• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 28: Kẻ Thanh tẩy (2)

2 Bình luận - Độ dài: 3,514 từ - Cập nhật:

【 ◎ Bình Hồi Phục Nhẹ x2 】

Loại: Vật phẩm tiêu hao

Giá: 1.000 điểm

Mô tả: Có thể hồi phục các vết thương nhẹ.

Số điểm còn lại: 0 điểm

【 !Cảnh báo! 】

Đang diễn ra trận đấu với Boss Thanh Tẩy. Do ảnh hưởng của ma khí, khả năng hồi phục bị suy yếu.

Một nghìn điểm cho cái bình hồi phục nhẹ? Đắt vãi.

Biết là dược phẩm đắt giá ở thế giới Sera, nhưng mà vầy là quá chát rồi. Đã thế, hiệu ứng còn bị giảm do đang dở trận boss nữa chứ.

Tôi tiêu sạch điểm chỉ để giúp khớp bị trật chỉ đỡ đau đi chút xíu. Thua thật.

Nhưng dù sao đây cũng là tình thế sống còn.

“…”

Tôi nghiến răng, né đòn đang lao về phía mình.

Mỗi con Boss chương trong thế giới Sera đều sở hữu kỹ năng độc nhất.

Kiểu như, tụi nó có “con bài tẩy” mà mấy con quái bình thường không bao giờ có được ấy.

Và đó cũng là lý do vì sao Marquis Riverback được gọi là “Kẻ Thanh Tẩy” chứ không phải “Con quái A” nào đó.

-!

Ngay lúc luồng ma khí của Riverback sắp đánh trúng Eleanor, một tấm khiên bất ngờ hiện ra trước mặt cô và đánh bật đòn tấn công kèm theo âm thanh vang rền.

Là cái khiên từng bảo vệ Eleanor trong vụ tai nạn tàu lần trước.

〚Ngu ngốc, ngươi tưởng ngăn được ta sao!〛

Thế nhưng, mặc dù từng dễ dàng đỡ nổi cả tảng đá to, tấm khiên lần này lại vỡ vụn như thủy tinh khi đòn đánh của Riverback quay lại như boomerang.

Đúng vậy, đó chính là kỹ năng của hắn.

Hắn có thể vô hiệu một phần sức mạnh của đòn tấn công hoặc phòng thủ của đối thủ.

Cứ như là đang “thanh tẩy” nó vậy.

“…Khỉ thật.”

Quá phi lý.

Cái khiên mạnh cỡ đó mà bị đập nát dễ như chơi? Sau khi hóa quỷ, sức mạnh của Riverback tăng vọt như vừa xài trang bị max cấp vậy.

[ Thông báo Hệ thống ]

【 Phát hiện tình huống nguy hiểm. 】

【 Đánh giá: tình huống đe dọa đến tính mạng. 】

【 Kỹ năng: Tuyệt Vọng được nâng lên cấp EX. 】

【 !Cảnh báo! 】

【 Phát hiện kỹ năng độc quyền của đối thủ: Thanh Tẩy. 】

【 Kỹ năng: Tuyệt Vọng bị hạ xuống cấp C. 】

Và như thể chưa đủ thốn, chuyện này lại xảy ra.

Khoảng cách giữa cấp EX và cấp C giống như người đấm phát ngất cả anh hùng tương lai với ông chú tập gym bình thường ấy.

Một trời một vực!

Tôi nghiến răng chịu đau, gào thét trong lòng, lăn sang một bên. Làm mấy cái đó trong cái thân thể đầy thương tích như tôi thì chẳng khác nào tra tấn.

  [ Thông báo hệ thống ]

【 Thuộc tính: Hô hấp pháp – Mức thông thạo Tảo Phiêu đã tăng! 】

Thứ giúp tôi còn nhúc nhích nổi giờ này chính là thuộc tính tôi nhận được từ Eleanor không lâu trước đó. Nếu không có nó tôi chỉ còn là đống thịt bầy nhầy thôi.

Ngay sau đó, một luồng sáng đen xẹt qua đúng chỗ tôi vừa đứng khiến tóc gáy tôi dựng ngược hết cả lên.

Dù chỉ là đòn nhẹ thôi, nhưng nó để lại cái hố to như bom rơi vậy.

Đó mới chỉ là đòn tấn công cơ bản của hắn thôi đấy.

‘Khó vãi cả linh hồn…!’

Vừa nghĩ vậy, tôi vừa hét lên chỉ đạo cho Eleanor.

“Eleanor, bên trái!”

Tranh thủ lúc hắn tấn công tôi, Eleanor lao lên với thanh kiếm trong tay.

Lưỡi kiếm sắc bén lóe lên. Đến cả Iliya, thiên tài được người đời ca tụng, mà trúng đòn này chắc không chết cũng trọng thương.

Nhưng mà…

〚Hừ!〛

…nó bị chặn lại dễ như ăn bánh.

Chỉ một luồng ma khí nhẹ từ Riverback cũng đủ khiến Eleanor bị hất văng, lăn lông lốc về phía tôi.

Tình hình không ổn chút nào.

Ngay cả trùm cuối tương lai như cô ấy cũng đang bị dồn ép.

Cô ấy lấm lem bụi đất, chiếc váy liền thân rách tươm, máu loang lổ khắp người. Một hình ảnh không ai tưởng nổi với người luôn xuất hiện hoàn hảo và sạch sẽ như Eleanor trong truyện gốc.

Tôi nhìn đồng hồ. Mới có một phút từ lúc trận chiến bắt đầu.

Chỉ một phút thôi mà bọn tôi đã sắp đi đời cả lũ.

Trong khi đó, Riverback chỉ từ từ đẩy lùi tụi tôi, chẳng hề có dấu hiệu mệt mỏi hay bung hết sức.

‘Chỉ còn cách này thôi sao…’

Tôi lờ mờ nghĩ, đầu óc choáng váng, khi Eleanor nắm lấy tôi và né thêm một đòn nữa.

Thời điểm – đúng.

Chiến thuật – đúng.

Cơ hội tấn công – cũng được tạo ra dựa trên những gì tôi nhớ.

Nhưng…

Cho dù mọi thứ đều chuẩn, tụi tôi lại thiếu cái quan trọng nhất hiện tại, là năng lực để thực hiện.

Cơ thể của quỷ là thứ vượt ngoài định luật vật lý. Chúng có thể đập nát đá, bay lượn trên không, và hồi phục mọi vết thương chỉ nhờ ma khí từ "tinh thể gốc".

“…”

Chết rồi.

Tình huống này… đúng là thảm họa đúng nghĩa.

Trong trận này, tôi và Eleanor bắt buộc phải phối hợp với nhau.

Eleanor không biết cách đối phó với hắn, nên không thể lao lên kiểu liều mạng được. Cô ấy chỉ cần dính đòn “Thanh Tẩy” là xong phim.

Người duy nhất nắm rõ toàn bộ cách thức tấn công của hắn chỉ có tôi. Nếu không có tôi chỉ đạo, đừng nói phản công, đến cả đánh trúng hắn cũng là điều bất khả thi.

〚Ra đây mà đánh đi, lũ sâu bọ! Còn trốn mãi thì gọi gì là chiến đấu!?〛

Riverback gào lên, vừa bay về phía tụi tôi. Và hắn sẽ còn đuổi theo như thế một lúc lâu nữa.

‘Giờ quan trọng nhất là dụ tên này rời khỏi kết giới.’

Nếu lỡ kết giới bị phá hỏng trong lúc đánh nhau thì bọn tôi ăn no hành.

Nếu tôi là hắn, tôi đã ưu tiên phá kết giới trước, mặc kệ mấy đứa chướng mắt xung quanh. Nhưng mà Riverback là dạng người sống ảo, kiêu căng thấu đến tận xương.

Điều đó cũng đồng nghĩa với việc rằng ít nhất trong thời điểm hiện tại, hắn sẽ tập trung trả thù tôi và Eleanor, những kẻ từng dồn hắn vào đường cùng.

Thêm nữa, khả năng phán đoán lý trí của hắn giờ đang bị ăn mòn dần bởi ma khí.

Cách nói chuyện cũng thay đổi như trời và đất. Không còn cái kiểu quý tộc trịnh trọng như mọi khi, mà chuyển sang chửi bới thô lỗ như mấy thằng say rượu bị đá văng khỏi quán.

Điều này càng rõ ràng hơn khi xét đến cái thói “giả vờ tao nhã đến chết cũng không bỏ” của hắn trước kia.

Và tất cả chuyện đó có nghĩa là gì?

Là cơ hội bày bẫy đã đến.

“…Phải dụ hắn về Học viện.”

Tôi nói khẽ với Eleanor, người đang vác tôi như một cái bao tải.

Do Lễ Hội Trăng Tròn và mớ sự cố vừa xảy ra trong thành phố, ngoại vi Elfante chắc chắn đang trống trơn vào lúc này.

Các Trưởng khoa và Hiệu trưởng có khi còn đang phải xử lý đủ thứ trong thành phố nên cũng chả rảnh tay mà can thiệp. Nhưng bù lại, bọn tôi có thể hành động mà không lo dính vào dân thường hay phá hỏng gì đó quan trọng.

Đó mới chính là mục đích của tôi.

Nghĩ thế, tôi tiếp tục lặp lại “chiêu trò” quen thuộc từ nãy giờ.

Ăn một đòn, kéo thời gian, dụ hắn đi theo.

Chỉ cần làm hắn cảm thấy thú vị, không để mất hứng là được.

Dù mọi thứ đang thiếu trước hụt sau, tôi vẫn ráng cầm cự được.

Lần này cũng thế.

Tôi né đòn hắn phóng tới, chỉ Eleanor phản công, rồi né tiếp lần nữa để giảm thiểu thương tích xuống mức thấp nhất—

〚…Mà này.〛

Đột nhiên, hắn lên tiếng.

Ngay khoảnh khắc đó, một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Có gì đó… sai sai.

Thứ nhất, giọng hắn giờ bình tĩnh một cách kỳ lạ, hoàn toàn khác với kiểu gầm gào giận dữ hồi nãy.

Thằng khốn nạn này—

Có khi nào hắn chỉ giả vờ bị dụ từ đầu đến giờ!?

〚Ngươi nghĩ ta là đồ ngu chắc? Tưởng ta không nhận ra các ngươi đang tìm cách dụ ta đi à?〛

Ngay khi dứt lời, ngực của Marquis Riverback bắt đầu rung lên, và một luồng bóng tối nặng nề trỗi dậy từ bên trong.

Cái ma khí từ nãy giờ hắn ném về phía tụi tôi thì ra chỉ là phần dư thừa, phần xả ra cho đỡ đầy. Còn cái chính phẩm mới là thứ đang ngưng tụ trong người hắn đây.

Và khi thấy nó, tôi cảm nhận được một nỗi nguy hiểm tột cùng siết chặt lấy toàn bộ cơ thể mình.

Cũng giống như tôi che giấu mưu đồ trước đó… thì hắn cũng giấu con bài tẩy để tung ngược lại!

〚Loại người như ngươi… nếu để yên thì thể nào cũng phá banh mọi thứ.〛

Rồi từ lồng ngực hắn, từ trái tim của Riverback, một vùng bóng tối đục ngầu tràn ra.

Mặc dù trời đã chạng vạng, nhưng cái bóng đó rõ mồn một, như thể nuốt trọn mọi tia sáng, bẻ cong cả không khí xung quanh.

〚Đòn này chắc chắn sẽ tiễn ngươi đi đời.〛

Và sau đó—

Tấm màn đen như mực từ trên cao trùm xuống đầu tôi.

[ Kích hoạt Kết Nối Linh Hồn. ]

[ Đã nhận ma lực. ]

[ Kỹ năng: Sám Hối đã được kích hoạt. ]

[ Kỹ năng: Khiên Hộ Vệ đã được kích hoạt. ]

Đó là điều cuối cùng tôi nhớ được.

Còn điều đầu tiên tôi cảm nhận sau khi tỉnh lại…

Là cơn đau như cả người bị xé làm trăm mảnh.

“…!”

Tôi há miệng ra, nhưng không thốt nổi một lời.

Cảm giác như não tôi bị cắm thẳng vào ổ điện cao thế rồi bị nhồi điện liên tục không thương tiếc. Cả người tôi co giật dữ dội.

“…Kh-khục…!”

Tôi ho ra một ngụm máu đen sánh lại, rồi liếc nhìn tình trạng hiện tại của thân thể mình.

Tay trái nát bét.

Từ thắt lưng trở xuống, toang toàn tập.

Từ bụng trở lên, không khá hơn là mấy.

Không một chỗ nào trên người lành lặn. Toàn là đá sắc nhọn, mảnh kính, cành cây cắm vào như xiên thịt nướng.

Toàn bộ cơ thể, tả tơi như giẻ lau.

Việc tôi vẫn còn sống đến giờ này là một câu hỏi mà chính tôi cũng không biết câu trả lời.

Thật sự, gọi đây là phép màu cũng không ngoa.

“…”

Nhưng dù vậy, tôi vẫn cố gắng gượng dậy.

“…Agh, a…!”

Trước mắt tôi nhuộm một màu đỏ máu ,

Cơ thể run lẩy bẩy.

Từ sâu trong dây thần kinh, tôi cảm nhận được một cảm giác lạ lẫm mà từ trước đến giờ chưa từng nếm trải.

“…”

Nhưng rồi tôi lại gục xuống đất, thở hổn hển như cá mắc cạn.

Toàn thân không nhúc nhích nổi.

“…Đệt.”

Tôi rủa một tiếng, gồng tay phải, cái tay duy nhất còn lành, với lấy Divine’s Ultima đang nằm lăn lóc trong tầm mắt.

Nếu lúc nãy tôi không kịp tạo khiên vào tích tắc cuối cùng, chắc giờ này đang nằm trong bát hương mất rồi.

Ma khí rất kỵ thần lực. Chính vì vậy mà đòn tấn công kia bị suy giảm đi phần nào.

“…Đùa nhau à…”

Trong khi tôi còn đang ráng hít thở, thì phía trước lại vang lên tiếng cười khẩy đầy châm chọc.

Học viện hiện ra trong tầm nhìn, không còn xa lắm.

Tôi đã bị thổi bay cả trăm mét khỏi chỗ ban đầu nơi tôi và Eleanor giao chiến với Riverback.

Nói thật, không chết ngay tại chỗ là điều tôi nên ăn mừng nhất hôm nay.

〚Vẫn sống à?〛

Nhưng nghe câu đó xong, tôi nghĩ rằng chắc tôi không may mắn như mình tưởng.

Tôi khó nhọc xoay người.

Và thấy Riverback đang từ từ tiến lại.

Dù cơ thể hắn đang bị ma khí bao phủ gần hết, tôi vẫn nhìn thấy rõ nụ cười đểu cáng trên mặt hắn.

〚Ngươi lì lợm hơn ta nghĩ đấy. Tiên tri chắc sẽ hài lòng lắm.〛

Nói rồi, hắn giơ tay ra, hướng về phía mặt tôi.

〚Có vẻ như ngươi đã dùng hết bài rồi.〛

Ma khí bắt đầu tụ lại trong lòng bàn tay hắn.

〚Phải nói thật, ngươi là một đối thủ đáng gờm. Nếu xuống địa ngục mà gặp bạn bè, cứ tự hào mà kể về ta.〛

“…”

Không còn đường thoát.

Kỹ năng Tuyệt Vọng đã bị hạ cấp, không chịu nổi đòn này. Dù có nâng lên EX ngay lúc này cũng vô dụng. Mà tôi thì không còn nhúc nhích nổi.

Nhưng, tôi vẫn còn một lá bài cuối.

-!

-!!!

Một thanh kiếm bất ngờ chém thẳng vào cổ của Riverback.

Đòn chém mạnh đến mức vốn khiến thép cũng phải lìa đôi, ấy vậy mà chỉ vừa xuyên qua da hắn trước khi bị đánh bật ra.

Vết thương cũng lập tức hồi phục, như chưa từng tồn tại.

Tuy nhiên, nhờ vậy, đòn sắp tung vào tôi đã bị gián đoạn.

〚…Hai đứa các ngươi đúng là lì đòn. Hợp cạ nhau ra phết đấy. Các ngươi sẽ làm cặp đôi hoàn hảo đấy.〛

Eleanor rút kiếm về, chạy đến chỗ tôi khi Riverback lầm bầm chửi.

“Tôi ổn…”

Eleanor định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Cô chỉ nhìn tôi, không nói gì.

Ánh mắt ấy chứa đầy xót xa.

“…Trông vậy thôi chứ bình thường mà.”

Tôi cười, cố đổi chủ đề.

Thực ra thì Eleanor cũng thê thảm chẳng kém tôi.

Xương sườn gãy, tay rạn, chân trầy xước nghiêm trọng. Cô đã phải xé váy ra làm băng gạc, quấn tạm để cử động được.

Cô ấy còn đứng được, chứ nói gì đến đánh nhau, cũng đủ chứng minh ý chí phi thường của cổ rồi.

Nhưng sao cô ấy lại còn lo cho tôi?

Bản thân còn không lo xong, sao lại ngồi quan tâm người khác?

“…”

Eleanor nhìn tôi một lúc lâu rồi tháo chiếc vòng cổ đang đeo rồi ném về phía tôi.

Tôi bắt lấy bằng tay phải. Ngay lập tức, một cửa sổ hệ thống mới bật ra trước mắt tôi.

【 Vòng cổ Sinh Lực đã được trang bị. 】

【 Thể lực tăng nhẹ. 】

“Nó sẽ giúp anh… giữ cơ thể lại với nhau. Cũng đủ để anh di chuyển.”

“…Hả?”

“Anh từng nói phải dụ hắn về Học viện đúng không? Mà Marquis Riverback thì cũng nói sẽ dùng em cho kế hoạch của hắn. Em không nghĩ hắn giết em ngay đâu.”

“…”

“Hướng đến vị trí chỉ định đi. Cũng gần thôi. Em sẽ cầm chân hắn.”

“…Eleanor.”

“Em tin anh. Đến tận giây phút cuối cùng.”

Tôi chẳng biết phải nói gì, chỉ lặng người nhìn Eleanor nở nụ cười nhẹ.

Vẫn là nụ cười bẽn lẽn ấy, giống hệt khi chúng tôi nắm tay nhau vào đầu Lễ Hội Trăng Tròn.

“…Đã nhận thì phải biết cho lại chứ, đúng không?”

“…”

Tôi… chưa từng làm điều gì xứng đáng với lòng tin đó.

Tôi chỉ đơn giản là vì chật vật sinh tồn.

Nhưng cô gái này…

〚Bàn chiến thuật xong chưa?〛

Riverback lên tiếng, khoanh tay, vẫn với nụ cười khinh khỉnh thường trực.

Cái kiểu “muốn làm gì thì làm, vì tao thắng chắc rồi” rõ ràng đang trưng ra trên mặt hắn.

Kiêu ngạo? Có.

Tự mãn? Cũng đúng.

Nhưng trong tình cảnh hiện tại, hắn không hề sai, vì cả tôi lẫn Eleanor đều đã gần như vô dụng.

Dẫu vậy, Eleanor chẳng hề bận tâm. Cô đối mặt Riverback, không chút sợ hãi.

“Cho ta hỏi một câu, Marquis Riverback.”

〚Gì nữa đây?〛

“Trong mắt ngươi, bọn ta giống một cặp đôi đến cỡ nào?”

〚…Hả?〛

“Câu này quan trọng đấy. Nên hãy trả lời thật lòng.”

Riverback nhìn Eleanor như thể cô bị điên. Rồi hắn bật cười sảng khoái.

〚Nói thật thì, hợp đôi vãi. Nếu còn sống qua vụ này, sao không cưới nhau luôn đi?〛

“Câu trả lời dễ thương đấy. Ta sẽ cho ngươi chết đỡ đau hơn chút.”

Eleanor mỉm cười, giơ kiếm lên.

Ma khí cũng bắt đầu tụ lại quanh Riverback.

“Dowd, đi đi!”

Tôi không còn quyền cãi lại.

Ở lại đây, tôi chỉ là gánh nặng.

Tôi cuối cùng quay người, lảo đảo tiến về phía Học viện.

“…Hộc… hộc…”

Tôi vốn đã kiệt sức, nay còn thêm thương tích đầy người. Thở thôi cũng như bị dao cứa vào phổi.

Mỗi bước đi như bị thiêu đốt từ trong ra ngoài. Mắt tôi lúc nào cũng nhòe đi vì đau đớn, nhưng tôi vẫn cắn răng bước tiếp.

Vì tôi biết… còn có người đang đau hơn tôi gấp nhiều lần.

Lúc này, tôi đã không còn đi nổi nữa, chỉ có thể bò. Cả người tôi lết về phía trước như một kẻ sắp chết.

Chỉ cần dừng lại nghỉ một chút thôi, tôi biết chắc mình sẽ không bao giờ đứng dậy nổi nữa.

Sau vài phút bò lê như xác sống, tôi nhìn thấy…

Bức tường ngoài của Học viện.

“…”

Cuối cùng… tôi cũng đến rồi.

Tôi tựa lưng vào tường, dùng hết sức tàn kéo lê thân xác về phía cổng.

Thành phố đang loạn, nên không một bóng lính gác nào ở đây. Tôi cũng chẳng trông cậy được ai.

-!!

Một thân người đập mạnh vào tường ngay bên cạnh tôi.

“…”

Là Eleanor.

Mức độ thương tích của cô ấy giờ đã vượt xa khỏi mức “te tua”. Gần như không thể dùng từ nào để mô tả.

Nếu không nhờ bộ váy rách tả tơi kia, tôi còn chẳng nhận ra nổi người trước mặt là Eleanor.

〚Cô ta lì thật. Gãy hết tay chân rồi mà vẫn bò dậy, bám lấy chân ta như con thiêu thân. Đáng sợ thật.〛

“…”

〚Vậy giờ định làm gì tiếp? Còn bài nào trong tay áo nữa không?〛

Cơ thể tôi không chịu nổi nữa, tôi quỳ sụp trước mặt Riverback.

Hắn vẫn nở nụ cười thắng trận.

Tôi quay sang nhìn Eleanor.

Dù chỉ còn thở thoi thóp, cô vẫn nhìn tôi. Đôi mắt ấy tràn đầy day dứt.

‘…Không.’

‘Em làm tốt lắm rồi.’

Nếu không nhờ cô ấy, tôi đã chẳng thể đến được tận đây.

〚Không còn gì nữa sao?〛

“…”

〚Chán thật.〛

Hắn vươn tay ra.

Ma khí bắt đầu tụ lại.

“…!”

Eleanor vốn đang bất động trên tường, cố gắng giật người dậy. Nhưng hoàn toàn vô ích.

Chỉ thở thôi cũng đã là một cực hình với cô lúc này.

-!

Một tia sáng đen xuyên thẳng qua ngực tôi.

Dư sức đưa tôi đi bán muối.

Eleanor phát ra một tiếng kêu nghẹn lại trong cổ họng.

〚Ta đã mong đợi thứ gì đó hoành tráng khi tới tận đây… hóa ra toàn là rác.〛

Tôi nghe thấy giọng hắn vọng lại… khi tầm nhìn của tôi bắt đầu tối sầm.

“…”

Một nụ cười nhếch môi hiện lên trên mặt tôi.

Giờ thì không cần giấu gì nữa, thằng khốn.

“…Này.”

Trong lúc cơ thể sắp nát vụn, tôi trừng mắt nhìn thẳng vào hắn.

“Tao thắng rồi.”

Khoảnh khắc hắn đặt chân vào Học viện…

Kế hoạch của tôi bắt đầu.

〚…Cái gì cơ?〛

Tôi nghe thấy giọng của Riverback—vọng lại trong vô thức, đầy hoang mang.

Qua tầm nhìn mờ mịt, tôi thấy một luồng sáng ngưng tụ trong cơ thể Eleanor, khi cô gào lên.

Và rồi…

[ Thông báo Hệ thống ]

【 Kỹ năng: Tử Hoặc đã được kích hoạt! 】

Ngay trước khi ý thức tôi hoàn toàn biến mất, một cửa sổ bật ra trước mắt.

‘Ừ, chào mừng đến thế giới.’

Thật lòng mà nói, tao đếch muốn gặp mày chút nào, nhưng hoàn cảnh này thì đành chịu.

【 M̸̨̢̨̛̖͙̮̺̝̤̟̜̐̓̔͐̔͊́̾̏́͜ụ̸͔͎̤͍͇̝̗̱͎͈̈̇̓̓̓̓̍̿͛̅́̏̌̏͜ç̸̨̙̭͕͍̖͕͈̒̍͗̋́̈̈́̈́̅̈́̒͋̄̒ͅ ̴̨̽̄̆̃́ț̴̡͍̲̞͍̠͎̻̘͍̓̉̌̉̒̎ͅi̷̲͎̣͉̣̐̅̅͑̊̍ê̸̡̨̧̺͕̰̦̭͖͉̥̤̥̏͊̏̏̓̈́͗̓̚͜͜u̶̧̺͖̥̲̠̎̋̌͊͒̿͑̋͠ͅ ̷̧̡̢̢̪̝̥̝̦͒̂̒̽̾͂̐̑̚͠͠ͅÇ̷̨͍͇̙͚̫͚̟̠̭͊̔̆͆̏̈́̎̍̿̽̀̇͝ͅ1̴͈̺͉̠̒͆́̐̊̀̃̑̄͘/̵̨̝̬̳̜͉̞̏2̵̢̢̰̥̫̟̳̖̺̹̮̦̇͒̌̐̊̚͜ͅ@̶̭̿́̇̌̆͑̒́̊͊͊̚͝͝͠/̶̧̡̛̛̘̺̝̹̹͖̭̝̯̪̞̔̒̐̋͌̍̊̆͋̀͘ͅX̸̤̤̌̐̉̔̇͐̏͝ ̶̢̣̘̻͔͈͚̫̼͔̭̺̌̏̔͒̃̈̿̉̀́͝͝đ̸̢̦̫͉̜̬̳̞̮̯̇́́͆̄́̿̿͒̾͒́͐ã̶̞͈͙̣̳̓̃̈̄̇͌̀͗̚͝ ̶̛̺͗͒͌̈́͂͋́̄͐̈́͋̄̚c̸̡̛̰̜̫̮̳̽͗͒̉̓͑̒́̎͜͝ḧ̵͉̩̪̹̰́͂̓͒̐͗̾ú̸̹̼̺̰̮̹͇͚̮͑́̒̕͝͝͝͠͠͝ ̶̨̨͔̬͖͔͙̼̎͐̏̏̆͋̆̅͝ý̴̢̨͓̩͓̘͎̖̟̮͇̀̈́̓̒̅̔̇̾̎̆̓̎̈́͗̓ ̶̥̌̓̄̒̃̃̂̕͘đ̵͔̫͓̲̘̠͛̀̊̌͜ế̷̯͖͎̩̖̳̞͕̺̩̦́̀̉̉͐͗̓̂͑͛̐̔̄̚͝n̵̢̥͇̫̬͚̬̮̯̥͖̼̘͆̐͑̐̆̏̇͋͂̅͋̓͠ͅͅ ̵̛̣̰͎̥̖̈́̽͒̂͆͛́̋̔̒̕͝b̵̦͎̟̖̰̖͛̃̆̉͋̀͋͒͑͝͝ạ̴̛̱̳̜̣̃̑̒̐͛͆̽̄̀̃͑͑͘ń̴̨̛̄̃̈̇͒͑̃̅̓̕͝.̵̡̧̟̋̏͋̈́̀̋̒͊̍͝͝ 】

Với thông báo ấy…

Thế giới chuyển sang màu xám.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Yeahhhh vợ cứu, vợ cứu
Xem thêm