Trong thế giới quan của Sera, khái niệm "vĩnh hằng" thực sự tồn tại.
Khi ai đó đạt đến đỉnh cao trong một lĩnh vực, họ có thể hòa làm một với ý chí của thế giới. Dĩ nhiên, quá trình đó cực kỳ khó khăn và phức tạp.
Những người đạt tới cảnh giới đó sẽ được ban cho một loại sức mạnh đặc biệt. Một quyền năng thay đổi cả quy luật tự nhiên, vượt xa giới hạn con người.
Tương truyền rằng Công tước đầu tiên của lãnh địa Tristan là một trong những hiệp sĩ mạnh nhất lịch sử đã từng dùng kiếm chém rách cả không gian và thời gian.
Một nhát kiếm có thể xuyên thủng mọi giáp trụ, cắt đôi không gian, thậm chí biến ban ngày thành ban đêm.
Và ông cũng chính là người sáng lập ra kiếm pháp Tristan mà tôi đang luyện.
Câu chuyện nghe thật phi lý, nên từ lâu chỉ được xem là truyền thuyết.
Nhưng...
'Có lẽ không chỉ là truyền thuyết.'
Nhìn vào sức mạnh của người trước mặt tôi, một "Vĩnh hằng" thực thụ, tôi hoàn toàn bị thuyết phục rằng những điều ấy là thật.
Atalante Swansong.
Một Vĩnh hằng nắm giữ quyền năng Bất tử, nổi danh khắp lục địa.
"Ồ, em tới sớm nhỉ."
Thật khó tin rằng cô gái nhỏ trước mắt lại là huyền thoại sống ấy.
Tóc tím, mắt tím ánh lên sức sống, nhìn kiểu gì cũng chả giống người đã sống hơn ngàn năm.
"Sao đấy?"
"Dạ…"
Tôi vội ngồi xuống.
"Cảm ơn vì đã nhận lời mời đột ngột của ta. Chắc em hơi bất ngờ."
Giọng cô nhẹ nhàng, có vẻ đang cố gắng tạo không khí thoải mái.
"…"
Nhưng tôi biết rõ rằng Atalante ghét lãng phí thời gian hơn bất kỳ ai.
Nếu đã trực tiếp gọi tôi đến, chắc chắn là chuyện lớn.
"Em đoán được lý do ta gọi em tới chứ, Dowd Campbell?"
"Em không chắc lắm."
"Có một tin xấu, và một tin còn tệ hơn. Muốn nghe cái nào trước?"
"…Tin xấu trước đi ạ."
"Hừm~ Em đã dính vào khá nhiều chuyện rắc rối, ngay cả trước khi chính thức nhập học."
Atalante đeo kính, lật nhanh vài tài liệu. Chắc là hồ sơ về tôi.
"…Em không cố ý gây chuyện đâu ạ."
"Chính vì vậy mới đáng ngạc nhiên. Trong lịch sử Elfante, chưa từng có ai như em."
Cô thở dài, rồi khẽ cười.
"Nhưng, khả năng thoát khỏi rắc rối cũng là một dạng tài năng."
"…Đây mà là tin xấu sao?"
Toàn lời khen mà?
Atalante nhếch môi.
"Điều đó có nghĩa là em sẽ còn bị kéo vào nhiều chuyện lớn hơn nữa."
"…"
Không biết phải phản bác thế nào.
"Và giờ là tin tệ hơn."
Cô tháo kính, chống cằm, mỉm cười tinh quái.
"Dowd này…"
"Vâng?"
"Em biết gì về quỷ?"
Ánh mắt cô lúc này hoàn toàn nghiêm túc, không còn chút đùa giỡn nào.
Dù đã nắm gần như toàn bộ thông tin trong học viện, một Dowd Campbell trong mắt Atalante vẫn là bức màn bí ẩn.
Ngay cả lúc này, biểu cảm bình tĩnh của tôi cũng càng khiến cô hứng thú hơn.
'Thú vị đấy.'
Atalante thầm cười khi nhìn gương mặt lạnh tanh của tôi dù cô vừa thả một quả bom cực lớn.
Một học sinh bình thường chắc đã run cầm cập chỉ vì được triệu tập riêng với Hiệu trưởng rồi. Khoảng cách địa vị là đủ để khiến bất cứ ai chịu áp lực.
Nhưng cậu trai này thì khác.
'Không hề có chút căng thẳng nào.'
Ngay cả khi đối mặt với câu hỏi nặng nề về "quỷ", biểu cảm của cậu ta vẫn không đổi.
Thậm chí trông cậu còn đang suy nghĩ rất nghiêm túc như thể đang cân nhắc xem nên trả lời thế nào mới hợp lý nhất.
'Vậy là với bài kiểm tra phản ứng khẩn cấp… cậu ta đậu rồi.'
Với kinh nghiệm lâu năm, Atalante chẳng mất nhiều thời gian để đánh giá một người.
Nhưng Dowd lại trả lời ngoài dự đoán.
"Em nghĩ mình không nên tiết lộ quá nhiều về chuyện này."
"Cái gì cơ?"
"Em đâu biết cô sẽ dùng thông tin đó vào việc gì."
Atalante khẽ bật cười trước câu trả lời.
"…Không thích bị dò xét à?"
Thực ra, ai cũng đoán được là đang có âm mưu gì đó đằng sau thôi. Việc cậu còn chưa được phân lớp trong khi những học sinh khác đã nhập học từ lâu cũng đủ để dấy lên nghi ngờ.
"Sao mà em thích cho được khi bản thân đang bị thao túng chứ."
Nhưng...
Cô không ngờ Dowd lại trực tiếp nói ra như vậy.
Atalante nheo mắt, hỏi lại:
"Ý em là sao?"
"Như cô đã nói, em đã dính vào không ít vụ việc lớn. Với chừng ấy ánh mắt đổ dồn, tin đồn là chuyện không tránh khỏi."
Dowd điềm tĩnh tiếp lời:
"Giờ phe phái khắp nơi đều đang hỗn loạn. Ai cũng tranh giành nhân tài, nên việc nhiều người nhắm vào em cũng chẳng có gì lạ."
Quả thật, khắp nơi đều đầy rẫy tin tức hỗn loạn. Nào là liên minh bộ lạc đảo chính, nào là thánh địa cải tổ, thêm cả tranh đoạt ngai vàng nữa…
Cả đại lục đang chìm trong hỗn loạn.
Kể cả tam đại thế lực "Tam giác vàng" cũng thế. Bên ngoài thì thân thiện, bên trong thì ngấm ngầm cạnh tranh khốc liệt.
"…"
Nhưng để phân tích và kết luận như vậy, một học sinh bình thường, thậm chí là con trai một nam tước, thì không thể nào làm được.
Ấy vậy mà Dowd lại nói ra một cách tự nhiên như chuyện thường ngày.
Atalante cười thầm.
"Chỉ có điều, bây giờ lại chẳng có tin tức gì cả. Điều này cho thấy có ai đó đang cố tình ém thông tin về em. Hoặc..."
"Hoặc sao?"
"Hoặc là, mọi thế lực đều đồng loạt giả vờ như không biết gì. Em không rõ lý do hay cách thức, nhưng rõ ràng có người đứng sau dàn xếp."
Nếu không vướng hình tượng, Atalante thật sự muốn đứng dậy vỗ tay.
Phân tích chính xác, phán đoán sắc bén.
'Khả năng chính trị cũng đạt yêu cầu.'
Trên thực tế, Dowd đã được cô đưa vào kế hoạch tương lai. Ban đầu Atalante còn lo rằng cậu sẽ không đủ năng lực, nhưng giờ thì cô hoàn toàn hài lòng.
Không, phải nói là cực kỳ hài lòng khi nhặt được một viên ngọc quý giữa đám học sinh.
Vì quá phấn khích, Atalante buột miệng nói ra điều vốn chưa nên tiết lộ.
"Trước hết, ta xin lỗi vì đã can thiệp vào thông tin của em. Nhưng điều đó là cần thiết."
"…Vì sợ em nổi bật quá sao?"
"Đúng vậy."
Atalante mỉm cười, tiếp lời:
"Vì nếu em nổi bật quá… thế giới sẽ diệt vong."
"…"
Lần đầu tiên, vẻ mặt lạnh lùng của Dowd xuất hiện vết rạn.
Nhìn gương mặt ngớ ra của cậu, Atalante bật cười khúc khích.
"Ta không nói đùa đâu. Dù chỉ rò rỉ tin đồn thôi cũng đủ khiến khả năng đó tăng cao."
"…Diệt vong? Cô đang nói cái quái gì vậy…?"
"Giờ thì cứ lo học hành đi. Sớm muộn gì em cũng sẽ biết thôi. Học viện cũng đang cố gắng ngăn chặn chuyện đó xảy ra."
Nói rồi, Atalante đưa cho Dowd một tờ giấy, kèm nụ cười nhẹ.
“Trước tiên, em xem cái này đi.”
Trên giấy là một biểu tượng lớn.
“Cô hỏi em về quỷ dữ lúc nãy cũng vì cái này đấy.”
“Vâng?”
“Đây là ký hiệu của một tổ chức tên THANH TRỪNG.”
Ngay khi nghe thấy cái tên đó, ánh mắt Dowd lập tức trầm xuống.
‘Cả cái này cũng biết sao?’
Atalante tiếp tục, giọng bình thản.
“Tổ chức này không nổi tiếng lắm với công chúng, nhưng trong giới ngầm thì cực kỳ khét tiếng. Chính bọn chúng đứng sau vụ ám sát Tiểu thư Tristan và sự cố quái vật bạo loạn.”
Kẻ thờ quỷ.
Đúng như cái tên, chúng coi những quỷ dữ, vốn là kẻ thù truyền kiếp của nhân loại, là thần linh rồi tìm cách hồi sinh chúng.
Sự tồn tại của THANH TRỪNG chẳng khác nào một khối u ác tính đối với thế giới.
“Chúng đã tấn công Tiểu thư Tristan hai lần rồi. Sẽ chẳng lạ nếu có lần thứ ba.”
“…Sao cô lại nói cho em chuyện này?”
Atalante chỉ cười đầy ẩn ý, rồi lục ngăn bàn lấy ra thứ gì đó.
Nếu không thể tiết lộ thêm chí ít cũng nên thể hiện chút thành ý.
“Em muốn cầm cái này không?”
Đó là một tấm thẻ đen nhỏ. Bề ngoài trông bình thường, nhưng ánh mắt Dowd lập tức thay đổi khi nhìn thấy nó.
‘…Cậu ta biết món này thật?’
“…Cô có chắc mình nên đưa thứ này cho em không?”
“…”
Atalante thoáng khựng lại. Ý Dowd rõ ràng là thứ này quý giá đến mức ngay cả Hiệu trưởng cũng không thể dễ dàng trao tay người khác.
Nếu cậu biết giá trị của nó, thì không chỉ đơn giản là suy luận giỏi nữa rồi, mà gần như là thần giao cách cảm.
‘Nhưng, có lẽ…’
Atalante thử thăm dò:
“Em biết thứ này là gì sao?”
“Nó sẽ được kích hoạt trong vòng một tuần nữa, tại Sảnh Gregory—”
Dowd còn chưa nói hết, Atalante đã phá lên cười.
‘Đúng là một viên ngọc quý.’
Cậu bé này luôn vượt xa mọi kỳ vọng của cô.
“Cứ nhận lấy đi. Với vận xui dính trên người em, chắc chắn sẽ cần nó.”
“…"
Vừa hay, cô cũng muốn tặng cậu một phần thưởng xứng đáng.
“Nếu em biết nó là gì, chắc cũng biết cách sử dụng. Làm tốt nhiệm vụ, rồi cho ta xem kết quả. Nếu ta hài lòng ta sẽ thưởng thêm. Được chứ?”
Dowd nhận lấy thẻ đen, vẻ mặt vẫn còn ngỡ ngàng.
“…Không ngờ lại được nhận bài tập về nhà từ đích thân Hiệu trưởng.”
“À, còn có một ‘bài tập’ khác nữa đấy.”
“Vâng?”
“Em có quen thân với ứng cử viên Anh hùng và Tiểu thư Tristan không?”
Chỉ vừa nhắc tên họ thôi, biểu cảm Dowd đã vặn vẹo kinh khủng, đến mức Atalante cũng phải giật mình.
Cậu trai này còn chẳng xi nhê gì khi nghe chuyện học viện bị quỷ nhân tấn công kia mà.
“…Thì, em cũng muốn thân thiết lắm.”
Nói thế, nhưng cả người cậu viết rõ chữ "không hề muốn".
“Vậy thì cố mà thân thiết với họ đi.”
“…Có lý do gì đặc biệt không ạ?”
“Có.”
Atalante mỉm cười dịu dàng:
“Nếu không, thế giới sẽ diệt vong.”
“…”
Dowd nhìn cô với ánh mắt kiểu "sao tận thế mà dễ thế", khiến Atalante lại bật cười.
Không phải cô nói đùa. Vì cuối cùng, kế hoạch của cô trông cậy vào chính ba người bọn họ.
***
"Thế giới tận diệt…"
Tôi vừa đi dọc hành lang vừa lặp lại lời Atalante.
Nói thật, tôi cũng chẳng hiểu lắm. Quy mô câu chuyện quá lớn, vượt xa khỏi phạm vi game mà tôi từng biết.
Trong game, "tận thế" chỉ đơn giản là một trong những bad ending. Nhưng giờ, hành động của tôi thực sự có thể gây ra chuyện đó...
‘…Để tính sau đi.’
Giờ thì—
“Mình có thứ này rồi.”
Tôi nhìn tấm thẻ đen trong tay.
Một chiếc "chìa khóa" mở ra thế giới khác.
Trong game, món này gần như không thể lấy được, ngoại trừ cấp bậc như các trưởng khoa hoặc chính Hiệu trưởng.
Mà cũng đúng thôi, cho người chơi thứ này từ đầu thì game còn gì cân bằng?
Tôi không nghĩ mình sẽ nhận được món này sớm thế. Chắc vì tôi hoàn thành cả nhiệm vụ chính lẫn nhiệm vụ khẩn cấp.
“…”
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi vui.
‘Kịch bản gốc đang lệch rồi.’
Bình thường, tổ chức THANH TRỪNG chỉ xuất hiện sau vài tháng. Lẽ ra, lúc này tôi còn đang lo nhập học cơ mà.
Tóm lại, mọi thứ đang tăng tốc chóng mặt.
"…"
Điều đó cũng đồng nghĩa: tôi phải mạnh lên nhanh nhất có thể.
Tôi thở dài, xốc lại tinh thần.
THANH TRỪNG trong game vốn nổi tiếng là "máy nghiền tân thủ" — đánh bại hắn lúc này, kể cả khi tôi đã có [Tuyệt Vọng], vẫn cực kỳ nguy hiểm.
‘Nhưng với thứ này…’
Tôi lật thẻ đen trên tay.
Có thể mọi chuyện sẽ dễ thở hơn nhiều.
Chỉ cần tận dụng tốt các nguồn lực: phòng nghiên cứu quái vật, kho tư liệu Vision, và cả tấm vé yêu cầu Percy còn nợ tôi…
‘…Có thể thắng.’
Tôi tin mình có thể chế ra thứ gì đó giúp đánh bại tên trùm này.
“À, tìm thấy em rồi.”
Đang mải tính toán, tôi nghe thấy tiếng gọi quen thuộc.
Là Conrad Baltador, Trưởng khoa Kỵ sĩ.
“Thầy tìm em có chuyện gì ạ?”
“Dù em chưa có lớp chính thức, nhưng học viện quyết định em không thể chậm tiến độ. Đây.”
“…”
Tôi nhận lấy tờ giấy.
‘Sao mình lại được đích thân trưởng khoa giao việc thế này?’
“Đây là lớp tạm thời. Bắt đầu từ ngày mai, em học cùng nhóm này.”
“…”
‘Không.’
‘Đéo ổn rồi.’
‘…Đùa nhau à?’
“…Cái này… đúng thật chứ ạ?”
“Có gì sai sao?”
‘CÓ!’
Tay run run, tôi chỉ vào danh sách học sinh.
Lớp trưởng — Eleanor Elinalise La Tristan.
Lớp phó — Iliya Krisanax.
Chỉ cần hai cái tên đó là tôi đã ngửi thấy mùi… hủy diệt rồi.
Tại sao, trong cả cái học viện rộng lớn này, lại nhét tôi vào cùng hai quả bom hẹn giờ đó?
“…Đây thật sự là quyết định cuối cùng sao ạ?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao Chủ tịch Hội học sinh lại học chung với năm nhất…?”
“À, cái đó.”
Conrad cười vô cùng thản nhiên:
“Đây là lệnh của Hiệu trưởng.”
“…”
Tôi bỗng nhớ lại "bài tập" mà Atalante giao.
Phải thân thiết với họ.
‘Quả là một ngày đẹp trời để tiễn ai đó về thế giới bên kia.’
‘Địt con mẹ cuộc đời…!’


7 Bình luận