〚Rồi sao nữa?〛
Marquis Riverback cất tiếng trong khi vẫn còn đang lơ lửng giữa không trung.
Ẩn trong đó là vô vàn mỉa mai cùng cảm giác phi lý đến cùng cực.
Sao hắn lại phải lãng phí phước lành của ác quỷ để truy đuổi một tên như vậy chứ.
Dĩ nhiên trong đầu hắn bây giờ đang xoay vòng vòng rồi. Kiểu như là, bay cao chót vót như vậy thì có ích gì? Rồi kế hoạch của tên nhãi đó là gì?
“Ờ thì, tôi làm vậy cũng là có lý do cả mà.”
Dowd chỉ nhún vai, đáp lại một cách tỉnh bơ.
Cứ như thể cậu ta vẫn đang giấu con át chủ bài nào đó, nhưng Marquis Riverback chỉ khịt mũi rồi giơ tay lên.
Chẳng qua chỉ là kéo dài thêm vài giây cho cái mạng rẻ rách của hắn mà thôi. Không hơn, không kém.
〚Hừ, tưởng gì, hóa ra chỉ đến vậy. Giờ chơi hết rồi, đi chết đi…!〛
Cuối cùng thì cũng đến lúc ra tay giết hắn.
Ít nhất, đó là những gì đáng lẽ phải xảy ra, cho đến khi luồng sương đen vốn đang phát ra từ thứ tinh chất cắm trong ngực hắn không bỗng dưng không cánh mà bay.
Không, không chỉ có vậy.
Cả cơ thể hắn bắt đầu tan chảy.
Da, thịt, toàn thân hắn cứ như một bức tượng sáp bị đưa lại gần ngọn lửa, đang từ từ sụp đổ.
〚Cái… gì…!〛
Marquis Riverback nhìn chằm chằm xuống thân thể mình với ánh mắt bàng hoàng.
〚Cái quái gì đang diễn ra thế…!?〛
Cơ thể hắn đã hòa làm một với thứ tinh chất nhận từ Tiên tri. Đó là một thân xác bất khả chiến bại mà ngay cả cái tên nhãi xảo quyệt kia cũng chỉ có nước bó tay chịu chết.
Vậy thì vì sao chuyện này lại xảy ra?
“Nào, não rất tiện dụng đấy, sao ngài không thử xài đi? Đây vốn là chuyện nước chảy mây trôi mà…”
Thấy vẻ mặt của Marquis Riverback, Dowd cười nhếch mép, vừa nói vừa tiện tay tắt tiếng chuông hẹn giờ đang reo inh ỏi trên cổ tay.
Như thể cậu ta đã căn chính xác thời điểm chuyện này sẽ xảy ra vậy.
“Có một lúc nào ngài thử dừng lại suy nghĩ không? Tự nhiên một kẻ chẳng giỏi đánh đấm gì lại có thể xài mấy năng lực bá đạo đó liên tục không ngừng nghỉ?”
〚Gì cơ…?〛
“Đó là tác dụng phụ điển hình của việc dung hợp với Tinh tuý Ác Ma đấy. Ngài sẽ dần kiệt sức đến mức cơ thể tự sụp đổ. Việc chơi ma pháp quá liều đến nỗi thân xác không trụ nổi nữa, chẳng lẽ đấng Tiên tri toàn năng của ngài không cảnh cáo trước sao?”
〚…Vớ vẩn, tao chưa từng—〛
Đúng vậy. Hắn chưa từng được nghe nói gì về tác dụng phụ cả.
Đó là cách hắn thể hiện lòng trung thành của mình.
“Giả sử ngài mà không quá tự mãn, không dửng dưng sau khi hấp thụ tinh chất thì chắc giờ tôi ngắm gà khoả thân rồi. Dù gì tôi cũng đâu có nhiều bài trong tay đến vậy.”
Vừa nói, Dowd vừa rút ra một ống trụ từ bên hông.
Chỉ vài phút trước, cậu ta còn phải chạy bán sống bán chết trước con quái vật mang tên Marquis Riverback kia.
Nhưng giờ thì sao?
Cậu ta có thể thong thả đứng nhìn cơ thể của đối thủ từ từ tan rã ngay trước mắt.
Tất nhiên, cậu ta không chỉ là tận hưởng cảm giác bất lực của kẻ thù. Cậu còn phải chắc chắn rằng Marquis Riverback bị hạ gục triệt để.
Dowd khẽ cười, lặng lẽ thao tác với ống trụ.
Bên trong là Ectoplasm đã được xử lý, sẵn sàng phát nổ bất cứ lúc nào. Ngoài ra còn được gia cường bằng sức mạnh thần thánh nữa.
〚…〛
Thấy vậy, Marquis Riverback chợt cảm thấy ớn lạnh.
Hắn hiểu ra, mình lâm vào cảnh thập tử nhất sinh rồi.
“Ngài sở hữu vô vàn lựa chọn. Có thể bắt tay với bọn Man Eater để phá vỡ phong ấn, hoặc ngay từ đầu lao thẳng vào tôi với mục đích giết nhanh diệt gọn chứ không phải chỉ đánh bại Eleanor. Thật ra, ngài đã được trao cơ hội, nhưng lại chẳng hề bắt lấy. Đúng không?”
Phải.
Nếu hắn nghiêm túc ngay từ đầu, thì có thể đã tiễn tên này, hoặc thậm chí là cả Tiểu thư Tristan, về với cát bụi chỉ trong chớp mắt.
‘Giá mà mình giết tên nhãi đó dứt khoát từ đầu…!’
Hắn nghiến răng ken két khi nghĩ đến chuyện đó.
“Tôi đã đoán là ngài sẽ hành xử như vậy nên mới bày binh bố cục như này… Không tệ.”
〚Không tệ cái đéo gì!?〛
“Dù gì thì tôi chỉ mới chết có một lần thôi.”
Dowd vẫn giữ nét mặt bình thản.
〚…Gì cơ?〛
“Nếu có bất kì sai sót nào thì tôi có thể đã chết hai, ba lần rồi. Nhưng nhờ sự hợp tác tích cực của ngài nên chỉ phải chết một lần thôi. Cũng phải khen ngài vì đã đáp ứng kỳ vọng của tôi.”
〚…〛
Giọng điệu Dowd vẫn đều đều, không hề dao động.
Cho dù hắn có giết được tên khốn này hai, hay thậm chí ba lần đi chăng nữa…
…thì sau cùng cũng lâm vào đường cùng như thế này thôi.
‘Tên khốn nạn…!’
Một dòng mồ hôi lạnh thấm đẫm sống lưng chẳng còn nguyên vẹn của Marquis Riverback.
Giờ hắn mới hiểu cảm giác quen thuộc từ đâu mà đến.
Suốt cả ngày hôm nay, khi đối đầu với người đàn ông đó, hắn đã cảm thấy có gì đó sai sai ngay từ đầu.
Cứ như thể mọi thứ về hắn đều đã bị nhìn thấu. Cái gã tên Dowd đó thậm chí còn biết những chuyện mà chính Marquis Riverback cũng không hề hay biết. Hắn nắm quyền kiểm soát toàn bộ mọi biến số có thể xảy ra.
〚Ngay từ đầu… tất cả mọi thứ hắn làm chỉ để câu giờ thôi sao…!〛
Cái màn xuất hiện cùng với Tiểu thư Tristan, chỉ hai người.
Từng hành động, từng lời nói đều được tính toán kỹ lưỡng để chọc tức hắn.
Thậm chí là cả việc làm cho hắn tin rằng gã đã chết.
Tất cả chỉ là một vở kịch được dàn dựng công phu đến từng chi tiết nhỏ.
Dowd đã biết từ đầu rằng cơ thể của hắn sẽ suy sụp như thế này.
Ngay từ đầu, mục đích của hắn không phải là đánh bại, mà là kéo dài thời gian.
Và khoảnh khắc Marquis Riverback không nhận ra điều đó…
Là hắn đã thua rồi!
〚Chuyện này… Chuyện này…!〛
Hắn…
Một lần nữa…
Trước gã đó, từ đầu đến cuối…
Hắn chỉ là con rối nhảy múa trong lòng bàn tay của Dowd!
〚Tao sẽ nghiền xương mày thành tro, thằng khốooooooooon-!〛
Dowd bật cười, giơ quả bom lên trước ngực.
‘Tôi bảo Percy chế tạo nó nhìn giống khẩu đại bác đâu phải để cho trưng đâu. Ăn trọn quả này ở cự ly gần cũng thốn lắm đấy.’
Dù sức mạnh thần thánh không gây sát thương lớn với con người, nhưng đây là một loại vũ khí được thiết kế để thổi bay cả học viện cơ mà. An toàn vẫn là trên hết.
“Này.”
Sau đó—
“Còn lời nào trăn trối không?”
Quả bom chứa sức mạnh thần thánh phát nổ, phát ra một luồng sáng trắng rực như thiêu đốt cả bầu trời.
***
“Cậu làm tốt lắm, Talion.”
“…Không đáng kể đâu.”
Talion, người đang chờ sẵn ở điểm hạ cánh đã định, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cười gượng.
Do ảnh hưởng của vụ nổ chứa thần lực mà tôi vừa kích hoạt, những tia sáng chói lòa tỏa ra khắp nơi khiến khung cảnh trông như một hiện tượng cực quang tráng lệ.
‘Đúng như dự đoán, hỏa lực khủng khiếp thật.’
Tôi mỉm cười khi nhìn cảnh tượng choáng ngợp ấy.
Tinh tuý Ác Ma là một thứ nguy hiểm đến mức nếu không xử lý bằng hỏa lực cực mạnh thế này, hậu quả có thể khôn lường.
Dù cơ thể của Marquis Riverback đã tan rã, nhưng tinh tuý ấy vẫn có thể tồn tại và ký sinh vào một sinh vật sống khác ở gần đó.
Dù tôi không mong điều đó xảy ra, nhưng chuẩn bị trước cho tình huống tệ nhất là lựa chọn đúng đắn.
“…”
Chỉ một phần rất nhỏ sức mạnh của nó thôi mà đã tạo ra được một kẻ như vậy. Và con quỷ đứng sau tất cả lại đang trú ngụ trong cơ thể Eleanor, hoặc là Iliya, người sau này sẽ đủ mạnh để đối đầu với thứ khủng khiếp đó.
Một lần nữa, tôi lại phải đối diện với sự thật phũ phàng rằng mình đang đụng độ với những thế lực quái thai cỡ nào.
Và tôi bằng cách thần kì nào đó vẫn còn sống sót.
Nghĩ đến đây, tôi quay người lại.
“Ơ, tiền bối!? Giờ tiền bối đi đâu vậy…!”
“Tôi có việc phải làm!”
Nói rồi tôi cắm đầu chạy thẳng.
Đích đến là bức tường ngoài học viện, nơi Eleanor đang bị mắc kẹt.
‘…Tôi nợ cô ấy một lời xin lỗi.’
Tôi đã sơ cứu tạm thời để đảm bảo cô ấy không gặp nguy hiểm gì nghiêm trọng trước khi dụ Kẻ Thanh Tẩy đi… Nhưng rốt cuộc, vì tôi mà cô ấy mới phải chịu khổ đến thế, gánh vác mọi thứ nặng nề nhất.
Ít nhất, tôi nên tự mình đưa cô ấy đến phòng y tế.
Khi đang chạy với suy nghĩ đó, hàng loạt thông báo xuất hiện trước mắt tôi.
Thông Báo Hệ Thống
[Nhiệm vụ chính đã hoàn thành]
[Trao phần thưởng!]
[Nhận Tinh tuý Ác Ma 1x!]
[Nhận Mảnh vỡ Anh Hùng 1x!]
Kèm theo những dòng chữ ấy, hai viên ngọc hiện ra trong tay tôi, tỏa ra ánh sáng huyền ảo.
Một viên phát sáng trắng tinh khiết, viên còn lại lại tỏa ra làn khói đen u ám.
[Tinh chất của quỷ]
Hạng vật phẩm: Cốt truyện
Mô tả: Vật liệu có thể tương tác với các vật phẩm huyền thoại. Khi dung hợp sẽ kích hoạt điều gì đó đặc biệt!
[Mảnh vỡ Anh Hùng]
Hạng vật phẩm: Cốt truyện
Mô tả: Vật liệu có thể tương tác với các vật phẩm huyền thoại. Khi dung hợp sẽ kích hoạt điều gì đó đặc biệt!
“…”
Tôi khựng lại giữa đường, nhìn chăm chăm vào hai món đồ trong tay.
‘…Đống này, cho mình hết thật sao?’
Đây là những món đồ đủ sức làm xoay chuyển toàn bộ kịch bản.
Phần lớn những vật phẩm được gắn mác "huyền thoại" không chỉ có hiệu ứng mạnh mẽ, mà còn giữ vai trò cực kỳ quan trọng đối với tiến trình câu chuyện.
Việc tác động đến những vật phẩm này, xác định xu hướng thiện – ác của chúng có thể dẫn đến hiệu ứng cánh bướm lan khắp toàn bộ kịch bản.
Khi dung hợp Mảnh vỡ Anh hùng, vật phẩm sẽ nhận được hiệu ứng ngẫu nhiên liên quan đến thiên hướng thiện. Ngược lại, Tinh tuý Ác Ma sẽ tạo ra hiệu ứng tương tự nhưng theo thiên hướng tà ác.
Tùy vào việc bạn chọn dung hợp món nào cho đến một sự kiện nhất định, kết cục của các nhân vật mạnh lên, yếu đi, sống sót hay chết đi, đều có thể bị thay đổi hoàn toàn.
Ngay cả với boss của Chương 2, Tiểu Hoàng Đế của Vương quốc Suy Tàn, độ khó cũng có thể chênh lệch rất lớn tùy thuộc vào cách bạn sử dụng những vật phẩm này.
Thực tế mà nói, nếu không có chúng, gần như không thể vượt qua boss đó.
‘Vậy mà lại cho tôi cả hai à.’
Bình thường, trò chơi chỉ cho một trong hai, hoặc là Tinh chất Quỷ, hoặc là Mảnh Anh hùng.
Có lẽ vì độ khó của nhiệm vụ lần này quá cao, nên phần thưởng cũng được nâng tầm để xứng đáng hơn.
Thật lòng mà nói, chỉ cần có một trong hai món này thôi cũng đã đủ để bù lại hết những gian khổ tôi vừa trải qua rồi.
Chỉ một món đã có thể thay đổi cục diện, mà tôi lại sở hữu cả hai.
Tôi khẽ cười, cất Tinh tuý Ác Ma đi trước.
Tạm thời thì tôi chưa có ý định dùng nó.
Còn Mảnh vỡ Anh hùng thì…
Thông báo hệ thống
[Bạn có muốn dung hợp Mảnh vỡ Anh Hùng với vật phẩm Soul Linker không?]
[ Y / N ]
Tôi chọn Y không chút do dự, và viên ngọc trắng lập tức tan vào mặt dây chuyền tôi đang đeo.
[Soul Linker]
Trang bị độc nhất
Hạng vật phẩm: Huyền thoại
Mô tả: Một món trang sức được truyền linh lực của một đại tinh linh. Có thể tỉnh thức dần khi tăng tỉ lệ đồng bộ. Luôn duy trì ma lực nhờ ảnh hưởng của tinh linh.
Tỉ lệ sạc ma lực hiện tại: 0%
Tỉ lệ đồng bộ hiện tại: 9.98%
Thông báo hệ thống
Giai đoạn 1 của Tinh linh tỉnh thức sắp xảy ra!
Khi tinh linh tỉnh thức, hiệu ứng đặc biệt từ Mảnh vỡ Anh Hùng cũng sẽ được mở khóa!
‘Ngon.’
Mảnh vỡ Anh hùng là vật phẩm huyền thoại mà khi dung hợp với trang bị có thiên hướng thiện, sẽ mang lại hàng loạt hiệu ứng có lợi cho người sử dụng.
Tỉ lệ đồng bộ cũng sẽ tăng đáng kể nếu tôi tiếp tục cung cấp vật phẩm cho nó, vậy nên chỉ cần tôi kiên trì nâng cao kỹ năng linh mục và các chỉ số liên quan, việc đánh thức tinh linh cũng không còn xa.
Và đến lúc đó, tôi sẽ biết thực chất tinh linh đang ngủ say này là ai.
Tuy nhiên chân mày tôi lập tức nhíu lại khi một thông báo mới bật ra trước mắt.
[ Thông báo hệ thống ]
Ghi nhận việc sử dụng vật phẩm cốt truyện!
Nhiệm vụ đồng hành dành cho Iliya Krisanax sẽ được tạo ra!
Hãy hoàn thành điều kiện để khởi động nhiệm vụ!
Xác suất dính líu đến Tòa Án Dị Giáo đã tăng lên!
‘…Gì thế?’
Sự xuất hiện bất ngờ của một nhiệm vụ riêng dành cho nhân vật chính lập tức khiến tôi đứng khựng lại.
Nhiệm vụ riêng của Iliya có ý nghĩa quan trọng đến mức có thể ảnh hưởng tới cả tiến trình câu chuyện và kết thúc sau này. Vậy mà giờ nó đã xuất hiện?
Chưa kể xác suất tôi dính líu tới Tòa Án Dị Giáo, một trong hai tổ chức khét tiếng nhất Đế quốc, lại tăng lên?
“…”
Tôi từng liều mạng mò vào cả Vực Thẳm, nhưng nếu được chọn thì tôi sẵn sàng làm mọi thứ để né Tòa Án Dị Giáo còn hơn.
Trong dàn phản diện của game, bọn họ là thứ tôi ngán nhất.
Long Nanh — Faenol.
Một pháp sư bán long có năng lực phép thuật cực cao, nhưng tính khí lại thất thường đến mức cực đoan. Là nhân vật then chốt của Chương 4.
Xét về độ rủi ro, nhiều người còn bảo cô ấy còn tệ hơn cả trùm cuối của chương đó — Điều tra viên.
Mà nếu lúc gặp hắn, kỹ năng bị động “Tử hoặc” của tôi lại kích hoạt thì…
“…”
Thôi, nghĩ đến thôi cũng đủ thấy lạnh gáy.
‘Nhưng mà…’
Chỉ vì tôi dung hợp Mảnh Anh hùng với mặt dây chuyền, mà kéo theo cả đống chuyện thế này?
Nghĩa là mọi thứ đều liên quan đến tinh linh đang ngủ bên trong vật phẩm đó.
‘Chẳng lẽ… lai lịch tinh linh trong mặt dây chuyền này còn lớn hơn tôi tưởng?’
Tôi vừa nhìn mặt dây chuyền vừa suy nghĩ thì bức tường ngoài Học viện đã hiện ra trước mắt.
Tôi có thể thấy nơi Eleanor từng bị ghi vào.
“Ồ, Dowd. Em đến rồi à?”
“…”
Không thấy Eleanor đâu cả.
Thay vào đó, người đứng vẫy tay chào tôi lại là Hiệu trưởng Atalante.
Bà ấy đến đây từ khi nào vậy?
“Ta đã đích thân đưa Chủ tịch Hội học sinh đến phòng y tế rồi quay lại đây đợi em. Con bé bị thương khá nặng, nhưng sẽ hồi phục sớm thôi. Nhờ vào sơ cứu của em, nó sẽ không để lại di chứng gì cả.”
Atalante vừa bước về phía tôi, vừa mỉm cười và nói liền một tràng.
Miệng thì cười đấy…
“…Cô đang giận đúng không?”
Ừm, chắc chắn là đang giận thật.
Vì mắt bà ấy thì hoàn toàn không hề cười.
Tôi cảm nhận rõ mồ hôi lạnh đang túa ra sau lưng vì cái ánh nhìn đó.
“Ồ, lộ liễu đến thế sao?”
“…”
Bà thậm chí còn chẳng buồn chối.
Nếu tôi không muốn chết tại đây thì tốt nhất là nên ngậm chặt cái mỏ lại.
“…Trông em có vẻ đã trải qua kha khá chuyện.”
Atalante nói, mắt lướt từ đầu tới chân tôi.
“Chúng ta chuyển đến chỗ nào thoải mái hơn rồi nói chuyện nhé?”
Ờ thì…
Rõ ràng là tôi chẳng có quyền từ chối rồi.
Khi ngồi trong văn phòng của Atalante, nhìn tách trà trước mặt, tôi quyết định mở lời trước:
“…Bà có chắc là không cần có mặt ngoài kia à?”
Một người đã uống Tinh chất Quỷ, rồi gây náo loạn trong lẫn ngoài học viện.
Có thể, vì tôi đã xử lý xong Marquis Riverback, nên lũ Man Eater ngoài thành cũng bị dọn luôn.
Nhưng dù gì đi nữa, vẫn có kha khá thứ bị phá huỷ trong màn rượt đuổi vừa rồi. Chưa kể đến vụ nổ khủng khiếp mang theo thần lực xảy ra ngay trên bầu trời học viện.
Khắp nơi trong Elfante chắc vẫn còn trong tình trạng hỗn loạn.
“Không sao. Ta không cần phải có mặt ở đó. Vốn dĩ, các học sinh đã làm quá tốt, chặn được mọi thứ mà không ai thiệt mạng.”
Atalante chỉ mỉm cười nhẹ nhàng như không có gì nghiêm trọng.
“Nhưng mà…”
“Elfante đã tồn tại lâu đời rồi, Dowd Campbell.”
“…Dạ?”
“Là nơi tồn tại gần một ngàn năm, nằm ngay cạnh phong ấn Quỷ dữ, và suốt chừng đó thời gian đã đối phó đủ loại quý tộc quyền lực và đám người cao ngạo luôn nghĩ mình là trung tâm vũ trụ. Em nghĩ mấy chuyện hôm nay là to tát lắm sao?”
“…”
“Em nghĩ nơi này không chịu nổi chuyện nhỏ như thế này à?”
Elfante… có vẻ là nơi điên rồ hơn tôi tưởng nhiều.
Chuyện cấp độ này mà còn chưa được tính là nghiêm trọng?
“Với lại, chuyện này vẫn nằm trong mức độ có thể dự đoán được.”
“…Gì cơ?”
Atalante nhìn tôi, mỉm cười thêm một lần nữa.
Tôi đờ người ra vài giây… rồi lạnh sống lưng khi hiểu được ý ngầm trong lời nói đó.
‘…Ý bà là, nếu muốn thì bà hoàn toàn có thể tự xử lý tất cả từ đầu?’
Và đúng là như vậy thật.
Ít có ai trên lục địa này dám sánh ngang bà ấy.
Trong cốt truyện, bà luôn được mô tả là vô địch thiên hạ.
“Lần này ta để yên vì thấy học sinh dường như đã tính toán và chuẩn bị từ đầu đến cuối. Ta chỉ thuận theo thôi.”
Nói đoạn, Atalante chống cằm lên bàn rồi thở dài.
“Nhưng ta đang giận đấy, học trò yêu quý à.”
Bà ấy thở ra một hơi dài rồi nhìn tôi bằng ánh mắt không giấu nổi sự phiền muộn.
“Em đã dính dáng đến một con quỷ, đúng không?”
“…”
“Ta biết rồi. Ta chỉ muốn chính miệng em thừa nhận thôi. Và đừng hòng lấy lý do để biện minh.”
Ánh mắt sắc như dao của Atalante vẫn không rời khỏi tôi.
“Một trong những kỹ năng của Quỷ Xám, “Ăn Mòn”, đã lan rộng quanh vị trí của em. Tòa Án Dị Giáo chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này, và cả Thánh Địa – nơi phụ trách các phiên toà dị giáo – cũng sẽ để mắt tới.”
Bà nói rồi thở dài một hơi.
“Và hiện tại, chỉ có mình ta là người biết. Lúc vụ ăn mòn xảy ra, chỉ có em và Chủ tịch Hội học sinh có mặt tại hiện trường.”
Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy dọc sống lưng tôi.
Chắc chắn tôi dính líu rồi.
Mà là dính rất sâu là đằng khác.
Tôi còn bị Quỷ Tối Cao tỏ tình và… được chữa trị bởi nó.
“Em có hiểu tình huống mình đang ở không?”
Atalante khép mắt, thở dài. Nhưng khi mở ra lại, ánh mắt bà đã đổi khác — không còn giận dữ, mà là đầy lo âu.
“Dựa trên những gì em đã làm được cho tới giờ, ta tin rằng em hiểu rõ em đang đối mặt với điều gì. Đúng không?”
“…”
“Vậy sao em không chủ động tìm kiếm sự giúp đỡ? Ta không đáng tin đến thế à?”
“Ờ thì… lần này em vẫn thành công dù không nhờ đến Hiệu trưởng mà, đúng không?”
“Vậy lần sau thì sao?”
“…”
Tôi không mở miệng nổi trước phản ứng sắc như dao ấy.
“Em đang ở trung tâm của mọi rắc rối rồi, Dowd Campbell. Em chính là tâm bão.”
Giọng nói của Atalante trở nên nghiêm nghị.
“Bọn Tín đồ Quỷ rất dai dẳng. Một khi biết em và Chủ tịch Hội học sinh có liên quan đến Quỷ, chúng sẽ bám theo đến tận cùng địa ngục. Mà đống hỗn loạn vừa rồi… chỉ mới là khởi đầu thôi.”
“…”
Đúng vậy.
Không còn gì để nói nữa, tôi đã dấn thân quá sâu vào cốt truyện chính.
Với Iliya và Eleanor ở bên, giờ mọi chuyện đã không còn đường lui.
Tôi đã từ bỏ việc làm người qua đường từ lâu rồi.
Tôi đáp lại bằng một tiếng thở dài chán chường.
“...Cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, thì cũng khó mà trông mong vào sự giúp đỡ trực tiếp từ Hiệu trưởng lắm.”
Sự thật là vậy.
Atalante là một Bất Tử Giả — một sinh vật đủ sức đối đầu với phần lớn hiểm hoạ. Nhưng chỉ có một số cá nhân cực kỳ đặc biệt mới có khả năng chống lại Quỷ và những kẻ liên quan đến chúng.
Iliya và nhóm Anh Hùng nằm trong số đó. Ngoài ra chỉ có vài người khác… nhưng ít nhất, Atalante không phải một trong số họ.
Hệ thống của thế giới đã định sẵn như vậy. Dù có là ai đi nữa, cũng không thể cưỡng lại hệ thống.
“Vậy em định tự mình xử lý mọi thứ sau này sao?”
“Dĩ nhiên là… tôi em muốn có thêm viện trợ.”
Quá trình này sẽ cực kỳ nhọc nhằn, đau đớn, mệt mỏi.
Nhưng tôi đâu còn lựa chọn nào. Vận mệnh đã an bài.
Tôi chỉ còn cách cố sống sót.
Atalante mím môi nhìn tôi.
Và rồi…
“Phahaha-!”
Bà ấy bật cười sảng khoái, tiếng cười vang cả văn phòng.
‘…Bà cô này bị gì thế?’
Sự thay đổi cảm xúc đột ngột này làm tôi hoàn toàn không kịp trở tay.
“…Ở góc nhìn của một hiệu trưởng, ta thực sự thấy xấu hổ khi đặt gánh nặng thế này lên vai một học sinh.”
“Dạ?”
“Thực ra, kế hoạch này đã được chuẩn bị từ rất lâu rồi. Nhưng ta không đành lòng áp đặt một trách nhiệm lớn đến thế lên vai một học sinh, nên cứ trì hoãn đến lúc có đủ chứng cứ để xác nhận.”
“…Thế cô đang nói về cái gì vậy?”
“Ta không can thiệp vào hành động của em là để đánh giá năng lực. Nếu em chỉ thiếu một chút thôi, ta đã bỏ kế hoạch này rồi… Nhưng em đã vượt qua tất cả một cách hoàn hảo. Phải, rất hoàn hảo…”
Bà bắt đầu nói những điều… mơ hồ đến mức khiến não tôi xoay như chong chóng.
‘Cái gì cơ?’
‘Ủa?’
‘Chuyện gì đang xảy ra vậy?’
“Ta cũng đã chứng kiến quyết tâm của em khi đối mặt với thử thách. Vậy nên, giờ ta đã đủ tin tưởng để tiết lộ.”
Nói rồi, Atalante thẳng lưng ngồi dậy.
Trong mắt bà ánh lên thần thái uy nghiêm — thứ khí chất của một người đã tồn tại qua hơn một nghìn năm để canh giữ vùng đất này.
“Dowd Campbell.”
Giọng bà trầm xuống, đầy trang trọng, khiến tôi vô thức ngồi thẳng dậy.
‘Khoan đã, chuyện quái gì đây!?’
“Ta chắc là em đã sớm nhận ra rằng học viện đang âm thầm xây dựng kế hoạch xoay quanh em.”
“D-dạ… có.”
Chuyện đó đúng.
Có vẻ… bà ấy định chính thức nói về nó bây giờ?
“Những gì ta sắp nói là tuyệt mật. Chỉ có Hoàng thất, các Tù trưởng và Chiến tướng của Liên minh Bộ tộc, cùng với Giáo hoàng và các Tổng giám mục Thánh Địa mới biết. Chỉ một số ít nắm được toàn bộ câu chuyện.”
“Ờ, dạ? Kế hoạch gì…”
“Bởi vì—kế hoạch này liên quan đến sự tồn vong của cả thế giới.”
Ơ?
Ủa??!
Nghiêm trọng đến thế luôn?
“Trước hết, để ta nói rõ mục tiêu tối hậu của kế hoạch.”
Giọng bà vẫn nghiêm nghị, vẫn trầm ấm.
“Số phận của cả lục địa phụ thuộc vào chuyện này.”
Ánh mắt bà như có sức ép cuốn cả không gian xung quanh.
Một kế hoạch mang tầm vĩ mô như “cứu thế giới”, được phát biểu bởi một sinh vật bất tử hơn nghìn năm…
“Ta muốn em cưới nhiều vợ.”
“…”
“…”
“…?”
Hình như tai tôi bị ù nên tôi ngoáy tai một hồi lâu.
Chắc là mình nghe nhầm.
Tôi ho khan, cố gắng ổn định tinh thần.
Sau vài cái chớp mắt trống rỗng, cuối cùng tôi cũng bật ra được một câu:
“Dạ?”
“Dạ?”
“Không ý em là… thật luôn?”
“Có gì cần thắc mắc à?”
Câu hỏi chắc nịch của Atalante khiến tôi đau cả đầu.
Trời ơi.
Cái… quái gì đang xảy ra vậy?
“Câu vừa rồi khó hiểu à? Ý ta là, harem đó. Đa thê. Ta muốn em làm điều đó…”
“Khoan, khoan đã…!”
Tôi ôm đầu, yếu ớt cắt ngang lời bà.
“Để tôi tóm lại cho rõ…”
Không, không thể nào.
Nhưng mà, nhìn kiểu gì thì vẫn là—
“Có một kế hoạch mà chỉ một nhóm cực nhỏ quyền lực nhất châu lục biết, và nó quan trọng đến mức quyết định vận mệnh thế giới, đúng không?”
“Đúng.”
“Và mục tiêu tối hậu của kế hoạch đó là… bắt tôi lập harem?”
“Nói chính xác thì, em cần quyến rũ một số người.”
Atalante nhún vai, giọng thản nhiên.
“Cả Chủ tịch Hội học sinh – người mà em không ngại liều mạng vì – cũng nằm trong số đó. Đây cũng là phần quan trọng nhất.”
“…”
“Tất cả những gì cần thiết để thực hiện điều đó – dù là công khai hay ngầm – sẽ được các quốc gia trên lục địa hỗ trợ hết mức.”
“…”
Tôi chỉ còn biết thở dốc.
“Tóm lại là…”
Với một trái tim nén nghẹn, tôi cố lắp bắp hỏi câu cuối cùng.
Không rõ lý do, không rõ bước trung gian, không rõ logic nào cả. Nhưng tóm gọn những gì bà ấy vừa nói thì…
Kết luận là…
“…Nếu em không lập harem thì thế giới sẽ diệt vong?”
“Đúng vậy.”
“…”
Đây đúng là điên rồ hết chỗ nói.
Tôi chẳng nghĩ được gì khác nữa.
“…Cô có thể giải thích rõ giùm em vì sao không?!”
Trái ngược với giọng tôi đang hấp hối vì tuyệt vọng, Atalante lại cười phá lên, sảng khoái đến lạ thường.


5 Bình luận
chap mới