Becoming Professor Moriarty’s Probability
Chương 71: Lam Ngọc Lưu Quang (3)
7 Bình luận - Độ dài: 2,635 từ - Cập nhật:
Trong lúc Isaac Adler và cô gái bí ẩn đối mặt nhau tại nhà Lestrade…
“Ý cô là sao, cô Holmes?”
“Xem ra cô thực sự không nhận ra nhỉ.”
Lestrade, người đang bước đi trên con phố London phủ tuyết trắng bên cạnh Charlotte, bắt đầu lên giọng, gương mặt lộ rõ vẻ sốc trước tiết lộ của Holmes.
“Cô nói rằng Thanh tra Tập sự Baynes là kẻ mạo danh?”
“Suỵt, cô định thông báo cho cả khu phố này biết à?”
“Nhưng… Dù tôi nghĩ thế nào đi nữa, chuyện này thật vô lý.”
“Tại sao?”
“Tôi đã biết con bé từ lâu rồi, nên tôi chắc chắn rằng Thanh tra Tập sự Baynes hôm nay không khác gì mọi ngày cả.”
Lestrade, với ánh mắt đầy hoài nghi, quay sang nhìn Charlotte.
“Liệu có thể lần này cô đã nhầm không, cô Charlotte Holmes?”
“… Không hề.”
“Vậy làm ơn giải thích lý do của cô được không?”
“Thực ra tôi cũng đang định giải thích đây.”
Lắc đầu quả quyết, Charlotte nhìn Lestrade, người vẫn tỏ vẻ chưa tin, và bắt đầu giải thích bằng giọng nhỏ nhẹ.
“Tôi nhớ cô đã nhắc đến Thanh tra Tập sự Baynes vài lần trước đây. Theo lời cô, con bé là một cô gái cực kỳ sắc sảo, đúng chứ?”
“Đúng vậy. Con bé giữ kỷ lục điểm số cao nhất trong lịch sử Học viện August, cho đến khi cô tham gia kỳ thi tuyển sinh.”
“Cô có nghĩ một cô gái như vậy lại chỉ thụ động lắng nghe suy luận của Adler và tôi với đôi mắt lờ đờ, trước một đống chứng cứ đầy rẫy manh mối, mà không hề xen vào tranh luận không?”
“Chà…”
Lestrade gãi đầu, cứng họng sau khi nghe lập luận của Charlotte.
“… Tôi mải mê xử lý con ngỗng trong bếp quá nên không để ý đến chuyện đó.”
“Dĩ nhiên rồi. Tôi thấy rõ cô đã bí mật chảy nước miếng khi mang con ngỗng vào bếp mà.”
“………”
“Có lẽ cô nên phủi đám lông vũ trên quần áo mình đi được rồi đấy…”
Mặt hơi ửng hồng trước sự quan sát sắc bén của Charlotte, Lestrade phủi đi dấu vết của con ngỗng tội nghiệp trên quần áo mình.
“Không phải Thanh tra Tập sự Baynes vốn nổi tiếng là người hơi hậu đậu sao?”
“Sao cô biết điều đó?”
“Bởi vì kẻ mạo danh con bé có lẽ chỉ nhìn thấy khía cạnh đó của nó và mắc sai lầm khi nghĩ rằng nó là đứa ngốc. Họ chắc không có nhiều thời gian để nghiên cứu con bé kỹ lưỡng.”
“À…”
Lestrade, phần nào đã bị thuyết phục, nghiêng đầu và đặt ra một câu hỏi khác.
“… Nhưng có thể con bé đã im lặng để tỏ ra khiêm tốn, phải không?”
“Cô đã đề cập trước đó rồi, đúng chứ? Thanh tra Tập sự Baynes là một fan cuồng nhiệt các bản chuyển thể vụ án của tôi do Watson viết.”
“Phải, đúng vậy, tôi từng đến phòng con bé và thấy các trích dẫn cùng hồ sơ vụ án của cô chất cao như núi.”
“Cô có nghĩ một người như vậy lại bỏ lỡ cơ hội hiếm có để thể hiện kỹ năng và được công nhận chỉ vì sự khiêm tốn đơn thuần không? Để giữ vẻ bề ngoài ư?”
“… Chắc chắn là không.”
Lestrade, cuối cùng cũng bị thuyết phục bởi lời giải thích của Charlotte, gật đầu đồng tình.
“Vậy, làm thế nào cô ta cải trang được? Nếu cô ta dùng ma thuật ngụy trang, tôi chắc chắn sẽ nhận ra.”
Cô trông có vẻ bối rối và hỏi lại Charlotte.
“Đúng vậy. Nhờ khả năng phát hiện bẩm sinh, cô được mệnh danh là khắc tinh của các pháp sư mà.”
“Vậy thì…”
“Đúng hơn là, Baynes giả mạo đã lợi dụng chính khía cạnh đó.”
Charlotte Holmes đáp lại với một nụ cười lạnh lùng nở trên môi.
– Vụt…
“C-cái quái gì thế?”
Khi cô rút ra một chiếc mặt nạ da cực mỏng giống hệt khuôn mặt người từ trong áo khoác, Lestrade trông sốc và không thể không hỏi.
“Đó là một công cụ cải trang gọi là Mặt Nạ Da Người. Nó khá xa lạ ở Châu Âu, bao gồm cả Anh, nhưng lại được lưu hành rộng rãi trong giới võ lâm của triều đại nhà Thanh cổ đại.”
“… Tức là, cô đeo nó trực tiếp lên mặt mình?”
“Loại rẻ tiền thì dễ bị phát hiện ngay cả vào ban đêm, nhưng những sản phẩm cao cấp như cái tôi đang cầm trên tay đây thì rất khó phân biệt trừ khi cô là chuyên gia.”
Charlotte vừa trả lời vừa cầm chiếc mặt nạ và nói thêm khi nhẹ nhàng áp nó lên mặt mình.
“Đây là một vật phẩm có thể hoàn toàn đánh lừa các phương pháp an ninh của Châu Âu vốn được phát triển trong vài thế kỷ qua thông qua việc cấm hoặc nhận dạng ma thuật.”
“Trời đất ơi…!”
“Không phải tự nhiên mà các thám tử trở nên cảnh giác khi người Trung Quốc dính líu vào các vụ án họ đang điều tra.”
Lestrade trông kinh hoàng khi chiếc mặt nạ liền mạch hòa vào khuôn mặt Charlotte chỉ bằng một cái chạm nhẹ.
“Nếu những thứ như vậy bắt đầu lưu hành ở Anh, chẳng phải sẽ thành vấn đề lớn sao?”
“Không sao đâu. Mặt Nạ Da Người có một điểm yếu chí mạng.”
Charlotte Holmes bắt đầu lột chiếc mặt nạ ra khỏi mặt và giải thích như để trấn an Lestrade.
“Không giống như ma thuật ngụy trang, Mặt Nạ Da Người này không thể biểu đạt cảm xúc khuôn mặt một cách hoàn hảo.”
“… Tại sao lại thế?”
“Khuôn mặt con người có cấu trúc xương và cơ rất tinh vi. Do đó, nếu phân loại chi tiết số lượng biểu cảm có thể tạo ra, có hơn một nghìn loại biểu cảm khuôn mặt khác nhau hoặc hơn thế nữa.”
Nói rồi, Charlotte kéo giãn lớp da của chiếc mặt nạ.
“Nhưng khi cô sử dụng thứ này, số lượng biểu cảm cô có thể tạo ra trở nên hạn chế và bị bó buộc.”
“Tôi hiểu rồi…”
Đôi mắt cô sắc lại một chút khi nhìn Lestrade, người cuối cùng cũng có vẻ nhẹ nhõm.
“Mặc dù vậy, Baynes giả mạo đã thể hiện kỹ năng diễn xuất, chuyển động mắt và điều chỉnh giọng nói gần như hoàn hảo, khiến việc phân biệt cô ta với Baynes hàng thật gần như là không thể.”
“… Nghe hơi đáng sợ đấy.”
“Chính tôi cũng chỉ nhận ra vào phút cuối thôi. Nếu ai đó chưa từng sử dụng Mặt Nạ Da Người như tôi hay Adler, việc phân biệt họ có lẽ là bất khả thi.”
Và rồi, sự im lặng bao trùm trong giây lát.
“Khoan đã.”
“Vâng?”
Đột nhiên dừng bước, vẻ mặt Lestrade trở nên lạnh lùng và vô cảm khi cô nói.
“Nếu một kẻ nguy hiểm như vậy đang mạo danh Thanh tra Tập sự Baynes bằng mặt nạ da người…”
“……..”
“… Vậy thì Baynes thật đang ở đâu?”
Một lúc sau, cô lặng lẽ thở ra và nhìn về phía ngôi nhà của mình.
“Đừng lo. Mặt Nạ Da Người không được làm từ khuôn mặt của người cô đang cố mạo danh hay bất kỳ con người nào. Nó là nhân tạo, à thì, trong hầu hết các trường hợp.”
“Nhưng dù vậy, nếu kẻ mạo danh đang ngang nhiên giả dạng người thật như thế, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với Baynes!”
“Bình tĩnh nào. Thanh tra Tập sự Baynes sẽ an toàn thôi.”
Tuy nhiên, khi Lestrade tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo và rợn người, Charlotte nhẹ nhàng nắm lấy vai cô và thì thầm dịu dàng, cố gắng trấn tĩnh cô.
“Tôi nghĩ tôi có manh mối về kẻ đứng sau vụ này.”
“… Dù vậy, tôi nghĩ tôi cần về nhà.”
Tuy nhiên, Lestrade lẩm bẩm với giọng hơi run.
“Isaac Adler và các em tôi, bị bỏ lại ở nhà, đang gặp nguy hiểm.”
“Tôi đã bảo cô đừng lo rồi, phải không?”
Charlotte Holmes mạnh mẽ kéo cô lại gần và thì thầm vào tai cô bằng giọng khẽ khàng.
“Đừng đánh giá thấp trí tuệ của kẻ thù định mệnh của tôi.”
“… Sao cơ?”
“Anh Adler, không giống cô, đã nhận thức được mọi chuyện ngay từ đầu rồi.”
“Nhưng khả năng chiến đấu của anh ta…”
“… Suỵt.”
Charlotte sau đó nhẹ nhàng đặt một ngón tay lên môi Lestrade.
“Hãy tập trung vào vụ án trước mắt đã.”
“Ngỗng con… mày đâu rồi…?”
Từ cách đó không xa, gần hiện trường vụ việc ban đầu, có thể nghe thấy tiếng một người phụ nữ nức nở.
“Làm ơn quay lại đi… ngỗng con…”
Lặng lẽ lắng tai nghe âm thanh đó, Charlotte và Lestrade từ từ bắt đầu tiến về phía trước.
“Xì.”
“An-anh yêu.”
“… Tao đúng là có một con vợ vô dụng.”
Rồi, họ dừng lại và ẩn mình khi một giọng nói mới xuất hiện.
“An-anh nói hơi quá rồi…..”
“Cái gì?”
“… Kyaa?”
Nghe thấy tiếng hét, Lestrade hơi ngẩng đầu lên.
“Tao nên…”
“Ự…”
Một người đàn ông, trông có vẻ say xỉn, giơ cao cái chai hắn đang cầm khi người phụ nữ dưới đất run rẩy nhắm chặt mắt.
– Choang!!
“… Híc.”
Tuy nhiên, hắn sớm ném cái chai vào bức tường trên phố, nhổ nước bọt vào cô ta rồi đi lướt qua người phụ nữ.
“Đừng có nghĩ đến việc về nhà cho đến khi tìm thấy nó.”
“……….”
“Hiểu chứ, hả?”
“… Vâng.”
Người phụ nữ ngồi trên mặt đất vội vàng gật đầu đáp lại giọng nói cọc cằn của hắn.
“”…………””
Và rồi, sự im lặng bao trùm.
“… Xin lỗi.”
“Cô có sao không?”
Charlotte và Lestrade, những người nãy giờ vẫn lặng lẽ quan sát tình hình, tiến lại gần người phụ nữ đang ngồi trên mặt đất bằng những bước chân im lặng và cất tiếng.
“……”
Nghe lời họ nói, người phụ nữ ngước lên nhìn họ bằng đôi mắt trống rỗng.
“Nếu cô ổn, chúng tôi nói chuyện một lát được không…”
“… Chủ nhân cử các cô đến à?”
“Sao cơ?”
Hai người, đang đỡ người phụ nữ trông có vẻ yếu đuối rõ ràng là quý tộc, nghiêng đầu nghi ngờ trước những lời họ nghe được.
“L-lâu lắm rồi chủ nhân mới liên lạc với tôi… Ngài ấy hiếm khi liên lạc dạo này…”
“…….?”
Người phụ nữ quý tộc trông yếu đuối, người chỉ mới vài khoảnh khắc trước còn đang khóc lóc và đau khổ vì bạo lực của chồng, đột nhiên lẩm bẩm những lời đó với khuôn mặt thẳng đơ và vô cảm.
– Soạt…
“…….?”
“C-cô đang làm gì vậy…”
Rồi, trước mặt hai cô gái đang nghiêng đầu bối rối, người phụ nữ đột ngột kéo áo trên của mình lên và bắt đầu cắn lấy gấu áo như thể đó là việc hết sức tự nhiên.
“”………..””
Vẻ mặt của Charlotte và Lestrade đang bối rối lập tức trở nên lạnh băng trước những gì họ thấy.
“… Chẳng còn gì đáng ngạc nhiên nữa.”
“Đó là…”
Đó là bởi vì họ đã phát hiện ra một con ấn ký vàng kim trên phần bụng trắng nõn lộ ra của người phụ nữ trông yếu đuối, giống hệt với thiết kế ấn ký được khắc trên bụng dưới của chính họ.
“Sao khum chàu tiền bối? (Sao không chào tiền bối?)”
Người phụ nữ quý tộc, miệng vẫn ngậm gấu áo, lẩm bẩm trong khi chỉ vào con dấu của mình.
“Con nít rờ này láo thiệt. (Con nít giờ này láo thiệt.)”
Ánh mắt cô ta bắt đầu sắc lại một chút.
“Hai ngừi là ai? (Hai người là ai?)”
“”…………””
.
.
.
.
.
Trong khi đó, cùng lúc ấy…
“Anh Adler~”
Đứa em thứ hai, sau khi vội vàng lau vết máu trên tay vào quần áo của em mình, bước vào phòng khách với một đĩa đầy thịt ngỗng.
“Chúng ta cùng chơi trò chơi Giáng Sinh nào…..”
Tuy nhiên, ngay khi cô bé bước vào phòng, vẻ mặt tươi vui rạng rỡ trên khuôn mặt trẻ thơ của cô bé, giọng nói bắt đầu nhỏ dần.
“… Hự.”
Bởi vì cô gái trông giống Baynes, đang thở hổn hển và nằm gần chân Adler, người đang ngồi trên ghế sofa. Có vẻ như cô ta đã ăn thêm vài cú đấm nữa của anh trong lúc đó.
“Ngẩng đầu lên.”
“Ực.”
Isaac Adler, nhìn xuống cô gái bằng ánh mắt lạnh lùng, nắm lấy chiếc cằm thanh tú của cô ta và buộc cô ta phải ngẩng đầu lên.
– Chátttt…!!!
Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng tát chói tai vang vọng khắp phòng khách.
“……….”
Cô gái, đầu quay ngoắt đi vì cú sốc, đưa tay lên chạm vào má mình, lộ vẻ mặt khó xử như thể đây là lần đầu tiên trong đời cô ta bị ai đó đánh như vậy.
– Cháttt!!!
Tuy nhiên, Adler thô bạo nắm lấy cánh tay cô ta nhấc lên, rồi lại tát mạnh một lần nữa vào bên má đã lộ ra của cô gái.
“A…”
– Phịch…
Nhờ cú tát này, toàn thân cô gái đột ngột mất hết sức lực, khiến cô ta mất thăng bằng và ngã về phía chân Adler một lần nữa.
“Sử dụng bình xịt gây mê này là sai lầm thứ hai của cô.”
“………..”
“Những bình xịt này thường chứa cồn.”
Isaac Adler túm chặt tóc cô gái và lắc lắc bình xịt anh tịch thu được từ cô ta, đôi mắt anh đã nhuốm màu đỏ máu.
“Tôi có chút vấn đề với cồn, cô biết đấy.”
“Hà… Hà…”
Nhưng cô gái, người đang duỗi người và gối má lên chân Adler, thậm chí không thể trả lời. Cô ta chỉ hổn hển thở, cơ thể run rẩy.
“… Xin lỗi.”
Ngay khi Adler, người đang lặng lẽ quan sát cô gái, nhe nanh và định cúi đầu về phía cổ cô ta thì…
“Anh có thể đánh em thêm một lần nữa không?”
Cô gái, người đang nằm trên chân Adler, hơi ngước mắt lên và bắt đầu thì thầm bằng giọng ngọt ngào yếu ớt.
“A, lần này vào má bên kia…”
Khi Adler ngây người nhìn cô ta, cô ta hơi nghiêng mặt, để lộ bên má chưa bị thương.
– Cháttt!!!
“… A.”
Nhưng Adler lại giật tóc cô ta để lộ bên má đã sưng đỏ trước đó và tát mạnh khiến cơ thể cô gái run lên khi cố nén nước mắt.
“… Xin lỗi ạ.”
Với đầu lại dụi vào chân Adler và nước mắt lưng tròng, một giọng nói nức nở bật ra từ miệng cô gái.
“Em xin lỗi, nhưng chỉ một lần nữa thôi.”
Cô gái lặng lẽ lau vết máu chảy ra từ khóe môi bị rách do bị tát quá mạnh, và lẩm bẩm yếu ớt với bên má sưng vù, mép quần của Adler dính vào miệng cô ta.
“Mạnh hơn chút nữa…”
‘… Mình không nghĩ Lupin lại là kẻ khổ dâm đến vậy.’
Adler nghiêng đầu tự nghĩ, rồi sớm giơ tay lên một lần nữa.
– Cháttt!!!
“… Ngầu quá đi.”
“Chị ơi, làm ơn tỉnh lại đi!!”


7 Bình luận