Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm...
Izumo Daikichi Mikisai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[WN] Tập 4

Chương 136: May Mà Mình Là Một Đứa Trẻ Mồ Côi Không Vướng Bận Gì

4 Bình luận - Độ dài: 1,474 từ - Cập nhật:

Sau khi cùng Trưởng chi nhánh rời khỏi phòng, ông ấy đi thẳng ra ngoài, tôi quay lại bàn làm việc, giải thích lại tình hình cho Leonora và Adele.

"Ồ... con bé đó lợi hại đến vậy à." 

"Hoàn toàn không nhận ra luôn."

Ma lực nếu được che giấu sẽ khó mà nhận ra. Còn trường hợp của Martina không phải là che giấu, nói đúng hơn là chưa bộc lộ ra ngoài.

"Thỉnh thoảng cũng có những người như vậy. Nhưng có trở thành một nhà giả kim giỏi hay không thì chưa biết." 

"Còn có thi viết nữa mà. Cái đó không liên quan đến ma lực." 

"Mấy bạn học cùng lớp tôi, có người ma lực cao hơn tôi rất nhiều nhưng cũng thi trượt đó."

Chắc có nhiều người như vậy.

"Anh Zieg, em gọi cho thầy giáo rồi. Nghe nói ngày kia cô bé sẽ đến ạ."

Erika vừa kết thúc cuộc gọi, ngồi xuống bên cạnh tôi.

"Làm phiền em rồi." 

"Dạ không... nhưng vì vướng lịch học nên cô bé chỉ có thể đến sau 4 giờ thôi ạ." 

"Chuyện đó thì đành chịu. Cứ dạy kèm con bé khoảng một tiếng là được rồi."

Chúng tôi không tăng ca.

"Anh Zieg sẽ dạy kèm cô bé phải không ạ?" 

"Ể? Anh à? Anh định nhờ Erika..." 

"Anh Zieg dạy rất giỏi, là số một quốc gia mà."

Ừm, cũng đúng, nhưng...

"Anh…không phải con bé đó sợ anh à?" 

"Không có đâu ạ. Chẳng phải cô bé nói đã xem báo và rất kính trọng anh sao."

Ừm, đúng là có nói vậy...

"So với lúc nói chuyện với em, anh cảm thấy có một khoảng cách rất lớn."

Lúc cô bé nói chuyện với Erika thì bình thường, nhưng lúc tôi bắt chuyện thì lại vào thế phòng thủ.

"So sánh cậu Zieg với Erika thì..." 

"Để người cùng giới tính nói chuyện không phải tốt hơn sao? Erika còn là đàn chị nữa."

Điều đó có thể đúng, nhưng tôi cảm thấy nguyên nhân cũng một phần từ nhân cách của tôi.

"Tôi trông đáng sợ vậy à? Dù có cả một bé mèo dễ thương đi kèm..." 

"Em thì không sao, nhưng có lẽ là do anh ít khi thay đổi biểu cảm khuôn mặt nhỉ?" 

"Lúc chơi bài tây thì thay đổi ngay lập tức."

"Con bé đó còn nhỏ, chắc cảm thấy bị áp lực lắm."

Ừm, thà bị nói là do vẻ mặt hay áp lực đi... Đây đâu phải là thứ có thể tự ý thức được.

"Anh dạy cũng được, nhưng Erika vẫn nên ở bên cạnh. Em và Helen hãy trung hòa giúp anh."

Tờ báo lần trước cũng theo bố cục đó.

"Em hiểu rồi. Cũng chỉ một tiếng cuối cùng thôi ạ." 

"Nhờ em."

Chúng tôi nói chuyện xong rồi lại bắt đầu công việc. Cứ thế đến chiều tối, cả nhóm về nhà. Ngày hôm đó sau bữa tối chúng tôi cũng học bài, tán gẫu rồi giải tán. Hôm sau, chúng tôi làm việc từ sáng, đến khoảng 10 giờ, Trưởng chi nhánh đi qua quầy lễ tân, vào phòng làm việc chung. Xem ra bây giờ ông ấy mới đến sở.

"Chào buổi sáng." 

"Chào buổi sáng ạ!" 

"Chào buổi sáng~" 

"Hôm nay ngài đến muộn nhỉ."

Chúng tôi chào hỏi, Trưởng chi nhánh đi về phía này.

"Chào buổi sáng. Ta phải đến tòa thị chính và Nghiệp đoàn thương nhân từ sáng sớm. Zieg, lại đây một chút." 

"Việc gì vậy?" 

"Chuyện hôm qua. Ta đã đi nhiều nơi, điều tra được vài thứ."

Chắc là chuyện tiệm thuốc nhà Martina.

"Sao rồi?" 

"Tình hình có vẻ không khả quan lắm. Nghe nói thuốc họ bán cũng có loại nhập từ nơi khác về, chất lượng giảm sút thấy rõ. Dĩ nhiên, doanh thu cũng theo đó mà đi xuống."

Chắc chắn rồi.

"Rõ ràng là do thiếu kỹ thuật, lại còn không có kiến thức kinh doanh."

Tiệm thuốc mà lại đi bán đồ mua từ nơi khác thì làm ăn gì được?

"Cũng gần giống vậy. Nghiệp đoàn thương nhân có vẻ đang xem xét hỗ trợ họ." 

"Hỗ trợ dưới danh nghĩa cho vay chứ gì."

Rồi họ sẽ từ từ bòn rút hết số tiền đó.

“Không, không phải là loại cho vay nặng lãi như vậy. Lãi suất còn rẻ nữa là đằng khác. Dù gì cũng là một cửa tiệm có lịch sử, xem ra cũng có tầm ảnh hưởng trong Nghiệp đoàn thương nhân.”

Một tập hợp toàn thương nhân mà lại có lương tâm đến bất ngờ. À không, hay là họ lo lắng ngày mai có thể đến lượt mình...

"Nhưng dù vậy cũng có giới hạn phải không?"

 "Chắc là có, nhưng vấn đề là không có tương lai." 

"Về người mẹ đó... bà ấy không xấu, nhưng tôi thành thật không hiểu người ông đã làm gì trong suốt thời gian qua."

Dù tôi hiểu, bà ấy đã mất chồng và phải một mình gồng gánh rất vất vả…

"Vấn đề người kế thừa ở đâu cũng có. Có lẽ ông ấy kỳ vọng vào đứa cháu của mình hơn. Chuyện này rất khó, người ta thường nghĩ mình vẫn còn làm được, vẫn chưa chết. Rồi đột nhiên người đứng đầu qua đời, gây ra tranh chấp, ta đã thấy nhiều quý tộc phải vất vả đối phó chuyện này rồi."

Martina lại là người dùng ma thuật... Có lẽ ông ấy đã định từ từ bồi dưỡng con bé. Mà, sự thật thế nào thì không ai biết được

"Vậy liệu họ có trụ được không?"

"Nghe nói tòa thị chính cũng quan tâm, giao thêm việc cho họ."

A, giống như mấy yêu cầu đã giao cho chúng tôi à.

"Trụ được bao lâu đây?" 

"Cả Nghiệp đoàn thương nhân và tòa thị chính đều đang quan tâm, tiệm đó hình như cũng có tiền tiết kiệm, nên chắc sẽ không sụp đổ trong vài tháng như cậu nói đâu. Nhưng nếu không có biện pháp nào khác, một năm cũng không trụ nổi."

Một năm... Vậy thì Martina có cố gắng cũng không kịp.

"Không có phương pháp nào tốt sao?" 

"Ta là quý tộc nên cũng nghĩ ra vài phương án. Đầu tiên ta nghĩ đến là hôn nhân." 

"Hôn nhân? Người mẹ? Hay Martina?" 

"Ai cũng được, nhưng Martina sẽ tốt hơn. Gả vào nhà giàu để được hỗ trợ tài chính, hoặc tìm một dược sư nào đó chịu về ở rể là được."

Ra vậy. Đúng là giải quyết được vấn đề.

"Chuyện đó có được không? Họ là thường dân mà." 

"Một cửa hàng lịch sử thì chắc sẽ có vài mối quan hệ như vậy, lại có cả sự giúp đỡ của Nghiệp đoàn thương nhân. Nếu đã muốn làm thì bao nhiêu cách cũng có."

Ừm, quả nhiên là một vị quý tộc đã bảo vệ gia tộc trong nhiều năm.

"Hai vị tiểu thư quý tộc kia, thấy chuyện này thế nào?"

Tôi hỏi Leonora và Adele.

"Không, tôi chính vì ghét chuyện đó nên mới bỏ nhà ra đi..."

Ừ nhỉ, Leonora vì muốn trở thành nhà giả kim nên đã từ chối hôn nhân, rồi mới đến đây.

"Adele thì sao?" 

"Không biết nữa? Tôi nghĩ cũng có những chuyện như vậy... người ta cũng nói hôn nhân trước rồi sẽ làm quen sau... không nhưng mà... xin lỗi, tôi không có ý kiến."

Quý tộc với nhau nhưng nam và nữ lại có suy nghĩ khác nhau.

"Ừm... Erika, nếu việc kinh doanh đóng tàu của ba em gặp khó khăn, rồi bị bảo phải kết hôn với một người giàu có nào đó, em sẽ làm gì?"

Hỏi cô gái thường dân xem.

"Em sẽ từ mặt. Em sẽ kết hôn với người mình yêu, xây dựng một gia đình hạnh phúc."

Phải rồi...

"Thưa Trưởng chi nhánh, bình thường là vậy đó."

Chuyện đó là đương nhiên. Hơn nữa, Martina chỉ mới là học sinh năm hai cao trung.

"Ừm... có lẽ cả các cậu, cả tòa thị chính và Nghiệp đoàn thương nhân đều đang nghĩ thế này. 'Trong lúc vết thương còn nông, hãy mau chóng đóng cửa đi'..."

Ừm.

"Không thể không nghĩ vậy..." 

"Chắc cũng khó khăn lắm nhỉ..." 

"Dù thân là quý tộc, ta không nên thốt ra lời này, bà ấy nên làm thế. Tuy nhiên, gánh nặng lịch sử đè lên vai lớn lắm."

Người ta sẽ luôn bị ám ảnh bởi suy nghĩ 'mình không thể để nó sụp đổ trong đời mình', để rồi cuối cùng, vì không thể buông bỏ gánh nặng đó, họ sẽ bị chính nó đè bẹp.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

NDK
Đúng là nên tạm dừng lại, sau này phất lên sau. Mà rơi vô mấy th này có nói kiểu gì người ta cũng ko nghe à
Xem thêm
Đăng giờ quỷ quá
Xem thêm
Truyền thống r bác :)))
Xem thêm