• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 1: nếu bạn chơi đùa với các nhân vật, bạn sẽ nhận hình phạt

13 Bình luận - Độ dài: 2,438 từ - Cập nhật:

1— Nếu bạn chơi đùa với các nhân vật, Bạn sẽ bị trừng phạt

"Cái quái gì cơ? Một cái thìa hả?"

Bên trong phòng hội nghị nhỏ. Giám đốc nghệ thuật nghiêng đầu bối rối trước đề xuất kỳ lạ của tôi.

“Cậu vừa nói… chúng ta nên tạo ra một nhân vật phản diện sử dụng một cái thìa thôi hả?”

“Đúng vậy.”

Tôi trả lời một cách bình tĩnh.

Giám đốc nghệ thuật vẫn nhìn tôi chằm chằm, rõ ràng là không hiểu gì cả.

“Tại sao trong số tất cả các loại vũ khí hiện có ngoài kia, lại phải chọn một chiếc thìa…?”

“Thì tại, Tối qua tôi đã xem một bộ phim.” tôi giải thích.

“Làm ơn đừng nói với tôi rằng bộ phim cậu xem thực chất có tên là 'The spoon murderer' nhé?”

Những người hiểu mọi việc quá nhanh như ông, rất khó chịu, biết không?

Ông ta nói đúng một cách đáng ngạc nhiên.

Một bộ phim cũ từng gây sốt trên mạng trong thời gian ngắn – Spoon Murderer. Đây là một bộ phim hài mà nhân vật chính liên tục bị quấy rối bởi một chiếc thìa.

Chiếc thìa, một vũ khí vô cùng kém hiệu quả, liên tục đánh nhân vật chính một cách chậm rãi và không hiệu quả. Không có một tí sát thương nào có thể gây tử vong thực sự.

Kết quả là, nhân vật chính cả đời bị tên sát nhân thìa hành hạ, không thể chết. Bất kể anh có đi đâu hay làm gì, tên sát nhân thìa luôn xuất hiện trước mặt anh ta.

Lấy cảm hứng từ đó, tôi nghĩ sẽ rất thú vị khi có một nhân vật phản diện hạng ba như vậy trong trò chơi của bọn tôi.

“Cũng hiểu sơ sơ rồi… Nhưng liệu nó có nhất thiết phải là một cái thìa không?”

“Có vấn đề gì à?”

“Nó chẳng có chút phong cách thực sự nào cả, cậu biết đấy. Chỉ cầm một cái thìa thì có thể làm được trò trống gì chứ…?”

“Chúng ta sẽ làm cho nó thật phong cách.”

“Ugh, nghiêm túc thật đấy à…!”

Không thể chịu đựng được nữa, giám đốc nghệ thuật cau mày, đập mạnh xuống bàn bằng cả hai nắm tay.

“Liệu sản phẩm này có thực sự có thể sẽ bán được không? Doanh số bán sản phẩm nổi bật của tháng trước đã chạm đáy ‘xã hội‘ rồi đấy! Lần này chúng ta không phải là cần một sự phục hồi thích hợp sao?”

“Ồ, vậy là Kang Pro cũng lo cho doanh số của công ty rồi sao? Cảm động ghê ha. Tôi còn tưởng cậu sắp nghỉ việc rồi chứ.”

”chính cậu là người khiến tôi lần đầu tiên muốn nghỉ việc đấy!”

Huff, huff. Giám đốc nghệ thuật thở hổn hển vì phải lớn tiếng quá nhiều.

Đây là lý do tại sao công việc bàn giấy lại đáng sợ. Hãy nhìn vào sức bền kém cỏi đó kìa. Có lẽ tôi nên bắt ông ta tập thể dục sớm thôi.

“Đừng quá lo. Doanh số chạm đáy rồi cũng sẽ tăng trở lại thôi ấy mà.”

“Cậu thực sự tự tin về điều đó sao…? Chỉ với một cái thìa…?”

“Còn gì khác ngoài việc thử và xem điều gì sẽ xảy ra? Đó là phong cách của tôi mà nhỉ?”

“Nên nhớ rằng tôi mới là người phải chịu khổ vì cái thứ phong cách này của cậu đấy…”

Giám đốc nghệ thuật hít một hơi thật sâu. Có vẻ bình tĩnh hơn một chút, ông ấy hạ giọng và hỏi tôi lần nữa.

“Vậy, cậu có tạo hình khái quát của nhân vật đó không…?”

“Đương nhiên. Rõ ràng là vậy.”

“Và chính xác thì nó là gì?”

Giám đốc nghệ thuật nheo mắt.

Tôi mỉm cười gian xảo đáp: 

“Chúng ta sẽ phát hành dưới dạng nhân vật giới hạn. Làm cho vẻ ngoài điển trai một tí là được.”

“…”

Bây giờ giám đốc nghệ thuật ngửa đầu ra sau, thậm chí không còn năng lượng để phản biện. Mái tóc dài của ông buông lơi trong không khí như một mớ rong biển.

Có lẽ tôi nên ăn súp rong biển bào ngư vào bữa trưa hôm nay nhỉ.

“Biên kịch à, xin hãy suy nghĩ lại một chút thôi cũng được…”

“Không, không cần thiết phải suy nghỉ nữa? Nếu Kang Pro làm tốt, chúng ta có thể biến dự án này thành một thành công lớn đấy.”

Với bản chất của trò chơi văn hóa gacha, việc có một khuôn mặt đẹp sẽ giải quyết được một nửa vấn đề. Nửa còn lại sẽ là điểm nhấn mà chúng ta thể hiện trong trò chơi.

Tôi chọn chiếc thìa làm điểm nhấn của nhân vật ấy.

Một nhân vật phản diện hạng ba dai dẳng bám chặt lấy nhân vật chính như tên giết người bằng thìa trong phim. Tôi muốn tạo ra một gã hề không biết cách từ bỏ.

“Đây chính là lúc cần đến sức mạnh của Kang Pro. Đó là lý do tại sao tôi đặc biệt gọi cậu đến đây hôm nay.”

“…”

Giám đốc nghệ thuật nhìn quanh phòng họp nhỏ. Chỉ hai người có mặt – tôi, giám đốc biên kịch và giám đốc nghệ thuật. Chỉ có mỗi hai chúng tôi.

“Hầy… Được, thử một lần xem sao vậy.”

Giám đốc nghệ thuật cầm bút và bắt đầu vẽ nguệch ngoạc gì đó lên tờ giấy trắng.

“Kẻ phản diện, đúng không? Vì nhân vật chính Arna của chúng ta là nữ, nên nhân vật này sẽ là nam… À, tên anh chàng này là gì thế?”

“Shin Yoon-seong.”

“Vậy, để phù hợp với người Hàn Quốc thì…”

Chỉ cần vài nét vẽ đơn giản, hình dạng của nhân vật đã xuất hiện.

Quả thực, chuyên gia vẫn là chuyên gia.

“Có nên vẽ nó đẹp trai hơn không? Cậu hiểu điều này mà, phải không?”

“Tôi hiểu. Như cậu đã nói ban nãy rằng cần phải đẹp trai mới có thể bán được. Nhưng còn thìa thì sao? Thìa cà phê? Hay thìa cơm? Cái nào thì phù hợp hơn?”

Khái niệm về vũ khí là quan trọng nhất. Trước hết, chiếc thìa đã được chấp thuận. Bây giờ đến vấn đề nên dùng loại thìa nào.

Và tất nhiên…

“Thìa cơm. Thép không gỉ. Hãy vẽ nó đơn giản nhất có thể.”

“Ồ, tưởng tượng cảnh anh chàng này vung thìa cơm trong trận chiến… Thật tình mà nói, cũng buồn cười phết.”

“Đó chính là vấn đề.”

Với ngoại hình điển trai và chiếc thìa hoàn toàn vô hại, hắn sẽ hành hạ nhân vật chính của chúng ta.

Miễn là nó “hề“ là được rồi. Còn Các yếu tố khác không quan trọng. Bọn tôi sẽ chỉ tập trung vào việc làm cho người chơi cảm nhận được sự vui vẻ.

“Tôi đã phác thảo sơ bộ. Trông nó đủ wow chưa?”

Kết quả đã ra đời. Một kiệt tác như thế này có thể được tạo ra chỉ bằng một vài nét vẽ khiến tôi háo hức chờ đợi phiên bản hoàn chỉnh cuối cùng.

“Hmm, hoàn hảo. Chiều cao vừa phải, tóc dày, chính xác như tôi tưởng tượng.”

“Vậy sao? Đối với tôi, nó cứ lạ lạ kiểu gì ấy. Nhìn vào thìa cơm này thử đi. Giống như nó đang cố gắng thách thức thị lực của người xem ấy…”

Giám đốc nghệ thuật, trông có vẻ không hài lòng, gõ nhẹ vào phần thìa.

“Nhưng mà, chuyện này có thực sự ổn không? NSX không nói gì về chuyện này sao?”

“NSX? À…”

Nhà sản xuất chung.

Người về căn bản chỉ đi quanh làng như một tù trưởng địa phương trước khi kết thúc chuyến tuần tra của mình.

Hắn ta biến mất ngay trước cuộc họp phản hồi của người chơi để tránh mọi lời chửi rủa, sau đó lại dùng tôi làm lá chắn 'thịt' cho hắn.

Xong, hắn ta là thằng khốn sẽ ăn quả bóng vàng trong nhà vệ sinh một mình.

Và tôi rất thích Home Run Balls.

“Biên kịch? Đột nhiên sắc mặt cậu u ám lại thế, cậu có ổn không đó?”

“NSX thằ… không, tôi sẽ xử lý chuyện NSX một cách thỏa đáng.”

“Này, có phải cậu định gọi anh ta là thằng khốn không đấy?”

“...Chúng ta kết thúc ngày hôm nay thôi, bữa trưa đã sẵn sàng rồi.”

Nhanh chóng sắp xếp tài liệu cuộc họp và tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Giám đốc nghệ thuật cũng đứng dậy theo.

“Nhân tiện, biên kịch này.”

“Hửm?”

Khi tôi sắp rời khỏi phòng họp, giám đốc nghệ thuật gọi tôi lại.

Còn điều gì khác muốn nói sao?

“Cống hiến hết mình cho công việc như thế này là tốt, nhưng… Đôi khi cũng phải chăm lo cho cơ thể nữa nhé.”

“Là sao?”

“Ý tôi là, chỉ muốn cậu ngủ một chút thôi. Đêm qua cậu ở lại văn phòng cả đêm mà, đúng không?”

Sau đó, giám đốc nghệ thuật phủi lớp bụi trắng trên vai tôi.

“Quần áo vẫn như ngày hôm qua, đầu tóc thì rối bù… Rõ ràng là cậu đã thức trắng cả đêm.”

Đây là lý do tại sao những người có nhận thức tốt lại khó chịu.

Tôi vẫy tay ra hiệu rằng đừng lo lắng.

“Tôi sẽ đến phòng xông hơi vào giờ ăn trưa. Tôi sẽ nghỉ trưa ở đó và trở lại thôi.”

“Ê, cậu nên chăm sóc sức khỏe của mình khi còn có cơ hội đi. Thấy chưa? Cậu đã lảo đảo rồi thây. Nếu cậu mà ngất xỉu thật thì…”

Bùm!

"Biên kịch!"

Tôi thậm chí còn không có thời gian để chăm sóc bản thân mình.

Ngay sau khi giám đốc nghệ thuật cảnh báo tôi, tôi đã bất tỉnh ngay tại chỗ.

chết tiệt.

Tôi thậm chí còn chưa xóa hết nội dung “người lớn“ khỏi ổ cứng của mình, thế mà giờ tôi lại phải đối mặt với tình huống này.

***

Cuộc thi sử dụng ma lực toàn quốc lần thứ XX – Cấp độ cao cấp

Người giành chiến thắng giải thưởng lớn lần này, là chiến binh chiến đấu năm thứ hai Arna Kristin Dotir

Học viện quân sự Han-yul

“Chết tiệt… tức vãi cả nồi.”

Sau khi hiểu rõ tình hình, từ đầu tiên tôi lẩm bẩm trên thế giới này chính là như vậy.

Thật là xui xẻo quá đi mà.

Mọi thứ xung quanh tôi đều lạ lẫm – những hình ảnh ba chiều sống động nằm rải rác khắp nơi, học viên mặc đồng phục đi lại, xe quân sự công khai vận chuyển vũ khí và đạn dược ngay giữa đường.

Đây không phải là thế giới tôi sinh sống.

Nói một cách chính xác thì đây chính là thế giới trong trò chơi <Tyr One> do công ty tôi phát hành.

Cơ thể tôi vẫn còn nguyên vẹn chứ?

Không, cơ thể vốn thiếu sức sống như xác chết của tôi giờ không còn thấy đâu nữa.

Mái tóc rối bù và đôi mắt mệt mỏi đã biến mất.

Thay vào đó, hình ảnh phản chiếu trên điện thoại của tôi – mái tóc đen như mực, làn da nhợt nhạt, đôi mắt sắc sảo.

Đó chính xác là khuôn mặt của Shin Yoon-seong mà giám đốc nghệ thuật vừa vẽ cách đây ít phút.

Tôi đã trở thành Shin Yoon-seong.

Tôi đã trở thành một nhân vật phản diện hạng ba mà tôi vừa tạo ra.

Trong số tất cả các nhân vật, tại sao tôi lại phải sở hữu chú hề này?

Đây chắc hẳn là sự trừng phạt của thần linh.

Bây giờ tôi phải làm gì? Tôi có nên tiếp tục sống dưới thân phận Shin Yoon-seong không?

Những lọn tóc dày trông đặc biệt kỳ lạ. 

Chẳng phải tôi quá may mắn khi đột nhiên có mái tóc như vậy sao?

“Con mịa cuộc đời…”

Bị kẹt ở đây như một sợi tóc. Đây là một thế giới đầy rẫy quái vật và quái vật nhỏ hơn. 

Một bước đi sai lầm là tôi “bán muối“ thật luôn.

Mặc dù vậy, tôi đã “suýt bán muối“ một lần rồi.

Nếu tôi biết điều này sẽ xảy ra, tôi đã tạo ra một thế giới hòa bình hơn. Hoặc tốt hơn nữa, tôi không nên tham gia vào dự án trò chơi này ngay từ đầu.

Tôi ước gì họ lặng lẽ tạo ra một trò chơi mô phỏng hẹn hò; tại sao tôi lại chọn can thiệp vào trò chơi này để tìm kiếm vinh quang?

“Shin Yoon-seong, cậu đang làm gì ở đây?”

Trong lúc tôi đang ngồi một mình trên băng ghế và chìm đắm trong suy nghĩ tuyệt vọng, một nam sinh mặc đồng phục đã gọi tôi.

“Hôm nay không phải cậu có trận đấu đánh giá với Arna sao?”

“Arna…?”

Cái tên quen thuộc đó. Arna Kristin Dotir của <Tyr One>.

Cậu ta đang nói với tôi rằng tôi có một trận đấu đánh giá với cô ấy ngay lúc này luôn á hả?

“Đừng giả vờ ngu ngơ nữa. Chính cậu là người bắt đầu, thách thức cô ấy. Đừng nói với tôi là cậu đang tạo sự hồi hộp để rồi không xuất hiện nhé?”

“…”

Canh thời gian chuẩn quá ha. Vừa đến nơi, tôi đã phải vật lộn với nhân vật chính rồi.

Đây quả thực là một trò chơi bị đáng nguyền rủa. Người tạo ra trò chơi này chắc chắn là một con quỷ.

Ah, tôi là người tạo ra trò này mà nhỉ.

“Ừm…”

Dù sao thì có vẻ như tôi phải tham gia vào một trận đấu đánh giá gì gì đó…

Tôi có nên đến không? Dù sao thì tôi cũng sẽ thua thôi. Có cần phải đến đó chỉ để ăn đòn không?

Đing!

Nhiệm vụ: Bổn phận của một nhân vật phản diện

Tiếp tục trận đấu đánh giá với Arna Kristin Dotir.

Phần thưởng hoàn thành: <Điểm SP 1>, <Chỉ số tổng thể của Arna +1>

Hình phạt khi không hoàn thành: <Tịch thu 1.000 sợi lông trên đầu(tóc)>

“…”

1.000 sợi tóc sẽ bị tịch thu?!

Ở đây có một con ác quỷ còn độc ác hơn nữa nè, đúng không?

Bình luận (13)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

13 Bình luận

Hề thật, đúng như kì vọng lúc đọc tên truyện
Xem thêm
Ko đạt là mất 1 chỏm tóc chứ đùa nó có mọc lại hay ko thì ko bt nx
Xem thêm
K sao mất tóc r hóa Saitama cũng đc mà =))
Xem thêm
Vcl ác độc
Xem thêm
hình phạt đáng sợ vờ lờ, không phải hói do tự nhiên mà do can thiệp
Xem thêm
Không làm thì mất tóc
Xem thêm
Cô ???
Main ban đầu là nữ à
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Cho mình hỏi là đoạn nào được không người đẹp ơi để mình fix 🫁
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Đã fix rồi nha, cảm ơn người đẹp🤓
Xem thêm
Muốn giữ tóc thì làm phản diện:0
Xem thêm