Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm...
Izumo Daikichi Mikisai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[WN] Tập 4

Chương 132: Đến Bệnh Viện Tự Nhiên Thấy Người Yếu Đi, Phải Không?

4 Bình luận - Độ dài: 1,184 từ - Cập nhật:

Sáng hôm sau, khi tôi đến chi nhánh, ba cô gái đã có mặt từ sớm. Chúng tôi tiếp tục công việc được phân công vào buổi sáng. Đến chiều, tôi và Erika cùng nhau ra ngoài.

"Erika, bệnh viện ở đâu?" 

"Ở hướng kia ạ. Chúng ta đi thôi."

Chúng tôi rời chi nhánh, đi bộ qua các con phố.

"Erika, chúng ta sẽ nói chuyện với mẹ cô bé. Tuy nhiên, chúng ta sẽ chỉ giúp đỡ khi được nhờ vả."

"Ừm? Tại sao vậy ạ?" 

"Martina từng nhắc đến việc gia đình cô bé kinh doanh tiệm thuốc đã nhiều đời. Đây là một cửa hàng có lịch sử lâu đời, họ cũng có lòng tự tôn cao. Do đó, nói ra những lời phủ nhận điều này có thể gây rắc rối."

Bên tư nhân có những chuyện như vậy nên rất phiền phức.

"Ra vậy... trước hết nên tôn trọng ý kiến của người mẹ, phải không ạ." 

"Ừ. Martina suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ đang đi học bằng tiền của cha mẹ. Dù có nhiệt huyết đến đâu, dù có nói những điều đúng đắn đến đâu, chuyện này không phải là chuyện chúng ta nên can thiệp, cũng không cần thiết phải can thiệp." 

"Đúng là chúng ta không có trách nhiệm hay quyền lợi gì để gánh vác cuộc đời của Martina."

Tôi phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời giả kim thuật của ba cô nàng. Mối quan hệ thầy trò là như vậy, nếu đệ tử gặp khó khăn trong cuộc sống, tôi phải chăm lo cho họ. Thực tế, bản thân tôi cũng đã trải nghiệm chuyện này. Là một đứa trẻ mồ côi, tôi được sư phụ là Trưởng ban Tổng bộ đảm bảo cuộc sống, lo cho ăn học. Vì vậy tôi không thể ngẩng cao đầu trước bà ấy, cả đời phải báo đáp cái ân tình này. Bây giờ, đã trở thành sư phụ, nếu ba cô nàng có chuyện gì, cuộc sống gặp khó khăn, tôi sẽ phải chăm lo cho họ. Dĩ nhiên tôi cũng đã giác ngộ được điều đó. Nhưng, giữa chúng tôi và Martina không có mối quan hệ như vậy.

"Cứ giữ lập trường đó giúp anh. Mọi chuyện nhờ em." 

"A, em nói chuyện ạ?" 

"Em là tốt nhất."

Tôi không biết ai có nhân cách tốt hơn Erika.

"Anh Zieg cũng được lên báo, trở nên nổi tiếng, danh tiếng cũng tốt mà." 

"Chính vì vậy nên sự khác biệt mới... "

Thật lòng, tôi đã diễn hơi quá.

"Em nghĩ không sao đâu ạ. Anh Zieg tốt bụng mà."

Đây chính là khuyết điểm của Erika. Không có mắt nhìn người, quá lương thiện nên chỉ nhìn mọi việc theo hướng tốt đẹp.

"Tóm lại, nhờ em nhé. Anh không giỏi mấy chuyện này." 

"Em hiểu rồi. Nhưng anh Zieg cũng phải nói chuyện đó nhé." 

"Biết rồi. Helen, nhờ cả vào ngươi. Nếu không khí có vẻ không ổn, cứ giả vờ làm mèo để mọi người vui vẻ lên."

Giống như với Martina lần trước.

"Ngài Zieg bây giờ ổn rồi ạ. Ngài đã biết lựa lời nói, là một người lớn đàng hoàng rồi."

Những lời nói đó lại khiến tôi sinh ra tự mãn. Bởi vì chỉ mới nghe chuyện của Martina, tôi đã nghĩ mẹ của cô bé, người tôi còn chưa gặp mặt, là một kẻ ngốc.

"Tóm lại, nhờ cả vào ngươi." 

"Vâng ạ."

Chúng tôi quyết định xong phương châm rồi tiếp tục đi bộ. Đến trước bệnh viện, tôi ngước lên nhìn.

"Khá lớn nhỉ."

Là một tòa nhà năm tầng, cũng ngang ngửa Tổng bộ ở Kinh đô.

"Đây là bệnh viện trung tâm của Reet ạ. Hồi nhỏ em cũng từng nhập viện ở đây." 

"Bị thương à?" 

"Không ạ, em ăn hàu, rồi bị ngộ độc thực phẩm." 

"Chuyện đó thì khổ thật."

Tôi ở kiếp trước cũng bị một lần. Hơn nữa, điều đáng nói là trong cả cuộc đời dài, tôi chỉ ăn hàu đúng một lần đó. Xem ra đến cả hàu cũng ghét tôi.

"Khổ lắm ạ. Vậy nên nhà em không bao giờ có món hàu. Nếu mọi người muốn ăn, cứ ra ngoài ăn nhé. Em tuyệt đối không đi đâu."

Xem ra lúc đó em ấy đã rất khổ sở.

"Yên tâm. Anh cũng không đi, cứ để hai vị tiểu thư quý tộc kia đi." 

"Cứ vậy đi ạ."

Chúng tôi gật đầu với nhau rồi đi vào bệnh viện, hướng đến quầy lễ tân.

"Xin lỗi ạ."

Erika lên tiếng gọi một cô y tá đang ở phía trong quầy. Ngay lập tức, một nữ y tá lớn tuổi đi ra.

"Vâng, vâng. Có chuyện gì vậy?" 

"Chúng tôi là người của Hiệp hội Nhà giả kim, không biết bà Gisela Kirsch có nhập viện ở đây không ạ?"

Là tên của mẹ Martina.

"A~, người của Hiệp hội Nhà giả kim à. Nói mới nhớ, đây là hai người và một mèo ở trên báo."

Tờ báo đó lợi hại thật. Ai cũng đọc.

"À, con mèo này là linh thú."

Tôi nghĩ không được mang động vật vào bệnh viện nên nói trước.

"Nếu là người dùng ma thuật thì chắc nuôi linh thú rồi. Bà Gisela phải không? Tôi đã biết trước rồi. Cứ đến phòng 205 nhé."

"Cảm ơn bà ạ."

205 nghĩa là tầng hai à?

"A, đúng rồi. Các cô cậu có nhận yêu cầu của bệnh viện chúng tôi không?"

Hửm?

"À, nếu có yêu cầu thì chúng tôi sẽ xem xét. Chúng tôi là cơ quan nhà nước nên yêu cầu ở đâu cũng không thành vấn đề."

Thật ra, việc chi nhánh này chỉ có yêu cầu từ tòa thị chính và quân đội mới là lạ đó.

"Vậy à... gần đây các bên tư nhân cũng đắt đỏ lắm. Viện trưởng của chúng tôi đang đau đầu đấy." 

"Chuyện đó là do sự yếu kém của chúng tôi. Nếu có yêu cầu, những gì nhận được chúng tôi sẽ nhận."

Dù chỉ có bốn người nên việc không thể làm thì vẫn là không thể.

"Vậy tôi sẽ báo lại với viện trưởng." 

"Nhờ bà." 

"Ừ. Xin lỗi đã làm phiền nhé." 

"Dạ không có gì. Vậy..."

Chúng tôi rời quầy lễ tân, đi lên cầu thang. Lên đến tầng hai, chúng tôi tìm phòng 205.

"Ừm..."

Đâu nhỉ?

"A, anh Zieg, ở đây ạ."

Tấm biển tên mà Erika chỉ có ghi "Phòng 205".

"Đây à. Được rồi... Xin lỗi."

Tôi gõ cửa rồi lên tiếng.

『Cửa đang mở đó.』

Một giọng nữ vang lên từ bên trong. Tôi mở cửa và cùng Erika bước vào. Căn phòng có sáu chiếc giường, nhưng chỉ có một chiếc gần cửa sổ là có người sử dụng, những chiếc còn lại đều trống. Trên chiếc giường đó, một người phụ nữ với mái tóc ánh xanh giống Martina đang ngồi thẳng, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

H có thêm cả yêu cầu từ bệnh viện nữa à.
Xem thêm
TRANS
view thường thấy🐧
Xem thêm
TRANS
view thường thấy🐧
Xem thêm