• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 06: Nỗ lực ám sát (1)

0 Bình luận - Độ dài: 2,138 từ - Cập nhật:

“Có vẻ bọn chúng chặn việc liên lạc với bên ngoài rồi.”

Eleanor nói sau khi kiểm tra thiết bị xung quanh.

“Đừng quá lo lắng. Bên phía Học viện cũng đang hành động rồi.”

Mọi người vẫn còn giữ được bình tĩnh nhờ vào khả năng kiểm soát tình hình của Eleanor.

Chính xác hơn thì cô ấy vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như mọi khi.

‘Con người  có thật sự biết cách thể hiện cảm xúc không thế?’

“Vậy thì chúng ta chỉ cần chờ ở đây thôi đúng không?”

Một cậu học sinh nhỏ nhắn lo lắng hỏi. Ngó qua cây tượng và áo choàng thì chắc cậu ta là người của học viện Pháp Thuật.

“Không, tôi không nghĩ vậy.”

Iliya, người vốn đang giữ im lặng nãy giờ, khoanh tay lại rồi đáp.

Cô ấy tiếp lời khi thấy Eleanor quay sang cô.

“Chúng ta nên di chuyển thì hơn. Nếu cứ đứng đây thì sẽ rắc rối lắm, phải chứ?”

“Ý cậu là sao?”

“Tôi nghĩ Chủ tịch cũng để ý rồi. Chúng ta không phải là những người duy nhất ở đây.”

Biểu cảm Eleanor hơi thay đổi tỏ vẻ đồng ý.

Học sinh vốn đã bối rối nay còn thấy khó hiểu hơn. Có vẻ chỉ hai người họ là nhận ra sự nghiêm trọng của tình hình hiện tại.

“…”

‘Sao hai người họ biết được hay vậy?’

Tôi thì có cửa sổ nhiệm vụ nên mới có được thông tin. Bộ hai người là mấy kiếm sĩ có khả năng cảm nhận kẻ thù trong truyền thuyết à?

Có vẻ cái danh boss cuối và nhân vật chính cũng không phải để trưng.

“Xét thấy Chủ tịch Hội học sinh đang ở đây thì chắc là họ cũng không tới để chào hỏi đâu.”

“Ý em là gì?”

“Việc chị đến từ một gia đình danh giá là đủ lí do để nghĩ vậy rồi.”

Đúng là bọn tội phạm cũng hay nhắm vào mấy quý tộc cao cấp thật, nhưng ở đây rõ ràng là Iliya đang cà khịa Eleanor.

Gia tộc Tristan gieo nhân nào gặt quả nấy thôi. Họ phải trả giá cho vô vàn hành động tàn ác mà mình đã gây ra.

Nhận ra ngụ ý trong lời Iliya, mặt Eleanor đanh lại.

“Cô nên ăn nói cẩn thận thì hơn đấy, Tân sinh.”

“A, em không có ý gì thâm sâu cả.”

Iliya mỉm cười vô tội trước phản ứng của Eleanor.

Nghĩ lại thì trong game Iliya cũng khéo léo trong việc đối nhân xử thế.

“Dù sao thì di chuyển vẫn hơn là chờ chết ở đây đúng chứ?”

“…Tôi cũng nghĩ vậy.”

Chất giọng nặng trịch của gã đô con nhất nhóm vang lên.

Nhìn qua thì chắc cậu ta là man di đến từ khu phía Đông của Đế Quốc. Mà chiếc rìu to tướng sau lưng cậu nhìn chiến thật.

“Vị trí hiện tại khá bất lợi cho chúng ta. Ta cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nên tôi nghĩ tốt nhất chúng ta nên di chuyển đến nơi thuận lợi hơn.”

Biểu cảm mọi người thay đổi dần theo lời nói của cậu ta.

Tuy nhiên, đó không phải là sự sợ hãi. Ngược lại họ giống như hạ quyết tâm sẵn sàng đối mặt với mọi khó khăn sắp tới.

Quả không hổ danh là nhóm top đầu. Họ nhanh chóng thích ứng với tình huống bất ngờ này.

Vả lại nếu quan sát kĩ thì họ cũng đều là các nhân vật được đặt tên cả.

Chiến binh Luca, pháp sư Falco, trị liệu sư Trisha, và xạ thủ Grid. Ngoài ra còn có Iliya, anh hùng kiêm luôn đội trưởng.

‘Tổ đội Anh hùng’

Theo đúng tuyến nhiệm vụ thì đây là lần gặp gỡ đầu tiên của họ.

Thông qua việc thể hiện khả năng phối hợp và hỗ trợ nhau ăn ý trong kì thi, họ cứ thế thành lập một đội rồi đồng hành với nhau.

Nói cách khác, tất cả mọi người trong này đều là nhân vật chính trong câu chuyện, trừ tôi.

“…”

Chà, nếu vậy thì.

Tôi có thể yên tâm tiến hành kế hoạch của riêng mình rồi.

“Khu trung tâm là nơi phù hợp nhất.”

Vừa dứt lời, mọi ánh nhìn đổ dồn về tôi.

Không hề nao núng, tôi cứ thế chỉ vào bản đồ của khu vực.

“Có nhiều trang thiết bị và dụng cụ y tế ở đó, đồng thời không gian cũng khá rộng. Ít ra chỗ đó sẽ giúp ta tránh các cuộc đột kích bất ngờ hơn là trong không gian hẹp.”

Tất cả nghiêm nghị gật đầu, bởi lẽ luận điểm cậu đưa ra khá hợp lý. Có vẻ mọi người đều thấy thuyết phục.

Nhưng vấn đề lại là đây.

“Và tôi sẽ tới chỗ này.”

Khi tôi chỉ vào một khu vực hoàn toàn khác trên bản đồ, tất cả im bặt.

Bầu không khí nặng nề tới mức phải mất một lúc lâu mới có người lên tiếng.

“…Tại sao cậu lại đến đó một mình?”

 “Bởi đó là điều cần thiết.”

“Nhưng tại sao?”

“Tôi làm vậy là có lí do cả.”

Trông tôi lúc này chẳng khác gì một thằng điên rồ cả. Trong cái lúc mà cuộc tập kích luôn chực chờ thì lại xuất hiện một kẻ khăng khăng đi một mình.

Tôi không nói lí do vì tôi không muốn.

‘Tại sao ư?’

‘Bởi vì tôi muốn đi một mình’

“…”

Không không, không có chuyện tôi quên nhiệm vụ bảo vệ Eleanor đâu.

Nhưng giờ hãy bình tĩnh lại và nghĩ cho thật kĩ nhé.

‘Cô ta mà cần tôi bảo vệ á?’

Sao không để mặc cho họ xử lý mọi chuyện trong khi tôi cứ thế lủi đi chỗ khác?

“Tôi không thể tiết lộ bây giờ, nhưng việc này rất quan trọng. Tôi sẽ giải thích sau.”

Cậu ta khẳng định bằng giọng chắc nịch.

‘À, dù gì thì nó cũng không hoàn toàn là nói dối.’

Trên đời này có gì quan trọng hơn tính mạng tôi chứ?

***

“Thành công rồi.”

Tôi lẩm bẩm khi bước dọc hành lang tối.

Tôi lo rằng mình có thể bị phản đối, nhưng việc đánh bại Iliya giúp tôi có ảnh hưởng lớn hơn tôi nghĩ.

Vậy thì chẳng phải kẻ càng mạnh thì sẽ càng có uy tín sao?

Mục tiêu của tôi là trốn cho đến khi mọi chuyện xong xuôi. Dù gì thì Eleanor cũng là mục tiêu chính của họ mà, nên khả năng cao bọn chúng không quan tâm đến thằng ất ơ như tôi đâu.

‘Tôi sẽ lặng lẽ tận hưởng khoảnh khắc yên bình này vậy—’

“Chờ đã, cậu học sinh kia!”

‘— Ừ thì, đó có vẻ là giấc mơ viển vông rồi.’

Chắc là ông trời ghét tôi lắm.

Nghĩ như vậy, tôi quay qua hướng giọng nói phát ra.

“Cậu thật sự còn sống này…!”

Ông ta nhanh chóng tiếp cận tôi.

Trên ngực ông ta có treo bảng tên. Trông ông ta như thể gặp khó khăn khi phải di chuyển trong không gian tối vậy.

Chuyển động ông ta cũng có phần gượng gạo.

“Cậu có thể hộ tống tôi không? Tôi sẽ yêu cầu hỗ trợ.”

“…Nhưng chẳng phải nguồn điện bị cúp rồi à?”

“Ehe, tôi dư sức sửa nó trong một nốt nhạc. Cậu dẫn tôi đến chỗ nguồn điện nhé?”

Tôi nhìn vào gã kia rồi giữ im lặng.

Hmm.

‘Tên này…’

Thông báo hệ thống

[Phát hiện nguy hiểm.]

[Phát hiện sát khí, chưa có nguy hiểm trực tiếp.]

[Kĩ năng: Tuyệt vọng tăng lên bậc F.]

Hắn ta nói dối không chớp mắt luôn kìa.

‘Đệt mợ.’

‘Sát thủ à?’

Nhìn mớ sát khí kia là đủ hiểu.

Từ từ, đáng ra họ giờ đang ở chỗ nhóm của nhân vật chính chứ? Tại sao lại có kẻ rỗi hơi đi tìm tôi?

Rốt cuộc kiếp trước tôi đã gây ra tội tình gì thế.

“…Được thôi.”

Tôi cười gượng rồi đáp.

‘Dù sao thì, tôi nghĩ mình có thể xoay xở với thứ này

***

‘Dễ hơn mình nghĩ.’

Hasmed nghĩ thầm khi nhìn vào cậu học sinh trước mặt.

Đúng là một kẻ tầm thường đến vô vọng. Cậu ta còn ngu ngốc đến độ bị lừa mà chẳng mảy may nghi ngờ.

Tất nhiên, khả năng cải trang của Hasmed còn lừa được cả những kẻ sắc sảo nhất mà, nên cũng không trách cậu ta được.

Bán nguyệt Hasmed.

Thủ lĩnh của nhóm sát thủ trong chiến dịch lần này.

Được biết đến với khả năng cải trang thượng thừa, có thể hoàn toàn bắt chước nạn nhân của hắn.

Và mục tiêu tiếp theo của hắn là cậu học sinh này.

‘Với thân phận là một học sinh tầm thường thì chẳng có lí do gì để đứa con gái nhà Tristan nghi ngờ cả.’

Hắn đã nghe tin báo rằng đội sát thủ trước đã bị triệt hạ bởi con ả ác quỷ kia.

Tuy nhiên, đến cả cô ta cũng sẽ hạ thấp cảnh giác với một cậu học sinh bình thường thôi.

Dù gì thì khả năng ngụy trang của Hasmed còn hoàn hảo qua mặt được cậu học sinh trước mặt mà.

“Đây là phòng hệ thống.”

Nghe vậy, Hasmed cười thầm.

Bảo cậu ta dẫn đường cốt để đánh giá kĩ năng của cậu thôi.

Một sát thủ chuyên nghiệp như hắn dư sức đánh giá sức chiến đấu của một người thông qua cử động của họ.

Và hắn chắc chắn rằng cậu hóc sinh trước mặt hoàn toàn là một tên gà mờ.

Yếu đến độ giết hắn dễ như bỡn vậy.

‘Được rồi, lụm xác thằng này và giết Tiểu thư Tristan nào.’

Ông biết rằng Tiểu thư Tristan và các học sinh khác tập trung ở khu vực trung tâm.

Khi họ bị xao nhãng bởi đồng đội hắn cũng là lúc hắn hòa nhập vào nhóm với thân phận là một học sinh tầm thường.

“Vậy à?”

Hasmed mỉm cười và rút ra thứ gì đó.

“Cậu cố gắng rồi. Nên tôi sẽ thưởng cho cậu.”

Hắn rút dao và đáp bằng giọng thê lương.

Tất nhiên rồi, phần thưởng sẽ là cái chết của cậu ta.

Thường thì vào những lúc như này, nạn nhân sẽ nghi vấn, rồi chối bỏ sự thật, cuối cùng hoảng loạn mà chết.

Hắn rất tận hưởng mấy khoảnh khắc như vậy—

“A, ơn trên phù hộ, ra là Hasmed thật.”

“…”

Tuy nhiên, tên trước mặt lại tỏ vẻ vui mừng…

Nhìn kiểu gì thì đó cũng đâu giống như là nghi vấn hay hoảng loạn đâu. Thậm chí cậu ta còn chẳng có chút gì gọi là sợ hãi nữa.

Ở phía đối diện, Dowd lau mồ hôi trán và thợ dài nhẹ nhõm.

“Nếu đổi thành kẻ tầm thường vô danh nào đó thì tình hình trở nên nguy hiểm hơn nhiều rồi. May thật ~.”

“…”

“…Mày đang nói nhăng nói cuội gì thế?”

“Lúc đầu tôi không chắc nên tôi vẫn còn hơi do dự. Nói thật là tôi sẽ gặp nguy hiểm nếu ông là một kẻ yếu đuối đấy. Thậm chí tôi còn định chạy trốn nếu kẻ đó không mạnh như ông.”

“Cái quái gì?”

“Chảy nước mũi, ngón tay run rẩy, dáng đi kì lạ… May là ông vẫn giữ những thói quen tôi biết.”

“…!”

Mặt Hasmed đanh lại.

Hắn không phải là kẻ duy nhất quan sát và đánh giá đối phương.

Chuyện này nằm ngoài dự đoán.

Cả đời hắn đã đi săn vô số người, nhưng giờ hắn lại ở trong vị trí con mồi.

‘Mình sẽ không để hắn chết dễ dàng được.’

Hasmed phải bắt hắn phun ra mọi thứ trước khi kết liễu tên đó.

Hạ quyết tâm, Hasmed lập tức lao vào cậu học sinh trước mặt.

Cho kiến thức tên đó có sâu rộng đến mức nào đi chăng nữa thì chẳng qua hắn cũng chỉ là thằng yếu đuối thôi. Hasmed có thể kết thúc trận chiến này trong một đòn!

“Để xem, [Tuyệt vọng] lên hạng A rồi này…”

Tuy nhiên, đối thủ của hắn lại cư xử vô cùng kì lạ, lảm nhảm mấy thứ khó hiểu mặc cho Hasmed vẫn đang lao vào.

Cậu thậm chí còn nhặt một thanh gỗ trên sàn nhà rồi vung vẩy như đang xài kiếm thật nữa chứ.

‘Nực cười thật!’

Hắn thầm khinh bỉ rồi vung kiếm chém mạnh xuống.

Tuy nhiên…

Mọi chuyện sau đó lại vượt ngoài tưởng tượng của hắn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận