Tối hôm đó, Iris và tôi chuẩn bị để đến gặp tên lãnh chúa. Chúng tôi ban đầu đã định sáng mai mới đi, nhưng có vẻ là tên khốn đó đã phái người hầu đến bảo chúng tôi đi ngay.
Iris mặc một chiếc áo không tay trắng và chiếc quần cộc thể thao, vẫn như mọi khi, còn tôi thì mặc quần áo bình thường.Thật may là quần áo nam giới không có gì thay đổi.
“Cậu hiểu rồi chứ? Không được tự ý hành động dưới bất cứ trường hợp nào, và nếu tên khốn đó hỏi cậu gì đó, cứ ngồi yên im lặng là được. Tôi sẽ lo việc trả lời”
“Tôi hiểu rồi mà. Cô đã căn dặn điều đó bao nhiêu lần rồi?”
“Việc nhắc lại nhiều lần như này cũng không phải là làm quá gì đâu. Đừng quên rằng chúng tôi không biết được là tên khốn đó sẽ đối xử với cậu ra sao hay là hắn sẽ tìm ra lỗi sai nào. Điều đó có nghĩa là cậu phải hoàn toàn ngồi yên không làm gì”
Xuyên suốt quãng đường cưỡi ngựa đến dinh thự của tên lãnh chúa, Iris liên tục lặp lại lời khuyên của mình. Dù là lời khuyên đó cũng không hữu ích gì cho lắm.
Nếu như tên khốn đó thực sự có ý định bới lỗi, một lời khuyên kiểu vậy hoàn toàn không có tác dụng gì, và hơn hết, tôi hiểu rõ tên lãnh chúa hơn Iris.
Iris và những đoàn trưởng khác chỉ đơn giản là bị nhắm đến bởi sự áp bức của hắn, nhưng tôi là người đã giết hắn bằng vô số cách thức ở trong game.
Đương nhiên, tôi không đi xa đến nỗi chém đầu hắn ngay trong lần gặp đầu tiên do là hậu sự sau đó sẽ khá phiền phức, nhưng tôi tự tin là mình có thể xử lý hắn trong cùng lắm là hai tuần, bao gồm cả khoảng thời gian chuẩn bị, mà không phải gánh chịu hậu quả nào.
“Đến nơi rồi”
Sau khi tiến vào trung tâm thành phố được một thời gian, Iris dừng ngựa lại phía trước một tòa dinh thự khổng lồ.
Nó là một tòa dinh thự sở hữu kích thước phải nói là nực cười đối với người nhìn. Tôi trong khoảnh khắc không biết nói gì mà chỉ biết thẫn thờ nhìn chằm chằm vào nó, khi mà cái dinh thự này phải lớn hơn nhiều cái tôi nhớ ở trong game.
Thiết lập vẫn là hắn ta không thể từ bỏ sự tự cao của mình kể cả khi mang trong mình dòng máu hoàng tộc à? Có nói đây là dinh thự mà hoàng đế ở thì tôi cũng tin.
‘Nói mới nhớ, hoàng đế chắc cũng sẽ là phụ nữ nhỉ?’
Trong bản mod chỉnh sửa NPC, kể cả hoàng đế cũng đã trở thành phụ nữ.
Không, chính xác hơn thì phải nói là đa số những con boss hình người đã trở thành phụ nữ thông qua mod chỉnh sửa ngoại hình. Những con boss vẫn được giữ lại là đàn ông còn hiếm đến nỗi chúng còn đáng nhớ hơn mà.
Tâm trí tôi rối bời. Được rồi, chắc hẳn hoàng đế là phụ nữ. Tôi chỉ mong là tính cách của người đó không thay đổi thôi.
“Đứng lại! Đứng lại!”
Người hiệp sĩ đứng trước cánh cổng dẫn vào dinh thự hét lên một cách cáu gắt sau khi nhìn thấy chúng tôi. Hắn hoàn toàn trái ngược với những hiệp sĩ gác cổng thành vẫn đối xử với chúng tôi có chút lễ độ.
Bộ dạng cẩu thả, khuôn mặt đầy khó chịu, và tông giọng thì cộc lốc. Về mặt kỹ năng, hắn sẽ còn chẳng thể đỡ nổi một cú đấm của Iris, nhưng có vẻ hắn cư xử như này là vì tin tưởng vào tên lãnh chúa.
“Ngươi ở đây làm gì?”
Hắn hỏi một cách thô lỗ, không có tí nào gọi là phép lịch sự tối thiểu. Nó đủ để khiến tôi, người chỉ đang đứng xem từ bên cạnh, phải nóng máu, nhưng Iris cất lời với biểu cảm và tông giọng thờ ơ, như thể cô ấy đã quá quen với cách đối xử này.
“Tôi đến để báo cáo về nhiệm vụ tại nhà ngục”
“À, vậy sao? Thế thì tự mình vào đi. Cứ vứt con ngựa ở chỗ nào phù hợp là được”
Giờ đây, thay vì chỉ dẫn bằng tay, hắn chỉ ra hiệu bằng cằm, bảo chúng tôi đi vào trong.
Iris nhìn tôi với ánh mắt bảo tôi hãy chịu đựng và xuống ngựa. Tôi cũng làm theo cô ấy và đi qua tên hiệp sĩ.
“Đợi đã, kẻ ở bên cạnh ngươi là ai?”
Khi tôi vừa mới nghĩ là cả hai sẽ đi qua, hắn liền hỏi về tôi một cách cộc lốc, chỉ vào đây bằng cằm.
“Tân binh”
“Tân binh sao? Khà khà, lại muốn bị đuổi đi trong một ngày nữa à? Bộ các ngươi không có não để tiếp thu chắc?”
Tên hiệp sĩ cười phá lên, và Iris lặng lẽ buộc dây cương ngựa vào một cái cây. Khi chúng tôi đã đi đủ sâu vào khu vườn để tên hiệp sĩ không còn nghe được chúng tôi nữa, tôi liền thì thầm với cô ấy.
“Việc này là bình thường sao?”
Kể cả ở trong game, khi ta nói chuyện với mấy tên hiệp sĩ tại dinh thự trong khi vẫn chưa tiến triển cốt truyện được bao nhiêu, chúng thường sẽ đáp lại một cách cộc cằn và vô lễ. Dù vậy, nó vẫn không tệ đến mức này.
“Cậu cũng sẽ phải làm quen dần với nó thôi. Càng ở lâu trong hiệp sĩ đoàn mà không bị đuổi đi, cậu sẽ càng phải trải qua mấy lời lẽ và hành động như vậy”
Iris trả lời một cách hờ hững. Không phải là cô ấy không cảm thấy khó chịu hay tức giận, nhưng thay vào đó, giọng của cô ấy gần giống với cam chịu hơn.
***
Sau đó, cho tới tận lúc chúng tôi được bảo ngồi đợi ở phòng tiếp khách trong dinh thự của tên lãnh chúa, tôi đã được cảm nhận sâu sắc sự bất công mà Hiệp sĩ Đoàn Bình Minh Bạc đã phải chịu đựng từ trước đến giờ.
Tôi không biết vấn đề ở đây là gì, nhưng nó chắc chắn còn tệ hơn cả trong game.
Trong game, những kẻ hầu coi thường người chơi nhưng vẫn thực hiện công việc của mình, nhưng giờ đây, cảm giác như chúng còn không thèm thực hiện phần công việc tối thiểu của mình vì quá bận coi thường chúng tôi vậy.
Không biết là chúng tôi đã ngồi chờ trong phòng tiếp khách được bao lâu, dù giống như là bị ném vào đó hơn, rồi đột nhiên một nhóm hầu gái liền đi vào và đặt xuống đa dạng các loại điểm tâm lên chiếc bàn trống không.
“Ngài lãnh chúa đang đến”
Đương nhiên, đống điểm tâm này không phải dành cho chúng tôi mà là cho tên lãnh chúa chuẩn bị đi vào. Hắn đã bắt chúng tôi ngồi chờ ở đây trong khi chúng tôi đáng lẽ ra đang phải ăn tối, và bây giờ hắn còn định ăn thứ gì đó khác sao?
Nghe thấy âm thanh ai đó đang tiến vào, tôi cuối cùng cũng ngẩng mặt lên, nghĩ rằng mình ít nhất cũng sẽ nhìn mặt hắn.
‘...Ôi trời, cái con hợi gì đây’
Và tôi đã phải sốc nặng trước cảnh tượng còn khủng khiếp hơn mình tưởng.
Cả cơ thể của hắn không chỉ được bao bọc trong các lớp mỡ, mà cả khuôn mặt của hắn cũng ngấn mỡ, làm chôn vùi đi nét mặt của hắn, và cơ thể của hắn béo phí đến mức tôi còn phải tự hỏi làm sao mà hắn có thể di chuyển như vậy.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy một con người có chiều rộng và chiều cao gần bằng nhau đấy.
Tôi thực sự muốn đứng lên vỗ tay khen ngợi hắn vì đã có thể đứng thẳng và tự mình bước vào đây thay vì lăn trên sàn đấy. Sao mà khớp đầu gối của hắn vẫn có thể lành lặn khi hắn đi lại như vậy được nhỉ?
‘Hắn ta cũng béo ở trong game, những chưa đến mức này’
Tên lãnh chúa lạch bạch bước vào và ngồi phịch xuống ghế sofa với một tiếng thở dài. Chỗ hắn ngồi xuống lún sâu. Việc đầu tiên mà hắn làm sau khi an tọa là ăn những món điểm tâm trên bàn.
Tiếng nhai nhóp nhép tiếp tục thêm một lúc nữa, rồi tên lãnh chúa, ợ ra một hơi dài, cuối cùng cũng cất tiếng.
“Vậy là cô đã về rồi, Iris”
“...Vâng, đúng như Ngài bảo, thần đã điều tra nhà ngục”
Mặc cho vẻ ngoài của mình, có lẽ vì hắn thuộc gia đình hoàng tộc, Iris đang nói một cách cực kỳ lễ phép với tên lãnh chúa. Dù là vẻ mặt của cô ấy khi đang sử dụng kính ngữ lại méo xệch kỳ lạ.
“Báo cáo đi”
“Bao gồm những tù nhân và cai ngục, tất cả con người bên trong nhà ngục đều đã bị tấn công bởi quái vật, ngoại trừ một người. Khi thần đến đó thì mọi việc đã xảy ra và không có cách nào để can thiệp vào”
“Chậc, ta đã bảo là cô phải phòng ngừa kỹ lưỡng rồi đấy. Ta không thể hiểu được tại sao cô không chịu nghe ta nữa”
Chậc chậc. Không phải kẻ dụ con quái vật đó đến là ngươi à?
Đã biết hết toàn bộ câu chuyện đằng sau biến cố này, tôi thầm cười khẩy trong thâm tâm. Hắn ta đã sai người dụ con Đồ Tể Người vào nhà ngục, và bây giờ thì hắn đang làm như mình biết nhìn xa trông rộng lắm ấy. Không có thứ nào lố bịch như cái lố bịch đó cả.
“Vậy kẻ đang ở bên cạnh cô chính là kẻ sống sót duy nhất sao?”
Trái ngược với vẻ ngoài của mình, hắn có vẻ cũng có kha khá kinh nghiệm trong chuyện chính trị từ hồi còn trong cung điện hoàng gia, khi mà đã nhận ra danh tính của tôi chỉ với một cái liếc.
Iris gật đầu.
“Đúng là như vậy ạ”
Tên lãnh chúa trầm tư gì đó một lúc, rồi bốc lấy một nắm đầy đồ ăn vặt trên bàn ăn ngấu nhiến, và ra cử chỉ cho Iris rời khỏi phòng trong khi nhìn cô ấy, khiến cho cô vô cùng bối rối.
“Cô, chờ bên ngoài đi, Iris”
“Xin thứ lỗi? Nhưng mà—”
“Ta bảo là cô ra chờ bên ngoài. Cô định làm trái lời ta đấy à?”
“...”
Iris nhìn tôi với ánh mắt đầy lo âu, nhưng cũng không có giải pháp nào tốt cả. Cô ấy cắn mạnh vào môi, cúi đầu một cách yếu ớt và rời khỏi phòng, đóng mạnh cánh cửa lại.
Tình huống này xảy ra ngay từ lần gặp đầu tiên là không lường trước được.
Mà, từ góc nhìn của tôi, nó cũng chẳng quan trọng cho lắm. Đây là sự kiện tôi cần phải đi qua ít nhất một lần để có thể trừ khử tên lãnh chúa mà không bị hệ lụy gì.
Trong game, ta có thể gặp mặt riêng với tên lãnh chúa kể từ lần chạm trán thứ ba, nên hắn mà đẩy nhanh tiến độ như này ngay từ lần gặp đầu tiên thì với người đang muốn xử lý hắn nhanh nhất có thể như tôi đây có khi lại còn thấy biết ơn đấy chứ.
Khi đã chỉ còn một mình chúng tôi, tên lãnh chúa liền kiêu ngạo dựa tay lên lưng ghế sofa và còn đặt chân lên bàn. Một thái độ hoàn toàn coi thường hướng đến tôi.
Mà, từ góc nhìn của tên lãnh chúa, tôi là một tù nhân đến từ nhà ngục, nên là thái độ như vậy cũng là điều hiển nhiên thôi. Một kẻ còn coi thường cả những đoàn trưởng sẽ chẳng thèm để tâm đến một tên tù nhân cỏn con rồi.
Xét đến việc tính cách của những người trong dinh thự đã trở nên ngạo mạn hơn nhiều so với trong game, cũng không có gì bất ngờ nếu hắn đã đi quá giới hạn từ lâu về trước.
“Này, ngươi”
“Vâng, thưa Ngài Lãnh chúa”
“Ngươi bảo là mình đã bị giam trong nhà ngục?”
“Đúng vậy thưa Ngài”
“Và ngươi đã suýt soát sống sót nhờ gặp được Iris?”
“Điều đó cũng chính xác ạ”
“Ngươi có rắc rối nào giữa chừng với hiệp sĩ đoàn, hay là ngươi có xích mích với đoàn trưởng nào không?”
“Không thưa Ngài”
Nhớ lại những lựa chọn xuất hiện trong game, tôi chỉ trả lời những câu sẽ khiến tên lãnh chúa đưa ra một đề xuất với tôi. Tên lãnh chúa gật đầu một cách ẩn ý và trầm tư hồi lâu.
“Tại sao ngươi lại bị bắt giam?”
Đây rồi.
Xác nhận rằng hắn đã hỏi chính xác câu hỏi mà tôi đã dự đoán từ trước, tôi thầm cười khẩy trong lòng. Có vẻ là mọi chuyện sẽ khá suôn sẻ đây.
“Còn vì lý do gì mà tiểu nhân bị bắt giam trong đấy nữa? Nó chắc cũng không khác gì nhiều so với tội danh mà Ngài đang nghĩ tới đâu, Ngài Lãnh chúa”
“Hừm, ra vậy, mọi chuyện là như thế à…”
Tôi chủ đích nở một nụ cười đê tiện nhất mà mình có thể làm.
Đã đến được đây thì việc đào hố chôn cũng gần xong rồi. Bây giờ, tôi chỉ cần chuẩn bị vật mai táng và khiến hắn ta tự mình nhảy vào phần mộ của mình khi nhìn thấy chúng thôi.
Cuối cùng, sau khi trầm tư một hồi lâu, tên lãnh chúa cuối cùng cũng cất lời.
“Ngươi có hứng thú với phụ nữ không?”


2 Bình luận
Con lợn này nặng đến mức sập chữ tôi xuống rồi
Anh ấy hai
Hai néo