Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm...
Izumo Daikichi Mikisai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[WN] Tập 4

Chương 135: Cân Bằng Là Quan Trọng

6 Bình luận - Độ dài: 1,205 từ - Cập nhật:

"Người ông đã qua đời năm ngoái là người điều hành chính của cửa tiệm, phải không... Tình hình kinh doanh tồi tệ đến vậy sao?" 

"Tôi chưa xem xét tình hình kinh doanh thực tế. Nhưng người mẹ chỉ biết sơ qua về thuốc, trông không giống như một chuyên gia. Tôi không nghĩ bà ấy có thể điều hành được cửa tiệm. Chắc bà ấy chỉ phụ giúp người ông thôi. Một người như vậy không thể nào duy trì được cửa tiệm, dần dần sẽ làm hao hụt tài sản, đến khi không thể quay đầu sẽ phải vay mượn, khi nhận ra thì đã phá sản. Tôi đã thấy được dấu hiệu đó."

Không có năng lực, cũng không có khả năng nhìn xa trông rộng, lại chỉ thấy được sự cố chấp vào việc duy trì một cửa tiệm có lịch sử lâu đời. Và cả giấc mơ hão huyền rằng tương lai sẽ có con gái kế thừa...

"Vậy à... tóm lại, Martina đó cuối cùng sẽ không còn nơi nào để đi, rồi sẽ vào làm cho chúng ta?" 

"Đúng vậy. Chỉ là, tôi cảm thấy rất tệ, lại còn phải mang theo một cảm giác tội lỗi không cần thiết."

Dù chúng ta hoàn toàn không có lỗi.

"Hừm... các cậu, lừa dối một người như vậy rồi có thể làm việc cùng người đó không?"

Vấn đề là ở đó. Thực sự rất khó khăn.

"Tôi thì không bận tâm. Nhưng ba người còn lại chắc không được rồi." 

"Em xin lỗi... em không thể ạ."

Thánh nữ Erika chắc chắn không thể. Leonora cũng khó lòng nở nụ cười tự nhiên, và Adele có nguy cơ suy sụp tinh thần.

"Đến ta cũng không thể." 

"Vậy sao..." 

"Này, Zieg, nghe cậu nói qua, ta thấy chỉ còn một lựa chọn là từ chối thôi. Sao lại đến bàn với ta?"

Ừm, ông ấy nghĩ vậy cũng phải.

"Đây là mối băn khoăn lớn nhất của tôi. Martina sở hữu một lượng ma lực khổng lồ với chất lượng tuyệt vời. Dù không thể sánh bằng tôi, nhưng cô ấy ngang hàng với Christopher và Heidemarie,  những pháp sư hàng đầu trong môn phái chúng tôi. Nói tóm lại, Martina là một tài năng hiếm có."

Thật sự rất lợi hại. Tôi nhìn một cái là biết ngay.

"...Đến mức đó sao?" 

"Nếu đưa đến Kinh đô, chắc chắn sẽ xảy ra một cuộc tranh giành. Hơn nữa, về mặt tố chất, cô bé hợp làm nhà ma thuật hơn. Sẽ trở thành một vũ khí tốt đó." 

"Vũ khí à..."

Nhà ma thuật bay lượn trên trời, bắn ma thuật xuống. Nghĩ thế nào cũng là vũ khí.

"Ừm, chắc bản thân cô bé không muốn làm nhà ma thuật đâu. Trông cũng nhút nhát, hơn nữa một người mẹ đã mất chồng trong chiến tranh chắc chắn sẽ không bao giờ cho phép." 

"Cái này thì đúng... nhưng mà, đến mức đó sao... Christopher và Heidemarie, cả hai đều là những người đứng đầu môn phái Phù thủy Kinh đô, cũng là những ứng cử viên sáng giá cho chức Trưởng ban Tổng bộ tiếp theo, bao gồm cả cậu nữa."

Rành thật. Ông ta đã điều tra à? Hay là vì quý tộc Kinh đô...

"Chuyện thành ra thế này là do tôi đã từ chối cái ghế đó. Tôi nghĩ đây sẽ là một cuộc tranh giành không đáng kể cho lắm."

"Cậu…ta đã nghĩ cậu thay đổi, nhưng với môn phái vẫn nghiêm khắc như cũ nhỉ..." 

"Là sự thật. Họ chỉ dừng lại ở cấp 4, cấp 3 thôi."

Therese cũng là cấp 4, nhưng trường hợp của chị ấy thì không được. Không phải do năng lực, mà là tính cách. Chị ấy quá u ám.

"Ừm, cô bé Martina có thể đạt đến cấp độ đó không?"

"Chuyện đó còn tùy vào nỗ lực của bản thân và có gặp được một người thầy tốt hay không. Dù ma lực có ưu tú đến đâu, một kẻ ngốc cũng không thể trở thành nhà giả kim."

Trước hết là không đậu nổi kỳ thi. Bằng cấp Nhà giả kim quốc gia khó đến mức đó.

"Cậu có đủ tư cách làm sư phụ không? Với tài năng hiếm có như vậy?"

"Không biết nữa? Nguyện vọng của Martina là một nhà giả kim chuyên về thuốc. Tôi cũng có kiến thức về dược học, nhưng đó không phải là chuyên môn."

Tôi thì không có chuyên môn nào đặc biệt, nhưng nếu phải nói thì đó là cường hóa.

"Lại khoe kiến thức một cách tinh vi... dược học à." 

"Là sự thật."

Thuốc bổ sung dinh dưỡng kia cũng vậy, thuốc giải rượu, thuốc ngủ đều cần kiến thức về dược học.

"Hiểu rồi... vậy cho kết luận đi, chúng ta sẽ làm gì với Martina đây." 

"Ngài nghĩ sao? Tôi vừa thấy có chút tiếc nuối, lại vừa thấy phiền phức."

Đúng hơn là tôi đã nghĩ đến việc chỉ cố gắng với bốn người chúng tôi thôi. Khi bàn làm việc chỉ còn lại bốn cái, suy nghĩ này trong tôi càng trở nên rõ rệt.

"Trước mắt cứ xem xét tình hình đã. Tuy không đến mức 'giữ chân', nhưng cứ dạy cho con bé những kiến thức cơ bản đi. Ta cũng sẽ thử điều tra tình hình của cửa tiệm đó."

Tạm hoãn à...

"Tôi hiểu rồi. Được, chúng tôi sẽ làm như vậy. Erika, gọi điện đến trường, bảo với Martina là lúc nào rảnh cứ đến." 

"Vâng. Thưa Trưởng chi nhánh, tôi xin phép ạ."

Erika cúi đầu chào Trưởng chi nhánh rồi rời khỏi phòng.

"Zieg, ta nói thật lòng đó, cậu không nên nhận con bé đó làm đệ tử thì hơn."

Chỉ còn hai người, Trưởng chi nhánh lên tiếng khuyên bảo.

"Tôi biết. Tôi có một dự cảm rất không lành."

Nói sao nhỉ, tôi không thể hình dung ra được viễn cảnh mình sẽ dạy dỗ con bé đó một cách suôn sẻ.

"Vậy à. Nếu cậu đã hiểu vậy thì được rồi. Hay giao con bé đó cho môn phái của cậu?" 

"Sư huynh hay sư tỷ của tôi à?" 

"Chắc cũng có nhà giả kim chuyên về thuốc như cậu nói nhỉ?"

Có thì có thật, nhưng... Ể, nhờ gã đó à?

"Ừm..." 

"Mà, đó cũng là một phương án thôi." 

"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ suy nghĩ. À, có cần tổ chức tiệc chào mừng cho Martina không?"

Biết quan tâm rồi. Tôi đã trưởng thành.

"Chỉ là làm bán thời gian thôi, hơn nữa còn là học sinh..."

A, đúng rồi.

"Không làm thì tốt hơn à..."

"Ừm, cho ít bánh kẹo là được rồi."

Ra vậy. Trẻ con chỉ cần thế thôi.

"Tôi sẽ làm như vậy." 

"Ừm." 

"Vậy, tôi cũng xin phép."

"Ừ. Ta cũng đi ra ngoài đây. Điều tra thử cửa tiệm của Martina một chút... À, ta sẽ về thẳng nhà luôn, nên nhờ cậu khóa cửa." 

"Được, ngài vất vả rồi."

Mới có 3 giờ chiều. Mà cũng là chuyện thường ngày nên không sao.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Lấy kẹo dụ trẻ con :))
Xem thêm
NDK
Rắc rối rồi đây
Xem thêm
TRANS
Có sếp dễ nói chuyện thích thật...
Xem thêm
Truyện hay, rất thực tế
Xem thêm
Ái chà, có biến à
Xem thêm