Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm...
Izumo Daikichi Mikisai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[WN] Tập 4

Chương 137: Dorothee "Trơ Trẽn..."

6 Bình luận - Độ dài: 1,168 từ - Cập nhật:

Sau khi nghe Trưởng chi nhánh nói ra những lời nặng nề, kết luận cuối cùng vẫn là tạm thời gác lại vấn đề của Martina. Chúng tôi quay lại làm việc, mỗi người bắt tay vào luyện chế các vật phẩm được yêu cầu.

"Anh Zieg, thế nào ạ?"

Erika đưa cho tôi xem một ống nghiệm chứa thành phần đã được chiết xuất từ cỏ giải độc.

"Hạng E. Cần phải là hạng D." 

"Hạng E à..." 

"Vẫn còn lẫn các thành phần khác. Cố gắng lên."

Nếu có máy chiết xuất thì việc này chỉ cần một nút, nhưng đây là để chuẩn bị cho kỳ thi cấp 8 tiếp theo.

"Cậu Zieg, tôi bắt đầu thấy chán lắm rồi đó..."

Lần này đến lượt Leonora than thở.

"Vì công việc này không có gì thay đổi mà... cứ vừa luyện chế vừa nghĩ đến chuyện gì đó vui vẻ đi." 

"Tôi sẽ nghĩ đến cậu Zieg, người đã thua bài dù chơi gian lận."

Này... Lần đó là do Helen nhầm lẫn thôi.

"Adele, không thấy gió mát đâu cả."

Để trả đũa, tôi quyết định làm phiền Adele.

"Sao anh không dùng ma pháp sở trường của mình để làm mát đi?"

Ma pháp gió của tôi?

"Cô mà thấy chắc ngất xỉu đó." 

"Tôi nghe Leonora kể rồi. Anh đã xé xác bọn orc ra từng mảnh phải không. Tôi đã quyết tâm trong lòng, dù anh có mời, tôi cũng sẽ từ chối một cuộc hẹn hò trong rừng."

Tôi cũng chẳng bao giờ hẹn hò ở một nơi nguy hiểm như rừng rậm cả.

"Lần đó kinh khủng thật ạ." 

"Bị ra lệnh thu hái trong hoàn cảnh đó mà vẫn ngoan ngoãn nghe theo, chúng tôi đúng là những người vợ hết lòng vì chồng."

Lần đó đúng là lỗi của tôi, ai mà ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Tôi đang nghĩ "thấy có lỗi thật", thì một luồng gió bắt đầu thổi đến.

"Thôi đi, tôi lại bắt đầu tưởng tượng lung tung rồi nè... Sư phụ kính yêu, ngài có thể đừng làm phiền một đệ tử đang cố gắng được không ạ?"

"Xin lỗi, xin lỗi."

Sau đó chúng tôi tiếp tục làm việc, đến trưa thì ăn cơm. Buổi chiều cũng tiếp tục công việc như cũ, rồi đến giờ tan làm.

"Hôm nay xong rồi." 

"Cố gắng hết sức rồi ạ~"

Erika vươn vai.

"Nào, Adele, chúng ta đi ăn ngoài nhé." 

"Ừ. Đi đâu đây?"

Leonora và Adele bắt đầu bàn bạc. Hôm nay là ngày tôi đi khách sạn Side cùng Erika.

"Để cho ra dáng tiểu thư quý tộc, hay là chúng ta đến một quán gà xiên nướng?" 

"Một tiểu thư đáng thương." 

"Chẳng phải cậu thích thịt gà sao." 

"Vì đó là đặc sản của quê tớ mà."

Ồ... Là vùng núi nên mới như vậy à?

"Vậy, chúc hai vị có một buổi tối tốt lành." 

"Hai người đi chơi vui vẻ nhé."

Hai người họ nói vậy rồi về trước.

"Này, về cùng nhau cũng được mà." 

"Em nghĩ chị Leonora và chị Adele cố tình làm vậy, để đến lượt hai chị cũng sẽ được như thế đó ạ."

Lại là "không khí" à... Thích thật đấy.

"Về thôi." 

"Vâng!"

Tôi và Erika rời chi nhánh, quay về ký túc xá chỉ cách 30 giây đi bộ.

"Vậy, hẹn gặp lại ở đây sau 6 giờ rưỡi nhé."

Theo lệ thường, vì họ còn phải chuẩn bị, nên tôi đã đặt bàn lúc 7 giờ.

"Vâng."

Chúng tôi đến hành lang giữa hai phòng, Erika với nụ cười rạng rỡ bước vào phòng mình, tôi cũng vào phòng, ngồi xuống bàn nghỉ ngơi một lát.

"Mấy người đó, vui vẻ thật." 

"Thực tế là rất vui đó ạ. Ngài Zieg, trước 6 rưỡi là phải ra ngoài đó nhé."

Erika chắc sẽ đợi từ sớm.

"Ta biết rồi. Hay là gọi xe luôn nhỉ."

Ở thị trấn này cũng có thứ giống như taxi. Erika lần trước có hơi ngại ngùng về chiếc váy, nên đi xe chắc sẽ tốt hơn đi bộ.

"Biết quan tâm ha... Ngài Zieg... ngài đã trưởng thành rồi..."

Có đến mức đó không?

Tôi gọi điện đặt xe, sau đó ngồi vuốt ve Helen cho đến giờ hẹn. Lúc đó, đuôi của Helen dựng đứng lên.

"Là chị Erika ạ."

Ể? Mới có 6 giờ 15...

"Con bé đó, nhanh thật..." 

"Vì đó là chị Erika mà."

Đúng là Thánh nữ, dù chỉ có mình tôi mới gọi như vậy.

Tôi đứng dậy, đi ra cửa rồi mở ra.

"A, anh Zieg."

Erika, trong chiếc váy có phần mỏng manh đã thấy lần trước, đang đứng đợi trước cửa.

"Sớm thật." 

"Vì em nghĩ nếu đến muộn sẽ không hay..."

Ừm, vốn dĩ hai nhà đối diện nên sao cũng được... Hơn nữa...

"Anh thấy hợp lắm, lại có cảm giác mới mẻ, khác hẳn ngày thường."

Đây là câu trả lời tối ưu nhất.

"A, cảm ơn anh. Em đã được chị Adele chỉ dạy nhiều thứ đó ạ."

Hửm? Gì vậy? A, tuy chỉ là một lớp mỏng, nhưng có trang điểm. Chuyện tư vấn lần trước là chuyện này à.

"Không khí thay đổi hẳn. Em của ngày thường cũng tốt, nhưng như thế này cũng không tệ."

An toàn nhỉ?

"Cảm ơn anh..."

An toàn rồi.

"Hơi sớm một chút, nhưng đi thôi... có cần hộ tống không?" 

"Không cần đâu ạ. Làm vậy thì hơi trang trọng quá."

Công nhận. Bắt một thường dân như tôi làm mấy chuyện đó thì cũng phiền thật.

Chúng tôi đi bộ, ra đến con đường lớn. Trước chi nhánh, chiếc xe tôi đã đặt đang đậu sẵn.

"Erika, anh đã gọi xe rồi, chúng ta sẽ đi bằng chiếc đó."

"Ồ... cảm ơn anh nhiều. Thật lòng, em cũng hơi ngại nếu bị người quen nhìn thấy."

Quả nhiên là vậy. Huống hồ Erika lại là người ở đây.

Chúng tôi lên xe, báo điểm đến rồi ngồi đợi.

"Cảm giác cứ lạ lạ thế nào ấy. Ở một vùng đất lạ như Kinh đô thì em rất háo hức, chứ em không ngờ mình lại ăn mặc thế này ở chính nơi mình sinh ra và lớn lên."

...Có đến mức đó không vậy?

"Hay là anh cũng nên mua một bộ lễ phục nhỉ?" 

"A~, hay đó ạ. Chắc sẽ ngầu lắm. Mà này, nếu chị Leonora đậu giám định viên, anh sẽ phải dẫn chị ấy đến một quán ăn đắt tiền ở Kinh đô đó, đúng không?"

A, mấy quán có quy định trang phục.

"Phải mua à..." 

"Em nghĩ sẽ hợp với anh lắm đó."

Ừm, hay là nhờ Chris cho một bộ, vóc dáng cũng gần giống nhau mà... Mình đã chăm sóc Dorothee giúp rồi, chắc anh ta sẽ cho một bộ đồ không mặc nữa là được.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Ông anh định xài đồ second-hand à :))
Xem thêm
Ko có minh họa nhỉ
Xem thêm
TRANS
Cái câu "...lại có cảm giác mới mẻ, khác hẳn ngày thường." sắp thành thánh ngôn cmnr :))))
Xem thêm