Academy’s Drunk Fighter
초록색노랑
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 16

3 Bình luận - Độ dài: 1,819 từ - Cập nhật:

Thật là một người tốt bụng—cho phép tôi sử dụng tủ lạnh của cô ấy miễn phí.

Đúng như mình đoán, mấy cốt truyện game chả liên quan gì đến đời thực cả.

Biến một người tốt thế này thành một kẻ cứng nhắc tuân thủ quy tắc trong bản FM chính thức? Tin mấy cái giới thiệu đó thì có mà bán nhà.

Ban đầu tôi chỉ định chia đồ ăn thôi, nhưng thế này thì chưa đủ để trả ơn.

Mình nhất định sẽ báo đáp cô ấy vì ân huệ này một ngày nào đó.

Nhoàm.  

"Ăn cái đó... ổn hả?"

"Ah, ừ. So với mấy thứ em từng ăn thì… cũng tạm được."  

Không hiểu sao cô ấy nhìn tôi như thể tôi vừa gây chấn động tâm lý cho cô ấy, nhưng thực ra cháo cà ri này không tệ chút nào. So với mấy thứ kinh dị tôi nhét vào mồm ở kiếp trước—mấy mẩu đồ ăn thừa lăn lóc trong phòng—thì đây là hàng cao cấp. Thêm đống cỏ dại tôi nhổ ở trước nhà, giòn giòn nhai khá lạ miệng.  

Nhoàm nhoàm.  

"Ờ… vậy à…"  

Giờ mặt cô ấy trông như đang nhìn một con mèo con tội nghiệp, ánh mắt đầy xót thương.  

"Cảm ơn vì đã cho em mượn tủ lạnh nhé."  

Và thế là từ nay, thói quen hàng ngày của tôi bao gồm việc ghé nhà Noah mỗi sáng để ăn uống trước khi đi.  

Nhân tiện, lúc rời khỏi nhà Noah, tôi nghe thấy cô ấy hét lên như vừa nhớ ra điều gì đó.  

...  

Ngày hôm sau. 

Tôi mở một hộp cháo cà ri đã chuẩn bị sẵn từ nhà Noah hôm qua.  

"...Hỏng rồi chăng?"  

Nó có vị chua nhẹ, nhưng chưa phải mùa hè nên chắc không thể hỏng trong một ngày được nên tôi cứ thế mà ăn.  

Vì là cháo nên no nhanh hơn cơm.

Chắc lát nữa sẽ đói, nhưng tiết kiệm được chi phí ăn uống cũng đã là 1 lợi thế rồi.  

Dù vậy… tôi vẫn muốn được ăn một bữa do đầu bếp thực thụ nấu.  

"Giá mà có thể…"  

Ăn xong, tôi nhét vài thanh socola tự làm tối qua vào cặp rồi đến Học viện.  

Khi tôi định đi tìm mua cái cặp mới, nhưng nó đắt một cách lố bịch nên tôi đành mua cái rẻ nhất ở cửa hàng giảm giá. Nhưng dùng cũng không đến nỗi tệ.  

"Hơi lỏng."  

Quai đeo cứ tuột khỏi vai vì quá hẹp, nhưng tôi cố giữ chặt và đến cổng—nơi tôi thấy Noah và cô học sinh hôm nọ.  

Thực tế thì tôi lớn tuổi hơn cả hai ở đời thực, nhưng có lẽ do tầm mắt thấp hơn… lòng bàn tay tôi bắt đầu ướt đẫm mồ hôi.  

'Mong là hôm nay cũng qua được…'  

Đứng trước cổng, cô gái kia liếc nhìn vào cặp tôi.  

"Lại mang socola nữa à? Lần trước em cũng mang cả đống mà?"  

"Ah… em chỉ… rất thích ăn socola thôi."  

"Vậy à? Miễn không phải rượu hay gì đấy là được."  

"Đúng ớ~?"  

Tôi cảm nhận ánh mắt Noah dõi theo, nhưng tôi vô cớ siết chặt cặp, cô ấy chỉ thở dài nhẹ rồi quay đi.  

"Em có thể đi rồi!"  

"Cảm ơn, em đi đây!"  

"Ah, Esha—?"  

"Vâng!!"  

Noah gọi lại khi tôi vừa quay lưng.  

Bị lộ rồi chăng? Mang socola hai lần liền có lẽ hơi quá.  

"Này… nếu em rảnh, lúc nào đi ăn cùng chị không?"  

"Ăn… cùng á?"  

Hoàn toàn bất ngờ.  

Đã lâu lắm rồi tôi không ăn cùng ai.  

Cảm giác hơi bất an… và tôi cũng không thích lắm, nhưng đây là người đầu tiên thực lòng tốt với tôi ở thế giới này…  

"Ừm, được…!"  

"Vậy nhé! Gặp em ở căng tin sau!"  

"Hai người thân thiết ghê ha~?"  

"Uh…"  

Cô gái kia cười khúc khích nhìn hai đứa tôi , khiến tôi ngượng kinh khủng—nên lập tức chạy thẳng đến lớp.  

[104]

"Phù."  

Rụp.  

Vừa nãy căng thẳng quá, quên cả ăn socola.  

[Độ say hiện tại: 1%] 

Vừa đủ để giữ trạng thái say rượu, tôi bỏ một viên vào miệng.  

Hơi ấm quen thuộc lan tỏa khắp người.  

"Haaa~"  

Mmm. Cảm giác căng thẳng tan biến thật đã. Giống như bị tiêm thuốc an thần vậy.  

Kiếp trước đâu có thế này… Chắc là do Lời Nguyền Nghiện Rượu hay Bợm rượu gì đó rồi.  

Đúng lúc đó, tôi nghe tiếng thì thào phía sau—ai đó đang bàn tán.  

"Uh… cậu đang ăn gì thế?"  

Ai lại dám ngắt ngang cái lúc tâm hồn tôi đang bay bổng vậy?

Tôi quay lại—một học sinh vô danh.  

Không nhớ mặt. Cũng không xuất hiện trong game. Trừ nhân vật chính xuất hiện liên tục, tôi chả bao giờ nhớ tên họ.  

Noah và vài người khác còn gây ấn tượng, còn lại? Quên hết.  

"Cậu là ai?"  

"Ah… tớ học cùng lớp với cậu mà?"  

Không, ý tôi là tên…  

May là cô ấy hiểu ý, vội giới thiệu:  

"Tớ là Yuuka Kirie."  

"Yuuka…?"  

Nghe như cô ấy nặng hẳn "100 ký" vậy.  

Ugh. Quái vật cân nặng… Hố đen…?  

À không, cái đó là từ game khác.  

Tôi lắc đầu xua đuổi hình ảnh kỳ quặc và tiếp tục cuộc trò chuyện.  

"À, cái này? Chỉ là socola thôi…"  

"Hả… có gì lạ trong đó không?"  

"Muốn thử không?"  

Dạo này tôi ăn socola nhiều quá, nên họ nghi ngờ cũng phải.  

"Cái này…?"  

Yuuka nhận lấy, chần chừ nhìn nó một lúc.  

"Cậu có định ăn nó không đấy?"  

"Tó không chắc, trông đáng nghi quá."  

Nhìn họ do dự sau khi nhận làm tôi bực.  

Sao dám nghi ngờ socola của tôi?  

"Không ăn thì trả lại đây."  

"À, không! Tớ ăn đây!"  

Và cô ấy bỏ vào miệng.  

Crunch. 

Một khoảng lặng, rồi ai đó hỏi:  

"Cậu ổn chứ?"  

"Uh… yeah. Chỉ là socola bình thường thôi thôi."  

Và phản ứng của cô ấy… bình thường.  

Đúng như dự đoán—nó là socola thường.  

Tôi không là một đứa ngốc. Tôi đã chuẩn bị để không bị lộ.  

Một phần ba là socola thường. Phần còn lại pha rượu.  

Tôi đã muốn làm thêm nữa, nhưng một khi vượt qua một mức độ nhất định, sự tập trung của tôi bắt đầu giảm sút và tôi không thể tiếp tục được. Dù sao thì điều quan trọng là, không ai phát hiện ra chuyện có cồn trong đó.

Nghĩa là: thoát nạn.  

Nhân tiện, tôi không phân biệt được viên nào có rượu.  

Cứ ăn đến cho đến khi bị bắt thì dừng thôi.  

Lần này, tôi khá may mắn.  

Sau đó, tôi từ chối mọi yêu cầu xin socola.  

"Gì thế? Cậu cho cô ấy mà!"  

"Muốn thì tự mua đi."  

Dám nhòm ngó thành quả lao động của người khác—kiệt tác socola rượu của tôi?  

Không là không.  

Hơn nữa, số lượng tôi mang hôm nay vừa đủ dùng trong tuần.

Nếu tôi phát lung tung một cách dốt nát, tôi lại phải làm thêm. Chịu. Mệt lắm.  

"Th-Thế sao cậu mạnh thế?"  

"Mạnh á?"  

Tôi mạnh sao?  

Không hề.  

Khi đánh với Yoon Siwoo, tôi may mắn đạt 5% độ say và đánh trúng hắn vài phát… rồi ngất xỉu vì thanh kiếm phát sáng của hắn.  

Dù tôi có đánh với mấy đứa đang nói chuyện với tôi này, tôi cũng không chắc thắng dễ dàng.  

"Yeah! Cậu cầm cự được trước học sinh số 1 mà!"  

"Đúng đấy. Nên tụi tớ nghĩ có lẽ thứ cậu ăn là loại thuốc tăng lực gì đó."  

"À."  

Thì ra họ muốn socola vì lý do đó.  

À, tôi đoán từ góc độ của những kiểu người ám ảnh với kỷ luật bản thân đó, việc thấy tôi thản nhiên ngấu nghiến sô cô la khiến nó trông như một thứ vũ khí bí mật vậy.

Tôi không quan tâm cân nặng, ngoại hình thì như một bé gái yếu ớt…  

…và đáng buồn là điều đó không sai.  

"Ờ… nếu các cậu cố gắng hết sức, có lẽ sẽ có thành quả?"  

Tôi đưa ra lời khuyên chân thành nhất.  

Trong truyện, ngay cả trùm cuối cũng bị hạ nếu nhân vật chính nghiêm túc chiến đấu. Không lý gì họ không làm được.  

Đây không phải game. Là đời thực. Ai dám nói điều đó là không thể?  

"Dễ thế thì tụi tớ đã không hỏi cậu rồi."  

"Chà, thế thì chịu…"  

Nếu đọc được đặc tính của họ, tôi có thể cho lời khuyên hợp lý. Tiếc là không thể.  

Nếu được, tôi sẽ từ "học sinh" thành "chỉ huy" hoặc "huấn luyện viên" ở một mảng khác…!!  

Thỉnh thoảng tôi thấy chữ nổi trước mặt, nhưng đó chỉ là trạng thái hiện tại, vô dụng.  

[Bạn đang đói.]  

[Bạn đang buồn ngủ.]  

[Bạn đang đau bụng.]  

Kiểu đó.  

Phiền phức và vô nghĩa.  

"Ờ… ừm."  

Nhưng họ vẫn nhìn tôi như mong chờ, nên tôi vắt óc—gom nhặt mọi ký ức từ kiếp trước đến nay—và nói thế này:  

"Từ bỏ những gì cần từ bỏ."  

"…?"  

"Hả? Nghĩa là sao…?"  

Một số thứ sẽ không thể làm được.  

Chuyện gì đến sẽ đến.  

Một người có thể tự mình nâng cả quả núi? Chém đôi biển cả?  

Ừm… ở đây thì có thể. Nhưng không phải trường hợp của họ.  

Tôi biết ngay khi nhìn thấy họ.  

Cảm giác y hệt khi đối mặt với thanh niên số 1—bất khả thi.  

Chất lượng đặc tính, điểm xuất phát, tốc độ phát triển—không thể so bì.  

Quên vị trí thứ hai đi, họ còn chẳng chạm đến.  

Đứng trước cái kiểu khác biệt ấy, bạn thậm chí chẳng còn thấy bực bội. Chỉ còn cách chấp nhận thôi.

"Nên tớ nói đó, đừng nhìn vào những ngọn núi không thể leo."  

"……"  

Bầu không khí đột nhiên chùng xuống.  

Tâm trạng… xấu đi. Nhưng kệ, không phải việc của tôi.  

Tôi muốn phát cho họ socola rượu để cải thiện tình hình, nhưng chắc chắn sẽ bị báo cáo. Nên thôi.  

BAM!! 

"Haha! Khỏe không?, các học sinh của tôi!!"  

Một người phụ nữ tóc đỏ xông vào.  

Như mọi khi—Philia, giảng viên… à không—giáo sư.  

"Sao bầu không khí lại u ám thế này?"  

"Yeah, Chắc chắn rồi! Các em không thể thắng bằng phương pháp thông thường đâu! Nhưng tôi thì không bình thường! Tôi có thể giúp các em mạnh hơn!!

Ah. Tôi có linh cảm không hay về chuyện này.  

"Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu khóa huấn luyện đặc biệt chỉ dành riêng cho các em!"

Vì lý do nào đó, mái tóc đỏ của cô ấy trông y hệt mũ quân đội tôi từng thấy…

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Quái vật cơ bắp
Quái nhân 100kg ✋🐧🤚
Xem thêm
AI MASTER
May quá, này mà là Yuuka thật thì bẹp mất🐧
Xem thêm