngốc... Đừng để con gái mình phải lo những chuyện không đâu. Con bé sẽ lầm đường lạc lối đó."

Marie hạ giọng xuống.

"N-Nhưng mà..." 

"Bà cứ tiếp tục duy trì cửa tiệm này thì thứ chờ đợi chỉ có phá sản mà thôi. Đừng lôi đứa con gái có tương lai của mình vào. Kẻ vô năng thì hãy tự mình chìm xuống đi."

Có cần phải nói đến mức đó không?

"Cô im đi! Tôi biết chứ! Nhưng biết rồi thì phải làm sao! Tôi trước đây chỉ phụ giúp thôi chứ có được dạy gì đâu! Nuôi một đứa con đã vất vả lắm rồi!"

Chắc là vất vả thật. Đó là điều mà những người chưa có con như tôi và Marie không thể tưởng tượng được.

"Vì vậy bà dắt con gái mình đến chỗ diệt vong à?" 

"Ch-Chuyện đó..." 

"Con gái không phải là của riêng bà, hiểu không? Đã là cha mẹ thì phải nghĩ cho tương lai của con cái." 

"Vậy cô bảo tôi phải làm gì đây!"

Đúng như mình nghĩ... Người này đã không thể bình tĩnh để đưa ra phán đoán nữa rồi. Bà ta đã đi trước Therese một bước.

"Đóng cửa tiệm đi." 

"Cô nói gì...! Cửa tiệm này đã có lịch sử hàng trăm năm! Tôi không thể để nó sụp đổ ở đời mình được!"

Có thể thấy được sự giằng xé trong bà ấy. Quả nhiên gánh nặng lịch sử quá lớn.

"Đồ ngốc! Cửa tiệm thì làm lại lúc nào mà chẳng được!!"

Marie đập mạnh tay xuống quầy.

"Ể?" 

"Cứ tiếp tục như bây giờ rồi cũng sẽ phá sản và mất hết tất cả thôi! Thay vào đó, hãy đặt cược vào tài năng của con gái rồi tìm cách gầy dựng lại gia nghiệp chứ! Bà có thể cho con bé học trường phép thuật đắt đỏ như vậy thì chắc cũng có tiền tiết kiệm, cửa tiệm này cũng là của nhà chứ không phải đi thuê, đúng không! Có bao nhiêu cách để gầy dựng lại cơ mà!" 

"Gầy dựng lại...?"

Đến cả một điều ai cũng có thể nghĩ ra mà bà ấy lại không nghĩ đến. Người này rõ ràng đã vượt quá giới hạn của mình rồi.

"Phải. Hãy đặt cược vào con gái mình, cầu nguyện một ngày nào đó con bé sẽ trở thành một dược sĩ tài năng, kế thừa gia nghiệp. Ít nhất thì xác suất cũng cao hơn nhiều so với việc bà tự làm. Vì vậy, chỉ cần tạm thời đóng cửa tiệm cho đến lúc đó là được rồi. Mọi người đều nghĩ vậy đó."

Ừ.

"Tạm thời đóng cửa..." 

"Bà Gisela, bà nên nghỉ ngơi đi. Bà đã làm việc quá sức rồi, gần như đã chạm đến sức chịu đựng của mình. Nếu cứ tiếp tục thế này, bà sẽ kiệt sức trước khi cửa tiệm sụp đổ mất."

Bà ấy chắc chắn đã bị trầm cảm. Tôi đã nhận thấy bà ấy thiếu nhận thức về môi trường xung quanh khi ở bệnh viện, và giờ tình trạng ấy đã tệ đến mức không thể đánh giá mọi thứ một cách khách quan nữa. Những người như vậy, dù có đau khổ đến đâu, dù có đối mặt với phá sản, họ sẽ từ bỏ việc suy nghĩ và chọn duy trì hiện trạng. Tôi đã từng chứng kiến rất nhiều trường hợp như vậy ở kiếp trước.

"Tr-Trông tôi như vậy à?" 

"Marie nói vậy thôi, chứ Martina chẳng biết gì về chuyện cửa tiệm đâu. Nhưng con bé lại biết về tình trạng của bà. Vì vậy nó mới đến chỗ chúng tôi."

Chắc là con bé thấy tình trạng của mẹ mình không ổn. Thứ mà Martina muốn bảo vệ không phải là cửa tiệm, mà là mẹ của mình.

"V-Vậy à..."

Bà Gisela ngả người ra sau ghế, ngước nhìn lên trần nhà. Ánh mắt vô hồn.

"Bà Gisela..." 

"Tôi... chẳng có hứng thú gì với thuốc men cả... Công việc cũng chỉ toàn là đau khổ. Chỉ là... người cha và người chồng đã mất của tôi rất yêu thích nó... chỉ vậy thôi."

Ra là vậy, lời nói muốn kế thừa của con gái lại tiếp tục gây thêm áp lực. Cửa tiệm này ngoài lịch sử ra còn chứa đựng cả tình cảm của gia đình. Điều đó đang đè bẹp một người không có năng lực như bà Gisela.

"Sao bà không thử làm phục vụ ở một nhà hàng nào đó?" 

"Chắc sẽ vui hơn nhiều..."

Có lẽ người này cũng có tính cách hiền hòa và vui vẻ... giống như những người dân ở thị trấn này, tốt bụng và hòa đồng. Rõ ràng là bà ấy nên chọn một công việc theo hướng đó.

"Hãy sống một cách thoải mái đi. Cửa tiệm sau này sẽ có con gái bà lo liệu. Như Marie đã nói, con gái bà chắc chắn có tài năng." 

"Tức là bắt con gái tôi phải gánh vác một gánh nặng à?"

Tiêu cực quá.

"Thứ mà bà cho là gánh nặng, người khác lại không nghĩ vậy. Và ngược lại cũng thế. Với những người chưa kết hôn và không có con như chúng tôi, con cái trông như một gánh nặng vậy." 

"Nó đáng yêu lắm. Vì con bé, tôi có chết cũng cam lòng." 

"Tôi hiểu rồi, nên xin bà đừng chết."

Chẳng vui chút nào.

"Tôi sẽ đến Thương hội để bàn việc đóng cửa tiệm..." 

"Nên làm vậy. Nhưng, trước hết hãy đến văn phòng chính quyền để trao đổi."

Tuyệt đối nên có chính quyền tham gia. Nhìn người phụ nữ vô hồn này, tôi đã hiểu tại sao Thương hội lại động lòng thương cảm. Nhưng, thương nhân trước sau gì cũng là sinh vật theo đuổi lợi nhuận.

"Tôi hiểu rồi... Cô Heidemarie." 

"Vâng..." 

"Xin hãy chăm sóc con gái tôi. Con bé không cần phải nghĩ đến chuyện cửa tiệm, chỉ cần con bé đi theo con đường mà nó mong muốn là được rồi."

Bà Gisela sửa lại tư thế, cúi đầu thật sâu.

"Bà Gisela, chuyện đó xin hãy bàn bạc với con gái bà hôm nay. Tôi sẽ dạy cho con bé giả kim thuật, và chăm sóc cho nó. Nhưng, tôi không phải là người quyết định tương lai của con bé. Xin bà và con gái hãy cùng nhau nói chuyện. Đây không phải là chuyện có thể đưa ra câu trả lời ngay lập tức, xin hãy bàn bạc nhiều lần." 

"Vâng... tôi hiểu rồi."

Tạm thời như vậy là được rồi nhỉ?

"...Zieg, quay về chi nhánh, bảo Martina về nhà đi. Tôi sẽ ở lại với bà Gisela cho đến lúc đó."

Vậy là tốt nhất.

"...Tôi biết rồi."

Tôi gật đầu, để lại hai người họ rồi rời khỏi tiệm. Sau đó, tôi đi bộ qua khu phố nhuốm màu hoàng hôn để quay về chi nhánh.

"Tất cả sẽ ổn chứ ạ?"

Trên đường về, Helen lên tiếng hỏi.

"Chắc là vậy. Không giống như Martina, bà Gisela không muốn trở thành dược sĩ, cũng không muốn kế thừa tiệm thuốc. Rõ ràng là không hợp mà."

Bà ấy không có hứng thú với thuốc, chắc cũng là người hiểu rõ bản thân không có năng lực để trở thành dược sĩ. Phần còn lại chắc bà ấy sẽ giao cho con gái và Heidemarie.

"Vậy mà bà ấy vẫn cố gắng... nên mới sinh bệnh trong lòng ạ."

Nếu y học ở đây phát triển như ở kiếp trước, chắc bà ấy đã bị bác sĩ yêu cầu ngừng làm việc ngay từ lúc nhập viện vì làm việc quá sức. Thế giới này vẫn còn quá thiếu hiểu biết về bệnh trầm cảm.

"Chỉ cần để bà ấy nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi."

Chỉ cần trút bỏ gánh nặng là được. Một gánh nặng mà bà ấy không muốn đè lên vai đứa con gái có thành tích học tập không tốt của mình.

"Vậy đâu là nguyên nhân ạ? Là do ông cụ sao?" 

"Khó nói... Người thừa kế vốn là người cha quá cố của Martina, còn con gái ruột là Gisela thì vừa không có tài năng vừa không có hứng thú với thuốc men. Chỉ còn lại Martina, tuy có tài năng phép thuật, nhưng lại ra nông nỗi đó..."

Có lẽ dược sĩ cũng có của ăn của để, nên cô bé đã hoàn toàn lơ là và thiếu quyết tâm, dẫn đến điểm số thấp như vậy.

"Cô bé vẫn còn là học sinh mà." 

"Ông của Martina chắc đã phân vân không biết có nên đóng cửa tiệm hay không. Phải xem Martina sẽ trưởng thành thế nào, sẽ đi theo con đường nào... Đúng là Martina có tài năng, nhưng dược sĩ và kinh doanh đều không phải là chuyện đơn giản."

Lẽ ra ông ấy đã muốn nói chuyện đó vào năm nay hoặc năm sau, khi con bé phải quyết định con đường tương lai. Nhưng không may, ông ấy đã ngã bệnh rồi ra đi.

"Chắc sẽ ổn thôi ạ?" 

"Ừ. Ta đã nhờ Heidemarie rồi. Cô ta sẽ làm tốt thôi."

Cô ta vừa rành về thuốc, vừa rành về kinh doanh, chắc cũng sẽ dạy dỗ đệ tử tốt thôi.

"Vậy thì tốt quá ạ." 

"Ừ..."

Phù... Không ngờ chi nhánh của mình còn đang nguy cấp mà lại phải đi lo cửa tiệm nhà người khác... Nhưng thôi, như vậy cũng tốt. Nếu là trước đây, chắc chắn tôi sẽ nghĩ đây là chuyện ngu ngốc và không bao giờ quan tâm. Mà không, đến bây giờ tôi vẫn nghĩ là ngu ngốc, vẫn nghĩ chuyện của tiệm thuốc nhà người khác thì mặc xác họ.

Đúng vậy… Tôi không thể trở thành một người tốt 100 điểm như Erika. Tuy nhiên, dù trong thâm tâm nghĩ gì, hành động của tôi ít nhất cũng phải theo hướng người tốt.

"Quả nhiên là 50 điểm."

Nếu điểm trung bình 75 thì vẫn là loại tốt. Mục tiêu là ở đó.

"Gì vậy ạ?" 

"Không có gì. Về nhanh thôi."

Tôi cứ thế đi bộ, quay về chi nhánh. Sau đó, tôi bảo Martina về nhà, rồi chúng tôi cũng khóa cửa chi nhánh và về ký túc xá.

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

TRANS
Anh vẫn còn ghim vụ điểm giả à :)))
Xem thêm
Vợ tôi y hệt haidemarie :))), bây giờ thì xác nhận chuẩn rồi
Xem thêm
+20 social credit 🤯🤯🤑🤑🤑
Xem thêm
Zieg đã trưởng thành;))
Xem thêm
TRANS
sắp chạm đỉnh rồi
Xem thêm
Lên được điểm trung bình rồi
Xem thêm
Tu cham dc 50 diem tin dung xa hoi
Xem thêm