“Đứng dậy đi.”
Eleanor chậm rãi ngẩng đầu lên khi một trong số những gã đàn ông xung quanh lên tiếng.
“Đi theo ta. Có chỗ cần đến.”
“Chỗ nào cơ?”
“Cứ đi rồi biết.”
Ít nhất thì bọn nó còn chưa bảo là sắp dọn món tiếp theo cho bữa ăn.
Ngay từ đầu, bọn chúng đã có hành động đầy đe dọa khi cố tình phô ra mấy món vũ khí sắc lẹm.
“…”
Nhưng thay vì làm theo ngay, Eleanor chỉ nhíu mày lại.
“Ta từng hy vọng sẽ có ai đó thật sự hiểu mình. Một người có thể chấp nhận mọi thứ thuộc về ta. Mà, lần cuối ta có suy nghĩ kiểu đó là khi nào ấy nhỉ? Chả nhớ nữa.”
Giọng cô trầm thấp vang vọng trong căn phòng, khiến đám người xung quanh đồng loạt cau mày.
Phản ứng đó cũng dễ hiểu thôi. Chẳng ai tỉnh táo mà lại buông mấy câu độc thoại sầu đời như thế khi đang bị bao vây tứ phía cả.
“Mấy người có biết không, hy vọng là thứ nguy hiểm. Nó khiến con người ta trở nên mù quáng. Ta cũng từng bị nó lừa không ít lần.”
“Này… cô lảm nhảm cái gì thế hả…”
Eleanor vớ lấy chai rượu bên cạnh và nốc cạn trong một hơi.
Một hành động quá sức bốc đồng, không hề hợp với thân phận quý tộc tí nào.
Nhưng lạ thay, không một ai thấy nó bất thường cả.
Trông cô như thể cô đã kìm nén thứ gì đó quá lâu rồi.
“Dù vậy… vẫn có những thứ sẽ không phản bội mình.”
“…Tao đã bảo đứng dậy.”
Gã đàn ông lên tiếng lúc đầu gằn giọng, sải bước đầy hăm dọa tiến về phía Eleanor.
Ý định rõ rành rành, hắn định lôi cổ cô đứng lên bằng vũ lực.
So với thân hình to lớn, vạm vỡ được rèn giũa của gã, Eleanor trông nhỏ bé hẳn đi.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo…
Cô chộp lấy cánh tay to kềnh của gã.
“…!”
Máu vọt ra từ chỗ bị cô nắm lấy, cơ thịt rách toạc, xương gãy vụn.
Trong lúc gã còn đang há hốc mồm vì cú sốc, Eleanor chẳng chút do dự đập đầu hắn thẳng xuống mặt bàn.
Cái chai rượu cô vừa uống cũng rơi theo cú va chạm.
Máu bắn tung tóe, mảnh thủy tinh văng tứ phía.
“…Cái đéo gì thế?!”
Những người còn lại lập tức rút kiếm ra trong hoảng loạn, trong khi Eleanor chỉ nhếch mép, rồi tiện tay quẳng gã kia qua một bên như vứt cái giẻ rách.
Cảnh tượng gã to con bị ném đi như tờ giấy vo lại khiến ai chứng kiến cũng thấy không tưởng.
“Nhiều người ha. May thay, ta kìm nén cũng được kha khá rồi đấy.”
Đôi mắt đỏ của cô ánh lên dữ tợn, trông chẳng khác gì dã thú đội lốt người.
“Ta mệt mỏi lắm rồi.”
“Không được giết cô ta, đó là ưu tiên hàng đầu! Sứt mẻ chút thì đành chịu, nhưng phải bắt sống bằng mọi giá—”
Một gã hét lên, giọng trầm và dứt khoát.
Nhưng một giây sau, hắn bị Eleanor đấm thẳng vào tường.
“Bắt sống hả? Nghe thú vị đấy.”
Đám người vô thức lùi lại một bước. Chúng còn chưa kịp thấy cô di chuyển.
Sức mạnh và tốc độ của cô hoàn toàn vượt xa tưởng tượng.
“Cứ thử đi, nếu các ngươi có thể.”
Lời Eleanor vang vọng khắp căn phòng. Nhân cơ hội đó, gã vừa bị hất bay đã lồm cồm bò dậy, nhặt lấy thanh kiếm rơi dưới đất.
Còn cô, trong đầu vẫn vang vọng lời của Dowd lúc trước:
“Bọn chúng là lũ thờ quỷ.”
“Dạo này cô cũng kìm nén nhiều rồi, đúng không?”
“Không biết sau này thế nào, nhưng mấy lúc mỡ dâng miệng mèo thế này, không húp là ngu.”
Cô bật cười khẽ.
Thật ra, nếu không có bằng chứng chắc chắn, gọi ai đó là kẻ thờ quỷ là chuyện cực kỳ nguy hiểm, trừ phi lời đó xuất phát từ các Điều tra viên Tà giáo, những kẻ vốn nổi tiếng tàn nhẫn của đế quốc. Không thì chẳng ai biết liệu mình đã gặp trúng quỷ hay chưa.
Nhưng người nói với cô là Dowd Campbell. Nếu đến hắn mà cô còn không tin, thì đời này cô còn tin ai được nữa?
“Đến lúc rồi.”
Cô sẽ xả hết mọi thứ.
Cô không thể ghét nổi người đàn ông đó.
Việc xả đi cơn điên như thế này vốn là một kiểu “liệu pháp truyền thống” lâu đời trong dòng tộc Tristan.
Cô chẳng biết hắn bằng cách nào lại hiểu rõ điều đó.
Cũng chẳng rõ hắn có ý gì với câu “không biết sau này ra sao.”
Nhưng mà cô biết rõ một điều.
Rằng mình đã đến giới hạn của sự kìm nén.
Nói cách khác…
“Theo luật đế quốc, việc xử tử kẻ thờ quỷ tại chỗ và báo cáo sau là hoàn toàn hợp lệ. Phải không nhỉ?”
Đôi mắt đỏ như máu của cô ánh lên dữ dội. Một luồng sát khí lạnh buốt tràn ngập căn phòng khiến nhiệt độ căn phòng nhanh chóng sụt giảm nhanh chóng.
Những kẻ mới phút trước còn hô hào này đã lạnh sống lưng.
“…!”
Thiên hạ đồn rằng.
Trong thời đại có vô vàn những kiếm sĩ tài ba, có một tiểu thư nổi danh từ thuở bé vì thiên phú dị thường.
Ngay từ đầu, chúng đã chuẩn bị tinh thần rằng việc đối đầu với cô sẽ dễ dàng. Nhưng cũng không ngờ là mọi chuyện lại vượt ngoài tầm kiểm soát đến vậy.
Dù sao thì đám người ở đây cũng là những chiến binh lão luyện có đủ thực lực để kiêu ngạo.
Chúng là những lưỡi thép được tôi luyện qua lửa đạn chiến trường. Là tầng lớp tinh anh trong tinh anh, được đích thân Hầu tước Riverback huấn luyện đến mức thượng thừa.
Nhưng mà…
Thứ đang đứng trước mặt bọn họ lúc này…
…không chỉ đơn thuần là một kiếm sĩ tài ba.
Tất cả vẻ “người” của cô vài phút trước như tan biến sạch sẽ, thay vào đó là một sự hung bạo và sát ý vượt ngoài tưởng tượng của nhân loại.
Thứ này… chỉ mang hình hài của Eleanor Tristan thôi.
Thứ gì đó đen ngòm, đậm đặc đến mức không còn giống một con người nữa.
“Vậy nên, nhân danh đế quốc, ta ban cho các ngươi cái chết.”
Ờ thì… sao cũng được.
Dù gì thì đây cũng là “quà tặng” từ người đó mà.
Gương mặt cô vẫn dửng dưng như thường lệ. Nhưng nếu Dowd có mặt ở đây lúc này, có lẽ hắn sẽ nghĩ Eleanor đang thật sự mỉm cười.
Cứ như thể việc được tung hoành ngang dọc không cần kiêng dè gì là niềm vui lớn nhất đời cô vậy.
“Hi vọng các người sẽ chịu đựng được lâu một chút.”
Và rồi—
Địa ngục trần gian hiện thế.
Tổng cộng, nó chỉ kéo dài 3 phút 30 giây.
Đó là khoảng thời gian Eleanor cần để đến chỗ tụi tôi.
“…Không thể nào…”
Nhìn Hầu tước Riverback lẩm bẩm với ánh mắt thất thần. Nếu là tôi của mọi khi chắc đã phá lên cười rồi.
Nhưng lần này thì đúng là ngoài sức tưởng tượng thật.
“…Cô ổn chứ?”
Tôi gượng hỏi trong lúc miệng vẫn còn cứng đơ. Eleanor khẽ mím môi rồi ném hai cái xác đẫm máu xuống trước mặt như vứt rác.
Nhìn cách cô kéo lê chúng đi như chiến lợi phẩm khiến tôi nổi hết da gà.
“Khá là sảng khoái đấy. Chắc từ giờ đến lúc phát điên lại cần một khoảng thời gian nữa.”
“…”
Eleanor lúc đầu ở tầng trệt, chỗ cửa vào nhà hàng.
Còn tôi và Hầu tước Riverback đang ở phòng đặc biệt tận tầng cao nhất.
Vậy mà giờ, người phụ nữ này đã đơn thương độc mã xông xuyên qua hàng chục, có khi hàng trăm người dàn kín cả tòa nhà để lên được tới đây.
Lực lượng tinh nhuệ mà Hầu tước Riverback tự hào còn hơn cả kỵ sĩ đoàn, bị cô ấy xóa sổ trong một nốt nhạc.
Bị tiêu diệt bởi một cô gái chiếc đầm liền đơn giản.
Và toàn bộ quá trình chỉ mất vài phút.
‘Bộ cô là quái vật à…?’
‘Tôi dám chắc một điều.’
Là ở đây điên con mịa nó rồi. Ngay cả khi tôi xài Tuyệt vọng mức EX, thì cùng lắm cũng chỉ đỡ được 5 đến 10 tên là hết cỡ.
Nhưng chọi với vài trăm tên lính tinh anh á?
Trụ được vài giây thôi là còn may lắm rồi.
Ngay cả Hầu tước Riverback, người vốn tự tin vững vàng từ đầu đến giờ, cũng cứng họng.
Tòa tháp quyền lực hắn dày công xây dựng suốt bao năm, bị một người duy nhất thổi bay trong vài phút ngắn ngủi.
Trong khi tôi vẫn đang chưa hoàn hồn, Eleanor đột nhiên nhíu mày như sực nhớ ra gì đó.
“À phải rồi.”
Cô thản nhiên hất hai cái xác đẫm máu ra một bên, rồi tiến lại gần tôi.
“Nghĩ lại thì chuyến này không ổn cho lắm.”
“…Gì cơ?”
“Mệt mỏi lắm. Tôi suýt thì bị thương đấy. Sao cậu lại bắt tôi làm mấy chuyện này hả?”
“…”
“Không phải cậu nên chịu trách nhiệm sao?”
Wao, cô nói dối mà không thèm chớp mắt luôn kìa.
Trông cô cứ như là một con búp bê sứ với không mảy may vết xước ấy.
‘Hơn nữa, không phải cô vừa được giải tỏa căng thẳng, vừa được “xả hơi” à?’
“Mặc dù đúng là đã thật, nhưng đây nào phải hẹn hò. Không, dù sao đi chăng nữa cậu cũng nên đền bù cho tôi chứ.”
“...”
“Lần sau lại ra ngoài nhé. Được chứ?”
“...Có ổn không đấy?”
Bản năng tôi đang mách bảo rằng nếu từ chối tôi sẽ về với đất mẹ lộng gió.
“Ừm. Ổn mà. Dù sau thì sau này cậu cũng còn phải chịu trách nhiệm cho mấy cái khác nữa mà.”
Từ từ, mấy cái khác ở đây là gì thế mẹ trẻ?
Chính xác thì tôi phải chịu trách nhiệm cho cái gì?
Trong lúc tôi còn thở dài trước những lời lẽ khó hiểu của cô ấy, một cửa sổ bất chợt hiện lên trước mặt tôi.
—-------------------------------------------------------------------
[ Thông báo hệ thống ]
[ Kiểm tra trạng thái hiện tại của đối tượng Eleanor ]
[ Mức độ yêu thích hiện tại là Yêu hoặc cao hơn nữa. Hiệu ứng debuff độc nhất Điên Loạn đã được cải thiện nhờ vào ảnh hưởng của bạn.! ]
[ Điều kiện cho Nhiệm vụ Đồng hành đã được đáp ứng ]
[ Nhiệm vụ Đồng hành ]
[ Nhiệm vụ Đồng hành của Eleanor Elinalise La Tristan đã được thêm vào Mục quà tặng. ]
[ Hoàn thành nhiệm vụ sẽ mở khóa mức độ yêu thích trên cả yêu. ]
[ Hoàn thành nhiệm vụ sẽ mang lại lợi ích khổng lồ cho nhiệm vụ chính tuyến ]
[ Hoàn thành nhiệm vụ sẽ ảnh hưởng đến ending ]
[ Thông báo hệ thống ]
[ Nhân vật Gideon Galestead La Tristan có hứng thú với bạn ]
—-------------------------------------------------------------------
“...?”
‘Từ từ’
‘Gì đây?’
Vốn dĩ tựa game gốc đâu có Nhiệm vụ Đồng hành đâu. Cái này mới được update à?
Tuy vậy, sự chú ý của tôi lại đổ dồn vào những dòng cuối cùng.
‘Gideon?’
Nếu là Gideon thì chỉ có thể là ông ta.
Công tước Tristan. Một trong các trụ cột của Đế Quốc, kẻ được ca tụng là trên vạn người dưới một người, được mệnh danh là Quân đội một người, và đồng thời cũng là cha của Eleanor.
Ông là một phản diện, người đóng vai trò quan trọng trong việc khiến Eleanor sụp đổ và trở thành trùm cuối.
“…”
Ít nhất thì—trong suốt Chương 1, ông không phải là kiểu người sẽ tự dưng quan tâm đến tôi rồi khiến cái thông báo kỳ quặc này hiện lên.
Cái quái gì đang xảy ra vậy?
‘…Thôi kệ.’
Tôi lắc đầu, đóng cửa sổ thông báo lại.
Chuyện đó để sau tính.
Giờ cái quan trọng hơn là—
—-------------------------------------------------------------------
Thông báo hệ thống
[ Bạn đã hoàn thành Nhiệm vụ Chính! ]
[ Thời gian hoàn thành: chưa tới 5 phút! Một kỷ lục chưa từng có! ]
[ Bạn sẽ nhận được phần thưởng cấp cao nhất! ]
—-------------------------------------------------------------------
“Ta… tất cả mọi thứ của ta…”
Cùng lúc với cái thông báo nhiệm vụ hoàn thành hiện lên, tôi thấy gương mặt thất thần của Hầu tước Riverback. Tinh thần hắn đã hoàn toàn sụp đổ.
“…”
Ờ thì… cũng dễ hiểu thôi. Thứ hắn dày công xây dựng, mài giũa suốt bao năm trời bị phá tanh bành chỉ trong vòng chưa đầy 5 phút.
“Chịu thua đi, Hầu tước Riverback.”
Eleanor cất giọng đều đều.
“Một khi chuyện ông dính líu đến bọn thờ quỷ bị phanh phui, coi như xong đời. Với luật pháp hiện hành, án tử là chắc như đinh đóng cột rồi. Nếu còn chút tỉnh táo thì đầu hàng đi, mong may ra được chết êm ái.”
“…”
Giọng cô thì nhẹ nhàng đấy, nhưng mấy câu nói ra thì đúng là lạnh gáy.
Với Eleanor, tha mạng cho hắn dường như chẳng hề nằm trong lựa chọn.
‘Nếu phân đoạn chiêu mộ đã được hoàn thành, thì phân nhánh sau đó sẽ…’
Bình thường, chỗ này sẽ có hai lựa chọn: bỏ trốn hoặc chiến đấu.
Nhưng Eleanor đã dọn sạch bọn địch rồi, nên cả hai nhánh đó đều vô nghĩa.
“…Hah.”
Riverback bật cười cay đắng.
“Không ngờ lại phải dùng đến cái này.”
Tôi đứng hình nhìn hắn lôi ra gì đó từ trong túi.
Có lẽ là một vật phẩm nguyền rủa, loại cho phép người dùng tạm thời vay mượn sức mạnh sa đoạ.
‘Phần sau sẽ là…’
Thông thường, sau đó Riverback sẽ “thức tỉnh” thành Purifier, rồi một trận boss chiến sẽ diễn ra ngay lập tức.
Nhưng vì mọi thứ diễn ra quá dễ dàng, nên khả năng cao là hệ thống sẽ chèn thêm một nhánh phụ mới…
—-------------------------------------------------------------------
Thông báo hệ thống
[ Một nhánh mới đã xuất hiện. ]
[ Nhánh: Thức tỉnh Bản thể… ]
[ Mức độ khó đã tăng vọt! ]
[ Bên cạnh phần thưởng thông thường, bạn sẽ nhận được vật phẩm Tà Tinh – có liên quan đến kết thúc trò chơi. ]
[ Mục tiêu ??? sẽ càng chú ý đến bạn hơn! ]
—-------------------------------------------------------------------
“…”
‘Cái đéo gì nữa thế?’
Khi tôi còn đang đứng hình trước thông báo từ trên trời rơi xuống thì Riverback cuối cùng cũng rút ra thứ gì đó trông như một quả tim đang giãy giụa, ướt nhẹp như thứ thịt sống còn đập.
Ở giữa vật thể đó, một làn bóng tối sền sệt và dính đặc cứ liên tục rỉ ra.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy nó, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Cảm giác như mọi chuyện vừa vượt khỏi mọi dự đoán của tôi.
‘Tà Tinh…!’
‘Tên khốn khiếp chó đẻ này…’
‘Đừng có mà nhét nó vô mồm! Dừng lại, chết tiệt!!’
Thứ này không được phép xuất hiện trong chương đầu!
Chỉ dùng một ít sức mạnh tha hóa và trở thành “bán quỷ” đã đủ khủng. Nếu nuốt nguyên quả Tinh chất Tà ma kia vào thì hậu quả khôn lường.
“Eleanor! Chém đứt tay hắn đi! Đừng để hắn nuốt nó!”
“…Hả?”
Trước phản ứng hoảng loạn của tôi, Eleanor cũng lập tức sững người, rồi rút kiếm lao về phía Riverback theo bản năng.
“Hãy giang tay đón nhận ơn trên của Thánh thần.”
Nhưng mà…
Riverback đã nhét trọn thứ tinh chất đen ngòm đó vào miệng.
Và ngay khoảnh khắc tiếp theo—
—!
—!!!!
—!!!!!!!!!!!!!
Toàn bộ toà nhà Twilight Iris chìm vào trong biển bóng tối.


7 Bình luận
Còn prompt của hệ thống giống như là thông báo của hệ thống ấy.