• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 10: Bài kiểm tra gia nhập hiệp sĩ đoàn - 5

2 Bình luận - Độ dài: 3,493 từ - Cập nhật:

“Bài kiểm tra kết thúc ở đây thôi”

Người đã xen vào giữa hai chúng tôi là Iris.

Như cách Lize nói rằng cô ấy sẽ kiểm soát sức mạnh của mình một cách hoàn hảo, đôi dao găm trong tay cô đã dừng lại ngay sát trước khi có thể chạm vào Iris.

Ngược lại, Kiếm Nhuốm Máu trong tay tôi đang rung lên, được giữ lại tại lưỡi kiếm bởi Iris. Nhận ra điều đó, tôi liền thả lỏng lực ở tay và rung động trên lưỡi kiếm liền ngay lập tức dừng lại.

Iris, người đã xen vào giữa tôi và Lize với một tốc độ không thể bắt kịp bằng mắt thường để dừng lại trận đấu, chỉ thả tay ra sau khi xác nhận rằng cả hai người chúng tôi đều đã buông lực.

Mũi kiếm hướng xuống mặt đất một cách yếu ớt.

“Chiêu thức cuối cùng mà cô bảo sẽ dùng là Bão Tuyết Liên Hoàn Kích sao?”

“Đương nhiên. Tôi đã bảo là mình sẽ chỉ dùng một chiêu còn gì. Vậy thì tôi phải sử dụng cái bùng cháy nhất rồi. Còn cái nào khác nữa à?”

Ah, không phải hơi lạ khi dùng từ “bùng cháy” trong khi sử dụng băng à?

“Tôi chắc chắn là mình đã nói rằng đây chỉ là một bài kiểm tra rồi mà? Lần này, cô đã nương tay nên không có chấn thương nào xảy ra, nhưng—”

“Nhưng tôi đâu có nương tay?”

Lize mỉm cười tươi tắn và nhìn vào mắt tôi. Nụ cười đó như thể đang bảo rằng cô ấy có nhiều điều muốn nói vậy. Tôi hơi lảng tránh ánh mắt của cô ấy.

“Điều đó nghĩa là sao hả Lize?”

“Thì đúng như những gì tôi nói thôi. Tôi đã hoàn toàn nghiêm túc từ đầu đến cuối, không hề nương tay chút nào luôn. Và cậu tân binh đã đỡ tất cả chỉ với kỹ năng của bản thân. Đúng không, cậu tân binh?”

Trước phát biểu gây sốc đó, không chỉ Iris mà kể cả Erica cũng nhìn tôi. Đứng trước ba cặp mắt nhiều màu sắc đang hướng về đây, tôi liền cảm thấy phiền toái như thể sắp có mấy cái lỗ được khoan vào mặt mình vậy.

“Nhưng nếu cô không kiểm soát sức mạnh của mình, đó cũng là một vấn đề đấy. Cô quên rồi sao?”

“Nếu muốn thì tôi có thể dừng lại bất cứ lúc nào nếu nhận thấy cậu ta không thể chặn được mà. Tôi cũng đã phản ứng và dừng lại khi cô đột nhiên chen vào còn gì, Iris. Cô nghĩ tôi không thể phân biệt được là cậu tân binh có đỡ được hay không à?”

Lize, người dễ dàng xua đi mối lo của Iris, lại gần tôi vẫn với nụ cười rạng rỡ đó. Và rồi cô ấy thản nhiên quàng tay qua vai tôi và dùng lực kéo tôi xuống.

Do chúng tôi chênh lệch chiều cao khá nhiều, nên kể cả khi cô ấy nhón chân lên, tôi vẫn phải hơi gặp người xuống để cả hai có thể ngang tầm mắt nhau. Lize giơ tay còn lại lên và liên tục chọc vào má tôi.

“Ôi, tôi đã thực sự rất bất ngờ đấy, cậu tân binh. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng đến việc cậu sẽ cố phản đòn trong tình huống đó đâu. Có vẻ là cậu đã không nói đùa khi bảo là mình sẽ chặn hết mọi đòn tấn công trước khi bắt đầu trận đấu nhỉ?”

“Còn danh dự của một đoàn trưởng của cô thì sao?”

“Nó không còn quan trọng nữa rồi. Giờ đây khi đã xác nhận được rằng tân binh của chúng ta lại là một viên ngọc thô đầy tiềm năng thế này thì việc thua mỗi một trận đấu có vấn đề gì chứ?”

Cơ thể của chúng tôi ép sát vào nhau hơn. Do dáng đứng của cả hai, bộ ngực của cô ấy, thứ phải to gần bằng cái đầu, đang cọ mạnh vào tay tôi. Có vẻ là người đang ép sát vào tôi không có nhận thức gì về tư thể của bản thân cả.

“Và còn một điều nữa. Đây là một việc rất, rất quan trọng mà cậu tân binh của chúng ta chắc chắn phải biết. Cậu bắt buộc phải nghe nó đấy”

Giọng của Lize đột nhiên nhỏ đi, và vẻ mặt của cô ấy trở nên nghiêm túc hơn. Thấy vậy, tôi cũng trở nên nghiêm túc theo cô ấy. Việc đó có thể quan trọng đến mức nào để khiến cô ấy phải nhấn mạnh như vậy?

“Cậu, nói chuyện thoải mái với tôi đi”

“...Xin lỗi?”

Trong một khoảnh khắc, tôi tưởng rằng mình đã nghe nhầm.

Giọng nói và biểu cảm của cô ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc đến vậy nên tôi còn đang tự hỏi rằng việc quan trọng mà cô ấy sẽ nói là gì, nhưng không ngờ nó lại chỉ là việc bảo tôi nói chuyện thoải mái hơn.

“Tôi bảo là cậu không cần phải nói chuyện trang trọng với tôi đâu. Cậu dùng nó cũng chẳng thoải mái gì và tôi phải nghe nó cũng tương tự, nên là hãy bỏ qua mấy thứ lễ nghi và giao tiếp thoải mái với nhau đi. Đây là dịch vụ đặc biệt vì tôi rất thích cậu tân binh đó. Thế nào? Cậu có thích nó không?”

“Ừm…”

Tôi cũng không biết phải đáp lại thế nào nữa. Sự khác biệt về tính cách với NPC gốc thực sự quá nhiều. Tôi nhìn về phía Iris và Erica với ánh mắt cầu cứu.

Như thể đã đọc được lời cầu cứu trong ánh mắt của tôi, Erica nói với giọng như thể đã chấp nhận mọi thứ.

“Cứ làm theo như chị ấy muốn đi. Kể cả khi anh có từ chối thì chị ấy vẫn sẽ bám theo anh cho đến khi được đồng ý mới thôi. Dù trông như này, chị ấy có thể hơi cứng đầu đấy”

“Dù trông như này? Ý của em là sao hả?”

“Nó còn mang hàm ý nào khác nữa hả chị? Chị biết rõ điều đó hơn bất cứ ai khác mà”

Lize thoáng cằn nhằn với Erica, rồi lại hạ giọng xuống và hơi nhìn vào mắt tôi.

“Kệ con bé đi. Dù sao thì, cậu đã nghe rồi chứ, cậu tân binh? Cậu có thể nói chuyện thoải mái với tôi ngay bây giờ, và cậu cũng có thể nói chuyện thoải mái với Erica luôn. Cậu đã nói chuyện thoải mái với Iris rồi đúng không? Nó cũng giống như vậy thôi. Do con bé và Iris bằng tuổi nhau nên là không có vấn đề gì cả. Thôi nào, mau gọi Lize đi nhanh lên. Được chứ?”

Cô ấy là người lớn tuổi nhất ở đây à. Thực sự không giống chút nào.

Chịu thua trước ánh mắt long lanh nhưng đầy áp lực đang hướng về mình, tôi chậm rãi mở miệng.

“Li…ze?”

“Đúng, đúng, làm tốt lắm. Kể từ lúc này, đừng dùng ngôn ngữ trang trọng nữa mà cứ gọi tôi thoải mái vào. Mấy thứ như đoàn trưởng Lize, chỉ huy Lize, chị Lize, hay Lize tỷ đều không cần thiết. Cứ gọi Lize là đủ. Hiểu rồi chứ?”

Lize mỉm cười rạng rỡ và bám vào người tôi, vì một lý do nào đó trông rất phấn khởi.

Việc làm quen với cảm giác mất cân xứng khi người với vẻ ngoài lạnh lùng băng giá nhất lại có tính cách năng động và thân thiện đúng là không dễ chút nào.

“Vậy, tôi đã vượt qua bài kiểm tra đầu vào rồi…tôi đỗ chưa?”

Tôi suýt chút nữa sử dụng ngôn ngữ trang trọng trong vô thức, nhưng khi Lize, người đang bám vào tôi, lườm về đây trong khi siết chặt cánh tay quanh cổ tôi lại, tôi liền nhanh chóng chỉnh lại cách nói chuyện của mình. Lize lại mỉm cười hài lòng và bám vào tôi.

“Đương nhiên là cậu đỗ rồi! Tôi mà đánh trượt cậu tân binh ở đây thì danh tiếng của mình coi như vứt đi còn gì? Erica, em thấy thế nào? Không, đằng nào thì em cũng sẽ bảo là cậu ta đỗ thôi đúng không? Vậy thì thế nào chẳng được? Chào mừng đến với Hiệp sĩ Đoàn Bình minh Bạc, cậu tân binh!”

“...Em không thích cách chị tự tiện đoán bừa suy nghĩ của em, nhưng do lần này đúng thật, em cũng không thể phủ nhận điều đó. Tôi cũng đồng tình với chị Lize. Chào mừng đến với Hiệp sĩ Đoàn Bình minh Bạc, anh tân binh”

Sau khi cả Lize và Erica đều đã xác nhận là tôi đỗ, Iris cũng gật đầu với khuôn mặt như thể đã đoán trước được việc này. Cô ấy khá tin tưởng vào tôi, có lẽ là nhờ vào những gì tôi đã thể hiện từ đầu đến giờ.

“Chào mừng đến với hiệp sĩ đoàn, tân binh. Chúng ta sẽ suy nghĩ về việc sắp xếp cậu vào đâu sau, nhưng trước hết thì cứ nghỉ ngơi thoải mái đi đã. Chúng ta sẽ tổ chức lễ giới thiệu chính thức sau khi Claudia trở về”

Do sẽ không cảm thấy kiệt sức trừ khi thanh thể lực của tôi trống rỗng, việc tôi có nghỉ ngơi hay không cũng chẳng quan trọng, nhưng do cũng không có lý do gì để từ chối ý tốt của cô ấy, tôi ngoan ngoan gật đầu.

“Erica, cô hãy dẫn tân binh về chỗ ở của cậu ta. Còn về địa điểm thì…ở dưới tầng có chỗ ở của các đoàn trưởng chắc được đấy. Tôi sẽ để việc quyết định xem cậu ta sẽ ở phòng nào cho cô”

“Hiểu rồi. Vậy thì, ta đi chứ, anh tân binh? Tôi sẽ dẫn anh đến chỗ ở của mình”

Sau khi tân binh và Erica hoàn toàn biến mất vào trong tòa lâu đài, Lize liền nói với giọng hết sức bất ngờ.

“Iris, cô đã tìm được đứa trẻ đáng kinh ngạc đó ở đâu vậy? Cô cũng đã nhìn thấy rồi đúng không? Cách mà cậu ta làm chệch tất cả đòn tấn công của tôi ấy? Kỹ năng đó thực sự khiến ta khó mà nghĩ rằng cậu ta là tân binh đấy?”

“Tôi cũng không biết”

“Thôi nào, đừng nói dối chứ. Đó là đứa trẻ mà cô đã nuôi nấng trong bí mật để rồi ngấu nghiến sau—Đợi, đợi đã! Tôi không được đùa sao?!”

Thấy Iris siết chặt tay lại với ánh mắt lạnh lẽo, Lize vội vã rút lời của mình, bảo rằng đó chỉ là đùa. Iris tặc lưỡi và thả lỏng bàn tay.

“Nếu biết thì tôi đã nói với cô rồi. Tôi thực sự không biết gì hết. Khi tôi đi kiểm tra nhà ngục theo lệnh của tên khốn đó, gần như toàn bộ mọi người đều đã bị giết bởi một con quái vật, và chỉ còn tân binh đó là còn sống. Hơn nữa, người sống sót còn phải chịu Lời nguyền của Phù thủy, không còn ký ức hay gì cả. Thế thì tôi có thể biết gì được chứ?”

“Một con quái vật đã gây ra đống đấy sao? Thế thì không phải nó nên bị tiêu diệt à?”

“Không cần nữa. Cậu ta đã giết nó rồi”

“Giết nó? Cậu tân binh đó? Con quái vật?”

“Đúng vậy”

“...Bằng cách nào?”

Iris tóm tắt qua những gì đã xảy ra tại nhà ngục.

Việc cô đã tìm thấy tân binh đang một mình chiến đấu với con quái vật gần cổng chính khi cô đang tuần tra toàn bộ nhà ngục để xác nhận rằng không còn người sống sót nào. Và việc tân binh đã thành công một mình tiêu diệt con quái vật.

Như thể biết được chính xác con quái vật sẽ tấn công thế nào, cậu ta dễ dàng cản mọi đòn tấn công của nó chỉ với một thanh kiếm sắt cùn. Cô còn kể thêm cả chuyện cá nhân như việc ban đầu đã định nhảy vào giúp nhưng rồi lại chỉ đứng xem, cảm thấy rằng bản thân không nên can thiệp, để rồi đánh mất bộ giáp của mình do đòn tấn công cuối cùng.

Lize, người đã chăm chú lắng nghe lời giải thích của Iris từ đầu đến cuối mà không nói một lời, lên tiếng với vẻ mặt hơi sửng sốt.

“Cậu tân binh, cậu ta nói rằng mình là Kẻ bị ruồng bỏ nhỉ?”

“Cậu ta đã tự nhận là như vậy. Điều đó chắc là thật đấy. Nếu không tin, cô có thể sử dụng cầu giám định năng lực.

“Đâu có, không phải là tôi không tin cậu tân binh. Không phải là tôi không tin, nhưng mà…cậu ta đã nói rằng mình bị nguyền rủa. Và không chỉ là lời nguyền bất kỳ nào, mà là Lời nguyền của Phù thủy đấy. Nghĩa là năng lực thể chất của cậu ta không khác gì một người bình thường, cậu ta không thể sử dụng ma thuật, và cũng không thể sử dụng ma lực. Nhưng mà thế quái nào việc đó có thể khả thi chứ?”

Lize nhớ lại cách cậu tân binh đã thấy chính xác và cản đòn tấn công của cô trong bài kiểm tra đầu vào. Đó không phải là dựa vào vận may, mà là kết quả từ kỹ năng thực sự cao siêu của cậu ta.

Mặc dù cậu ta có vẻ bị áp đảo về mặt sức mạnh, không hề có dấu hiệu nào cho thấy cậu bị yếu thế về mặt kỹ năng. Dù cô có tung ra bao nhiêu chuỗi tấn công hay có ra chiêu nhanh đến mức nào đi nữa, cảm giác như là cậu ta đã dự đoán và đọc trước được mọi thứ.

Càng nghĩ về điều đó, cô lại càng thấy nó bí ẩn hơn.

“...”

Khi cuộc nói chuyện thoáng dừng lại do cả hai người chìm vào suy nghĩ, Iris nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay đã chặn thanh kiếm của tân binh. Có một vết thương ở trên đó.

Nó là một vết xước rất nhỏ còn chẳng đáng để gọi là vết thương, nhưng việc nó xuất hiện mới chính là vấn đề.

Xét đến khoảng cách sức mạnh và kỹ năng giữa hai người, đáng lẽ một vết thương như này không thể nào xuất hiện được. Cô ấy sẽ chỉ đơn giản là nắm lấy thanh kiếm, và mọi thứ sẽ kết thúc ở đấy.

Nhưng việc đó đã không xảy ra.

“Đó là…do cậu tân binh làm, nhỉ?”

Lời nói của cô ấy bị ngắt đi vài chỗ, nhưng vẫn đủ để hiểu điều cô ấy muốn truyền đạt. Iris gật đầu xác nhận.

Vào khoảnh khắc cuối, tân binh đã ngay lập tức phản ứng với đòn parry ngược của Lize, hay chính là con bài tủ của cô ấy, và bẻ cong quỹ đạo đòn tấn công của mình. Đó là lý do mà lòng bàn tay của cô đã bị cắt vào.

Lize, người đã chuẩn bị ra đòn parry ngược sau khi nhìn thấy tư thế của tân binh thoáng loạng choạng trong chưa đầy một giây khi khi đòn tấn công lao đến.

Tân binh, người đã cản mọi đòn của Lize và chuẩn bị phản công, nhưng rồi nhận thấy được đòn parry ngược và bẻ cong quỹ đạo của thanh kiếm.

Iris, người đã xen vào giữa hai người họ và ngay lập tức thay đổi tư thể của mình sau khi xác nhận rằng quỹ đạo của thanh kiếm đã bị bẻ cong. Kỹ năng của ba người có thể nói là gần như bằng nhau.

Phải, vấn đề là kỹ năng của cả ba người gần như là bằng nhau.

Hai trong số đó là những đoàn trưởng hiệp sĩ kỳ cựu đã luyện kiếm trong hơn 10 năm, và người còn lại là một người bị nguyền rủa bởi một phù thủy. Hiển nhiên là kỹ năng của họ không thể nào bằng nhau được.

“Cho đến lúc đó, tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi, nhưng pha cuối thực sự khiến tôi bất ngờ đấy. Cô cũng đã can thiệp vào với suy nghĩ là cậu tân binh sẽ không phản ứng được, đúng chứ?”

“...Tôi không phủ nhận việc đó”

Nếu cũng ở trong tình huống đó, liệu mình có thể làm giống như tân binh không? Iris tự hỏi bản thân.

Dù cô ấy có nghĩ đi nghĩ lại bao nhiêu lần đi nữa, câu trả lời vẫn sẽ chỉ là “Không”.

Đỡ hết mấy cái chuỗi tấn công điên rồ đấy, tìm ra một khoảng trống để thử tấn công giữa lúc đó, đọc được tư thể phản đòn của đối phương xuất hiện đột ngột ngay trước khi đòn đánh trúng đích, và thay đổi quỹ đạo.

Hơn hết, làm được tất cả những điều đó với một cơ thể đã bị giảm mạnh năng lực thể chất bởi Lời nguyền của Phù thủy, và thực hiện điều đó ngay trong lần chạm trán đầu tiên với Lize.

Đó là một việc bất khả thi nếu nghĩ theo lẽ thường, nhưng tân binh đấy đã làm được nó một cách dễ dàng. Đó là một câu chuyện mà sẽ chẳng có ai tin dù có được kể ở những quán rượu.

Cô thực sự không biết con người ban đầu của cậu ta như nào, hay tiềm năng ở cậu ra sao.

“Iris”

“Sao vậy?”

“Cô không có mối quan hệ đặc biệt hay gì đó với cậu tân binh đâu nhỉ?”

“Nếu mối quan hệ đặc biệt mà cô nói tới là kiểu tình cảm lãng mạn thì không có đâu. Chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau ở nhà ngục thôi. Sao cô lại hỏi vậy?”

“Lý do ấy hả? Có đấy. Nếu cô không định nhận lấy cậu ta trước thì tôi sẽ biến cậu ta thành của mình”

Lize liếm môi.

Cô thực sự thích cậu tân binh đó về nhiều mặt. Vẻ ngoại của cậu ta không tệ, cơ thể cũng tốt, và hơn hết, cậu ta hoàn toàn phù hợp với sở thích tình dục của cô.

Tìm ra một người đàn ông với kỹ năng cao siêu và tài năng vẫn trong giai đoạn chớm nở, nuôi dưỡng và phát triển anh ấy, và cuối cùng là bị áp đảo ngược lại bởi anh Đó là sở thích tình dục của Lize.

Cô hiểu rõ rằng sở thích tình dục của bản thân không phải là một thứ có thể khoe ra một cách tự hào, và cô đã nghĩ rằng đó là một việc không thể nào xảy ra trong thực tế, vậy nên cô đã luôn giữ suy nghĩ đó trong lòng mình.

Nhưng bây giờ, một người đàn ông như thể là hiện thân của lý tưởng của cô đang ở ngay trước mắt cô. Cô chắc chắn sẽ không lỡ mất cơ hội này, dù có gì xảy ra đi nữa.

Hơn nữa, việc cậu tân binh là một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh cũng là một điểm cộng. Thứ Lize muốn là một người đàn ông đáng tin cậy với tài năng vẫn chưa bộc lộ hoàn toàn, chứ không phải là một đứa trẻ hay nhãi ranh.

“Thích làm gì thì làm. Tôi sẽ không can thiệp”

“Thật chứ? Không được rút lại lời đâu đấy? Cô sẽ không đột nhiên xuất hiện sau khi tôi đã ngấu nghiến cậu ta và cố giành lại, bảo rằng mình là người đầu tiên gặp cậu ấy hay gì đâu nhỉ?”

“Cô nghĩ về tôi như nào vậy? Tôi sẽ không làm mấy việc như thế đâu”

Lize, sau khi nhận được một kiểu cho phép từ Iris, đang chuẩn bị háo hức lao đi nhưng rồi bị dừng lại bởi một giọng nói thẳng thừng.

“À, tôi có một câu hỏi”

“Hửm? Sao vậy?”

Iris lại có một câu hỏi cá nhân sao? Một tình huống rất hiếm có. Chân của Lize dừng lại, và cô liền vểnh tai lên nghe.

“Cô còn chưa bao giờ nắm tay một người đàn ông, thế thì cô có biết cách quyến rũ người ta không vậy?”

“Cái quái gì vậy gái?”

Lize nhìn Iris với vẻ mặt sững sờ. Cô ấy đang nói điều đó với cô, mặc dù bản thân cô ấy cũng nằm trong diện “chưa bao giờ nắm tay đàn ông” sao?

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận