Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm...
Izumo Daikichi Mikisai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[WN] Tập 3

Chương 95: Hả?

12 Bình luận - Độ dài: 1,394 từ - Cập nhật:

"Điểm nào cũng được. Tóm lại, đây là kỹ thuật nén. Không phải kỹ thuật gì cao siêu, hiệu quả cũng không cao nên tôi không khuyến khích đâu."

Đối với bọn họ bây giờ, chắc số lượng quan trọng hơn chất lượng.

"Cậu Zieg, cậu thực sự không định công bố nó sao? Chắc chắn sẽ được tuyên dương đó?"

Nếu tôi là người ham hố những thứ đó, tôi đã làm từ lâu rồi. 

Tôi còn chế tạo và nghiên cứu nhiều thứ khác nữa. Hay là cho họ xem chiếc trực thăng điều khiển từ xa mà Helen đã lao vào xử đẹp theo bản năng?

"Không. Nếu muốn, cô cứ làm đi. Nhưng tuyệt đối không được nhắc đến tên tôi." 

"Tại sao? Đó là một vinh dự lớn mà?" 

"Không cần. Nhắc đến tên tôi, chắc chắn sẽ bị gọi đến hội nghị học thuật, rồi bị yêu cầu giải thích và viết luận văn. Sau đó lại bị lôi vào các công trình nghiên cứu, rồi bị nói này nói nọ. Thời gian của con người là có hạn, tôi không làm những việc tốn thời gian như vậy."

Đi câu cá với Leonora còn có ý nghĩa hơn gấp trăm lần.

"Tiếc thật." 

"Không biết các cô có cơ hội dùng không, nhưng nếu muốn dùng thì cứ dùng. Nhưng tôi nói lại nhiều lần rồi, tuyệt đối không được nhắc đến tên tôi. À, với lại dùng cái máy chiết xuất đó biến quặng sắt thành sắt rồi làm thỏi kim loại giúp tôi. Có vẻ nhanh hơn tự mình làm." 

"T-tôi hiểu rồi."

Therese cho quặng sắt vào máy chiết xuất.

"Đói bụng quá ạ~"

Helen nói, tôi liền nhìn chiếc đồng hồ được trang bị sẵn, đã hơn 12 giờ.

"Có sắt rồi thì đi ăn cơm thôi. Dorothee, đi không? Ta đãi."

Nhìn nó buồn bã vì không gặp được Chris, tôi cũng thấy tội nghiệp.

"Ồ, cảm ơn ngài. Nhân cách của ngài Zieg đã lên 35 điểm rồi nhỉ."

Còn 5 điểm nữa...

"Các cô có đi không?"

Tôi hỏi thử, cũng là để tăng điểm nhân cách.

"Đi, đi chứ~" 

"Tôi có cơm hộp rồi nên thôi." 

"Tôi cũng vậy."

Marta và cô đàn chị có vẻ không đi. Thật lòng mà nói, có họ đi cùng tôi cũng hơi khó xử.

"Cơm hộp? Cô tự nấu à?" 

"Không, tôi sống cùng gia đình nên là mẹ tôi làm." 

"Tôi thì tự làm. Vì có chồng rồi."

Ồ...

"Vậy, Therese, Dorothee, đi thôi." 

"Đợi một chút nhé~. Tôi biến sắt thành thỏi kim loại nhanh thôi."

Therese lấy sắt đã được chiết xuất ra khỏi máy.

"Therese, thỏi kim loại cứ để chị làm cho, em đi ăn trưa đi. Dù gì em trai đồng môn của em cũng đã đến đây mà."

Cô đàn chị thúc giục.

"Được ạ?" 

"Biến sắt thành thỏi kim loại nhanh lắm." 

"Cảm ơn chị."

Đúng là một đàn chị tốt...

"Ngài Zieg, đó mới là người có nhân cách điểm cao đó."

Ừm... hàng thật giá thật. Cảm giác khác hẳn với thứ nhân cách chắp vá mà tôi rèn luyện từ cuốn sách dạy tán gái.

"Nhưng Chris cũng đâu có làm vậy." 

"Xin lỗi ngài. Ngài Chris của tôi cũng sẽ hành động tương tự. Ngài ấy rất nhẹ nhàng và ân cần."

Vậy mới bị đám đệ tử coi thường... Không, suy nghĩ như vậy là không tốt.

"Ta cũng học hỏi chăm chỉ mà... Thôi kệ. Ta đói rồi, đi thôi nào." 

"Đi đâu?"

Đi đâu... tôi nhớ gần đây có một quán ăn, nhưng không nhớ rõ.

"Cô có gợi ý nào không? Tôi không rành lắm." 

"A, nói mới nhớ, cậu là người chỉ ăn bánh mì với thuốc bổ sung dinh dưỡng nhỉ. Để tôi dẫn đường. Vậy, chị Corinna, xin lỗi, em đi ăn trưa đây ạ." 

"Ừ, đi đi~"

Chúng tôi rời khỏi phòng, đi dọc theo hành lang.

"Cậu Zieg, cậu có vẻ ôn hòa hơn nhỉ." 

"Phải không? Tôi đang cố gắng để tăng nhân cách lên 40 điểm đó."

Mục tiêu là 50 điểm.

"Tôi nghĩ đó là điều tốt. Zieg của ngày xưa tuyệt đối sẽ không bắt chuyện với Marta hay chị Corinna, mà sẽ lơ đi luôn."

Chắc tôi sẽ làm vậy thật...

"Marta hình như là bạn đồng khóa, nhưng khác lớp." 

"Hình như?"

"Tôi đã hỏi trước Adele rồi, nhưng mặt cô ấy thì hoàn toàn không nhớ."

Adele là bạn cùng lớp, ngày nào cũng gặp mặt mà tôi còn không nhớ, thì đương nhiên không thể nào nhớ Marta khác lớp được.

"Ồ... Vậy mà cậu vẫn nói chuyện như thể đã biết, giỏi thật."

Tự tôi thấy tôi đã che giấu khá tốt.

"Có một cuốn sách như thế này."

Tôi cho cô ấy xem cuốn sách gối đầu giường của tôi và Leonora.

"Ừm, trở nên thân thiết? Cách nói chuyện với phụ nữ? Cái gì đây?" 

"Sách dạy tán gái. Tôi còn có cả phiên bản 'cách nói chuyện với đàn ông' nữa."

Còn có cả 【Quan Hệ Nơi Công Sở ~ Phiên Bản Dành Cho Cấp Dưới ~】. Lần tới tôi định mua cả 【Quan Hệ Nơi Công Sở ~ Phiên Bản Dành Cho Cấp Trên ~】.

"A~... cho nên cậu mới rủ tôi đi ăn... hèn gì thấy lạ lạ." 

"Lạ à?" 

"Cậu rủ tôi đã hơi lạ rồi, rủ cả hai người kia thì lại càng không hợp lý. Chuyện này không giống phong cách của cậu chút nào."

Bị nói đây là phong cách của mình luôn á...

"Tôi đang cố gắng thay đổi cái mác 'kẻ đáng ghét' của mình theo cách riêng." 

"Tôi nghĩ cứ như lúc nãy là được rồi. Cố gắng rủ rê ăn uống liên tục có khi lại bị cho là một gã chuyên đi tán gái thật đó?"

Ừm...

"Helen, Dorothee, hai ngươi thấy sao?" 

"Tôi nghĩ nên dừng lại thì hơn. Người vui vì chuyện đó chỉ có ba chị kia, những người biết các điểm tốt của ngài Zieg thôi."

 "Một gã tán gái tính xấu thì nhân cách không phải 0 điểm mà là điểm âm. Tôi nói thật lòng đó, những việc không hợp với tính cách thì không nên làm."

Vậy à...

"Therese, vậy thì cô tự đi ăn một mình đi."

Tôi sẽ ăn cùng mèo và quạ.

"Quá tệ..." 

"Ngài Zieg, ý tôi không phải vậy." 

"Đó là sư tỷ của ngài đó! Tôi không đòi hỏi ngài phải tôn trọng gì, nhưng cũng đừng nói những lời vô duyên như vậy với người nhà chứ!"

Dorothee trách mắng tôi gay gắt quá.

"Ta đùa thôi mà..."

Dĩ nhiên là đi ăn cùng rồi.

"Vô vị kinh khủng!" 

"Ngài Zieg, tuyệt đối đừng đùa những câu như vậy với ba chị kia nhé."

Sách dạy tán gái có viết thỉnh thoảng một câu đùa cay độc, tinh tế cũng hữu dụng mà...

"Xin lỗi... Therese, tôi đãi cô nhé." 

"Không, để tôi trả. Tôi là chị mà."

Chị... Đúng là sư tỷ, lại lớn tuổi hơn, nhưng cảm giác làm chị thì không có...

Chúng tôi vừa nói chuyện rồi đi xuống cầu thang. Lúc đó, một người đàn ông tóc ngắn từ dưới đi lên.

"A..."

Tôi để ý thấy Therese kêu lên một tiếng nhỏ, nhưng không dừng lại mà tiếp tục đi xuống. Lúc đi lướt qua người đàn ông tóc ngắn, hắn ta nhìn tôi chằm chằm. 

Tuy nhiên, tôi lại không nhớ là ai. Chắc là một người nào đó bị tôi chọc giận.

"Chào anh."

Tôi nghĩ chào hỏi là quan trọng, liền cúi nhẹ đầu rồi tiếp tục đi xuống.

"Này..."

Không hiểu sao lại bị gọi lại.

"Gì vậy..." 

"Tại sao ngươi lại ở đây?"

Gã này là ai? Tuy tôi cũng phải dân tử tế gì, nhưng cũng nên cẩn thận lời ăn tiếng nói chứ.

"Có chút việc thôi." 

"Còn dám vác mặt đến đây à."

Đến mức đó sao, nói tôi á?

"Kệ tôi. Không biết anh là ai, nhưng đừng có cản đường. Tôi đang bận." 

"Ể?"

Không chỉ người đàn ông đó, mà cả Therese và Dorothee cũng ngẩn người ra.

"Hả?" 

"...Ngài Zieg, đó là ngài Augusto mà."

Hả?

Bình luận (12)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

12 Bình luận

Còn gì cay hơn việc đứa mình ghét ko thèm nhớ mặt mình:)
Xem thêm
Augusto cay lắm🤣🤣
Xem thêm
TRANS
giỏi
Xem thêm
còn nhớ tên đã hay lắm r :)))) LOL
Xem thêm
Quên cả cha này đc kể cx tài đấy anh
Xem thêm
gì vậy azai
Xem thêm
NDK
Cay thật, kẻ thù mà cũng ko nhớ mặt nữa
Xem thêm
Anh này hài thật:)))
Xem thêm
Hài ác :))
Xem thêm
nữa đi màa ra có 1 chap đọc chưa đã 🥲
Xem thêm