—---------------------------------------------------------------------
[ Thông báo Hệ thống ]
[ Nhiệm vụ Chính đã được cập nhật! ]
[ Nhiệm vụ Chính ]
[ Kẻ phản diện đang cố bắt giữ bạn! ]
[ Hãy khéo léo vượt qua thử thách này! ]
[ Giải quyết càng nhanh, phần thưởng càng lớn! ]
[ Phần thưởng: Quyền lợi nhánh từ kịch bản chính! ]
—---------------------------------------------------------------------
Thấy cửa sổ hệ thống bật lên, tôi lập tức nhìn người đàn ông trước mặt.
Bá tước Galdier Riverback, hay còn được biết đến với biệt danh “Kẻ thanh tẩy”.
‘…Thật lòng mà nói thì, gã này cũng chẳng có gì ghê gớm.’
Chỉ là con rối biết nghe lệnh, ngoan ngoãn làm theo kế hoạch được vạch sẵn.
Một con sâu khôn ngoan hơn bình thường một chút, hoàn toàn không xứng đáng làm trùm chương 1 với cái danh hiệu to tổ bố như “Bá tước”.
Tuy nhiên, trên danh nghĩa, gã lại là một doanh nhân vận tải thành công, đồng thời cũng là nhà từ thiện nổi tiếng với một quỹ cứu trợ được biết đến rộng rãi khắp Đế Quốc.
Khẩu hiệu của họ là: “Tạo cơ hội cho những tài năng không thể phát triển vì hoàn cảnh và môi trường không thuận lợi.”
‘Cái .’
Thực tế thì, tất cả chỉ là màn dạo đầu cho một cú lừa ngoạn mục.
Gã dần tạo dựng lòng tin trong dân chúng, rồi từ từ thao túng suy nghĩ của họ, khiến họ nghe theo như thể bị thôi miên.
Kết quả? Vô số người đã bỏ mạng.
Ngay cả mấy kẻ đứng cạnh gã bây giờ cũng là ví dụ điển hình. Toàn mấy gã cơ bắp, lực lưỡng.
Quan trọng hơn, họ sẵn sàng chết vì gã chỉ với một cái gật đầu.
Tôi liếc nhìn lũ người xung quanh và nhận ra hình xăm trên cổ họ.
Đó là ấn ký của PURIFIER, một tổ chức tôn thờ quỷ dữ.
‘8 phần chúng thuộc phe phản diện rồi.’
Kẻ địch chính trong trò chơi là lũ quỷ và đám tay sai tôn thờ chúng.
Chúng ghét loài người, ghét hòa bình, và chỉ sống để gieo rắc hỗn loạn với cái ác. Hết.
Đặc biệt, bọn PURIFIER còn có niềm đam mê bệnh hoạn với Gia tộc Tristan.
Theo lời đồn, trong huyết thống nhà Tristan có dính dáng tới một con quỷ cổ xưa.
Chúng cũng lờ mờ nhận ra rằng việc Tro Quỷ tái sinh có liên quan đến dòng máu này.
Chính bọn này là thủ phạm ném đá Eleanor trên tàu, đưa sát thủ vào học viện, rồi cho nổ tung buổi tiệc chào đón tân sinh viên để thả đám quái vật bị nhốt ra ngoài.
“Tiểu thư Tristan, lâu quá không gặp.”
Nhìn hắn cười toe toét khi thấy Eleanor. Lúc này, tôi thật sự muốn đứng lên vỗ tay cho độ mặt dày đỉnh cao của hắn.
Trong khi đó, Eleanor vừa bước vào nhà hàng, nhìn thấy Bá tước Riverback là sắc mặt liền tối sầm lại.
‘Rõ là không ưa gì nhau rồi.’
Bá tước Riverback vốn là một trong những đối thủ chính trị đối đầu gay gắt với gia tộc Tristan.
Thực chất, hắn còn là mắt xích liên lạc của một tổ chức bí mật đang ngấm ngầm hoạt động phía sau hậu trường nữa.
“Lâu rồi không gặp, Bá tước Riverback.”
“Vâng. Tiểu thư dạo này vẫn khỏe chứ?”
“Nếu ngài định nói mấy lời vô nghĩa, thì làm ơn tránh sang một bên. Tâm trạng tôi đang không được tốt cho lắm.”
Giọng cô lạnh như băng, nhưng Riverback vẫn cứ cười như không, còn ra hiệu cho đám người xung quanh.
“Ta cũng muốn tôn trọng mong muốn của Tiểu thư, nhưng thật không may, hôm nay ta lại có việc cần làm ở đây.”
Nói rồi, hắn búng tay một cái, và đám vệ sĩ lập tức di chuyển theo hiệu lệnh.
Ý của hắn rất rõ ràng: “Hoặc nghe theo tao, hoặc…”
“Ta xin phép mượn người đàn ông này một chút, Tiểu thư Tristan.”
“Ai cho—”
Eleanor vừa định phản ứng thì tôi bước tới, thì thầm vào tai cô một câu.
“…”
Cô khẽ mở to mắt nhìn tôi, còn tôi thì chỉ mỉm cười.
“Ổn mà.”
“…Dowd? Cậu—”
“Sẽ xong nhanh thôi, không tốn nhiều thời gian đâu.”
“…”
Eleanor lẩm bẩm gì đó trong miệng nhưng tôi nghe không rõ.
****
‘Ừ thì đúng là nhanh thật.’
Thật ra là, có khi xong từ bây giờ luôn rồi ấy chứ.
“Có vẻ cậu thân thiết với Tiểu thư Tristan nhỉ?”
Riverback vừa cười vừa nói.
“Phải. Có vấn đề gì không?”
Đối diện hắn, Dowd Campbell chỉ hơi cau mày rồi mở nắp khay đồ ăn.
Vâng, ông tướng chuẩn bị ăn.
Thái độ của cậu ta đúng kiểu: “Chó cứ sủa, còn dòng người cứ đi.” Như thể không thèm để tâm đến việc được mời bởi một tên đáng ngờ, rồi còn làm ngơ toàn bộ bầu không khí căng như dây đàn xung quanh.
‘…Vô dụng thật.’
Riverback cau mày nhìn cậu ta.
Hắn đã nghe nhiều báo cáo về việc tên này có mối quan hệ mờ ám với ứng cử viên Anh hùng và mục tiêu chính của hắn, Tiểu thư Tristan.
Nên hắn nghĩ ít nhất đối phương cũng phải có gì đó đặc biệt để được Eleanor để mắt tới.
Thế mà nhìn kỹ lại… đúng kiểu phế vật hàng thật giá thật.
Chẳng có chút khí chất hay năng lực nào. Thất bại của tạo hóa.
‘Nhưng ngài Tiên Tri…’
Nghĩ đến “Ngài” ấy, hắn nuốt nước bọt khô khốc.
Người được giới quỷ thần tôn thờ là Tiên Tri.
Tất cả đám tôn giáo điên loạn, bao gồm cả PURIFIER, cũng chỉ là công cụ cho người ấy.
Cái danh Bá tước và sự nghiệp doanh nhân huy hoàng mà hắn đang sở hữu cũng chỉ là một câu nói từ miệng Tiên Tri mà có được.
Ảnh hưởng, quyền lực, và tà khí của người đó đã ngấm vào cả ba thế lực lớn, lan ra khắp mọi ngóc ngách trên lục địa như chất độc.
So với người ấy, Riverback, thân là Bá tước, cũng chỉ như một con sâu cái kiến.
“…”
Vậy mà, người ấy lại tỏ ra có hứng thú với cái tên phế vật đang ngồi trước mặt hắn.
Hắn không hiểu lý do là gì nhưng chắc chắn có một thứ rõ như ban ngày.
Kế hoạch tiếp cận Tiểu thư và Anh hùng đã bị thay đổi. Từ giờ mục tiêu là cậu ta.
“Cậu biết vì sao ta gọi cậu đến đây không, cậu Dowd?”
Trước hết, hắn cần lôi kéo kẻ này về phe mình. Nói cách khác hắn sẽ gửi lời mời tham gia bằng cách đe dọa.
‘Mọi chuyện đang diễn ra đúng như kế hoạch.’
Hắn không biết cái tên này nghĩ gì trong đầu, nhưng rõ ràng là cậu ta đã dâng Tiểu thư Tristan tận mồm bọn hắn.
Lại còn đúng vào dịp Lễ Hội Trăng Tròn, lúc an ninh lỏng lẻo nhất vì dân chúng đang mải mê ăn chơi nhảy múa nữa chứ.
‘Ơn đức ngài sẽ giáng xuống thế gian này.’
Tà khí rất nhạy cảm với hỗn loạn và nỗi sợ. Nếu máu và cái chết tràn ngập lễ hội, con quỷ đang ngủ yên trong Eleanor chắc chắn sẽ bị đánh thức.
Tiên Tri đã khẳng định rằng huyết thống nhà Tristan dính dáng đến lũ quỷ..
Giờ đây, mọi chuẩn bị công phu, mọi năm tháng làm việc dưới lớp vỏ “Bá tước” của hắn, cuối cùng cũng sắp tới ngày hái quả.
‘Một kế hoạch hoàn hảo.’
Chức vị Bá tước hắn được ban cho chính là để phục vụ cho thời khắc này.
Không được phép có sai sót dù chỉ mảy may.
“…”
"Giờ thì tới lượt cái gã Dowd này."
Nếu hắn mà không chịu hợp tác, Hầu tước Riverback chỉ việc dọa giết là xong. Mà hắn lại có vẻ thân thiết với tiểu thư Tristan nữa, dùng cô ấy làm mồi nhử thì càng dễ dụ.
Đúng là thằng sâu bọ, cứ lăn lộn trong đống phân bẩn thỉu hoài không dứt.
Trong lúc Hầu tước Riverback đang mải mê với đống suy tính trong đầu, thì cái gã tên Dowd, vốn đang nhai dở miếng thịt nhồm nhoàm, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn ông bằng ánh mắt trống rỗng.
“Gì vậy?”
“...”
Nghe cái giọng lơ đễnh vô ý thức đó, Hầu tước chỉ biết thở dài trong lòng. Đúng là ngu xuẩn hết chỗ nói.
Tại sao Tiên tri lại bắt ông đi gặp cái thằng này cơ chứ?
Nhưng ông đành nuốt cái cảm giác ê chề đó xuống mà hỏi tiếp:
“Cậu có biết vì sao ta gọi cậu đến đây không?”
“À, vụ đó hả.”
Giọng của Dowd Campbell vẫn cứ nhàn nhã như đang tán dóc bên lề đường vậy.
“Chẳng phải ngài định huyên thuyên về chuyện hồi sinh quỷ gì đó sao?”
Hắn thoải mái đáp lại như thể chẳng có gì đáng bận tâm.
Còn Hầu tước Riverback thì vô thức nín thở. Biến chuyển lần này quá đột ngột rồi.
“…Cái gì cơ?”
“Bây giờ đang là Lễ hội Trăng Tròn, thời điểm an ninh lỏng lẻo nhất. Ngài định gây ra một vụ thảm sát để hồi sinh quỷ, đúng không?”
Hắn cứ tỉnh bơ rồi tuôn ra mớ thông tin như thể đang đọc thẳng từ trong suy nghĩ của ông vậy.
“Ngài làm trong ngành vận chuyển mà, nên việc lén lút đưa hàng vào Tam Giác Vàng đâu có khó. Chỉ cần ngụy trang đám quái vật thành hàng hóa là xong.”
Kế hoạch này ngoài Nhà Tiên Tri ra không có bất kỳ lãnh đạo nào trong giáo phái thờ quỷ được biết để đảm bảo an toàn tuyệt đối.
“Sau đó, ngài kích nổ bom ở nhiều nơi cùng lúc, rồi thả đám quái thú ra. Trong lúc đó, đám kỵ sĩ còn đang lo đối phó với lũ sát thủ nên không trở tay kịp.”
Từng chi tiết trôi ra khỏi miệng hắn một cách trơn tru, như thể chỉ đang kể chuyện phiếm trong bữa ăn chiều vậy.
Dowd lại cắn thêm một miếng, tiếp tục.
“Chuyện tiểu thư Tristan suýt bị ám sát, rồi cả vụ quái vật gây náo loạn trong tiệc chào mừng cũng không quá quan trọng. Ngay từ đầu, việc chúng gây hỗn loạn đã chứng minh rằng ngài có thể dùng chúng khi cần. Đó chỉ là thử nghiệm đối với ngài thôi, đúng không?”
Không chỉ kế hoạch, mà cả những bước chuẩn bị, ý đồ đằng sau, tất cả đều không qua nổi mắt hắn.
Kế hoạch mà Hầu tước nghĩ là hoàn hảo suốt bao năm.
Kế hoạch mà chỉ hắn và Tiên Tri biết.
Và chỉ trong vài giây, cái gã mà ông tưởng là phế vật lại bóc trần tất cả.
“Dễ đoán mà.”
“À đúng rồi, nước sốt món này ngon bá cháy luôn á.”
Dowd Campbell nói, rồi nhếch môi cười.
Nhìn cái cách hắn vẫn chỉ quan tâm tới đồ ăn khiến Hầu tước vô thức siết chặt tay vịn ghế.
Một giọt mồ hôi to đùng lăn từ trán ông xuống sống mũi, nhưng ông chẳng còn tâm trí đâu để ý nữa.
“Ngươi... rốt cuộc là ai?”
“Ngài lúc nào chả chơi kiểu liều lĩnh với hung hăng? Sao tự nhiên hôm nay lại giả vờ lễ độ thế?”
Dù giọng ông gầm gừ rõ tức giận, nhưng cái thằng đối diện vẫn bình tĩnh như thường. Cứ như thể hắn đã quá quen với ông từ lâu lắm rồi.
“Mà mấy chuyện tôi vừa nói ấy, tôi xử lý xong hết rồi.”
“…”
“Hiệu trưởng còn đích thân điều động cả kỵ sĩ sau khi tôi báo chuyện này đó.”
Hầu tước Riverback nghiến răng ken két.
‘…Tính sai cả rồi…!’
Ý định ban đầu là nuôi dưỡng bọn thờ quỷ trên danh nghĩa tài trợ và đào tạo nhân tài cho đế quốc. Nhưng giờ thì linh cảm đang liên tục rú inh ỏi trong đầu ông.
Không rõ cái tên này làm cách nào, nhưng hắn đã tự mình bóc trần và phá tan cả kế hoạch.
Mà hắn nói như thể làm chuyện đó cứ như đang đi dạo trong công viên.
Lúc đó, có tiếng xào xạc vang lên.
‘…Cuối cùng thì chính mình mới là thằng ngu.’
Tên này đích thực là một con quái vật.
Dù chẳng hề toát ra cái khí chất độc nhất như ứng cử viên anh hùng hay tiểu thư Tristan, nhưng xét về độ nguy hiểm thì hắn có khi còn vượt xa cả hai cộng lại.
Mấy con quái vật thời đại này thường giống như ngọn lửa rực rỡ, vừa đẹp vừa đáng sợ. Bọn chúng là những kẻ mang trong mình khí thế áp đảo từ trong ra ngoài.
Còn hắn thì…
Giống thép lạnh.
Thứ thép đông cứng tưởng chừng vô hại, đến khi chạm vào mới thấy cái lạnh đến thấu xương. Và nếu chẳng may đụng sai, nó sẽ xé nát thịt ngươi không thương tiếc.
Giờ thì ông đã hiểu tại sao Tiên Tri lại chọn tên này.
‘Cả hai người họ đều giống nhau…!’
Bên ngoài thì vô hại, bên trong thì như ổ rắn độc chực chờ cắn ngược. Hắn đã nắm trọn cục diện trong lòng bàn tay!
“…Ta công nhận. Ngươi không phải người thường…”
Hầu tước Riverback vừa nói, vừa đưa tay lên nắm lấy mặt dây chuyền trên cổ.
“Nhưng ngươi cũng nên biết rằng…”
Hắn nhấn một cái nút nhỏ trên mặt dây chuyền nhằm kích hoạt tín hiệu gửi tới tất cả những kẻ mang dây chuyền cùng loại.
“Không phải mọi thứ đều nằm trong tay ngươi đâu.”
Hắn nhếch mép cười khẩy.
Giống như bao kẻ chủ mưu khác, kẻ già đời sẽ luôn thủ sẵn phương án dự phòng ở phía sau.
Một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch như tên đó sẽ không thể cản được đâu.
***
– Để xem sau vụ này, ông còn giữ được cái vẻ tự tin đó không.
Nhìn vẻ mặt đắc thắng của Hầu tước Riverback, tôi chỉ biết thở dài trong bụng.
—------------------------------------------------------------------------
[ Thông báo hệ thống ]
[ Kỹ năng: Tử Hoặc đã kích hoạt! ]
[ Kẻ phản diện bị mê hoặc bởi sự láu cá của bạn! ]
[ Phần thưởng sẵn sàng! ]
—------------------------------------------------------------------------
“…”
‘Láu cá hồi nào vậy?’
‘Thiệt luôn?’
Thôi kệ.
“Người của ta chắc giờ đang xuống dưới tầng để khống chế tiểu thư Tristan rồi. Bọn chúng toàn là lực lượng tinh nhuệ được chọn lọc từ Dự án Tẩy Trần.”
Hầu tước Riverback nói, vẻ mặt vẫn điềm nhiên như không có gì xảy ra.
Chắc là đang nói mấy gã khi nãy.
“Ngươi có thể đã phá hỏng kế hoạch ban đầu, nhưng chỉ cần ngươi còn ở đây, ta vẫn có thể tiếp tục. Đám người đó mạnh ngang ngửa kỵ sĩ. Ngay cả tiểu thư Tristan rồi cũng sẽ bị khống chế thôi.”
Giọng hắn ta tràn ngập tự tin.
‘…Thực ra thì, bọn họ đâu có phải kỵ sĩ chính hiệu.’
Kỵ sĩ ấy hả, mạnh tới mức người ta đồn thổi họ mang trong mình dòng máu quái vật trong người nghe còn thấy hợp lý.
Nhưng nếu tay chân của Riverback thực sự đạt tới gần mức đó, thì cái sự tự tin của hắn cũng không phải vô lý.
Chỉ là tôi phải lôi hắn quay về thực tại cái đã.
“Vậy cứ thử đi.”
Tôi nói, khiến Hầu tước khựng lại.
“…Ngươi nói cái gì?”
“Thử đi.”
Tôi dẫn Eleanor tới đây cũng có lý do.
Dù cô ấy là trùm cuối, nhưng từ đầu đến giờ vẫn chưa có cơ hội thể hiện đúng sức mạnh thật sự của mình.
Vì hạn chế tâm trí, cô luôn phải kìm nén cơn điên bên trong mình.
Nhưng theo những gì tôi biết…
‘…Thỉnh thoảng cứ để cô ấy phát tiết một lần là được.’
Xét theo bối cảnh hiện tại thì đây đúng là thời điểm hoàn hảo.
Không phải là không có cách để triệt tiêu hoàn toàn, chỉ là giờ chưa làm được.
Nên thay vì ép, thì cứ xả nhẹ ra từng đợt sẽ an toàn hơn.
Quan trọng hơn hết là đây ổ của bọn thờ quỷ nên tha hồ mà đấm đá mà không cần cảm thấy tội lỗi.
“…”
Nếu Eleanor có thể xả không cần giữ kẽ, người ta sẽ hiểu vì sao cô ấy được gọi là trùm cuối.
“Tốt chứ. Chính vì bọn chúng là tinh anh…”
Chỉ đơn giản là vì…
“…tụi nó sẽ là bao cát lý tưởng cho Eleanor.”
Không phải Eleanor bị quây bởi bọn chúng.
Mà là tất cả chúng nó đã bị một mình Eleanor bao vây.


5 Bình luận