• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 11: Hiệp sĩ Đoàn Bình Minh Bạc - 1

2 Bình luận - Độ dài: 3,096 từ - Cập nhật:

“Nói thật thì, nó có hơi bất ngờ đấy”

“Theo cách nào?”

“Tôi đã có cảm giác rằng do Iris mang anh đến đây, anh sẽ không phải một người tầm thường, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ là anh lại xuất sắc đến mức này. Mặc dù tích cách của chị ấy hoạt bạt và hòa đồng như vậy, chị ấy vẫn là một đoàn trưởng của Hiệp sĩ Đoàn Bình Minh Bạc. Kỹ năng của chị ấy không thể xem thường được đâu”

“Vậy sao?”

“Đừng có đánh trống lảng nữa, anh tân binh”. Erica nói vậy, nheo đôi mắt đỏ nhìn tôi.

“Iris đã nói rõ là anh bị nguyền rủa bởi một phù thủy. Điều này có nghĩa là năng lực thể chất của anh phải ở dưới cả mức trung bình, vậy mà trong tình trạng đó, anh vẫn có thể đánh ngang sức chị Lize. Tôi nghĩ là anh nên tự hào về bản thân hơn nữa đi”

“Việc đó chỉ khả thi vì Lize đã nương tay với tôi thôi mà. Đó cũng không phải một trận một đấu một đúng chuẩn”

“Nương tay với anh ấy hả? Tôi không nghĩ vậy đâu. Cả chị cũng vậy”

Erica ngay lập tức phủ định lời nói của tôi.

“Và có vẻ là anh đang có một hiểu nhầm lớn rồi, anh tân binh. Mặc dù người đó lúc nào cũng trông như kiểu thích làm gì thì làm, chị ấy không ích kỷ đến nỗi bỏ bê trách nhiệm của mình. Dù cho chị ấy có nương tay đến mức nào đi nữa, chỉ cần chị ấy vẫn nhận thức đấy là một bài kiểm tra đầu vào, những đòn tấn công đó sẽ chẳng có người thường nào đỡ được. Dù chị ấy có nương tay hay không, một trận đấu vẫn là một trận đấu”

Do những gì cô ấy nói đúng quá nên tôi cũng chỉ biết giữ im lặng. Kể cả khi điều kiện để vượt qua bài kiểm tra đầu vào chỉ là rút thanh máu của đối phương còn một nửa, thực tế, nó chẳng khác gì một trận đánh boss thông thường cả.

Có vô số người trong cộng đồng đã thất bại trong bài kiểm tra đầu vào này và rơi vào tình cảnh thê thảm. Kể cả khi họ chọn một con đường khác thay vì gia nhập hiệp sĩ đoàn đi nữa, nó cũng chẳng khả quan hơn chút nào.

“Mặc dù không muốn thừa nhận cho lắm, tôi cũng không có lựa chọn nào khác ngoài đồng tình với chị lần này. Iris đã tìm được một người như anh ở chỗ quái quỷ nào vậy?”

“Ai biết, đến tôi còn chẳng biết nữa mà”

“Tôi sẽ coi đó như là anh muốn từ chối trả lời”

Erica lại nheo mắt lườm tôi lần nữa, rồi đi dọc theo dãy hành lang, lắc lư cái mông trong chiếc quần cộc thể thao đỏ của mình. Tôi tự hỏi đó có phải là một ảnh hưởng của mấy bản mod không nữa, khi mà mỗi bước đi của cô ấy trông gợi cảm vô cùng.

Nó giống như là cô ấy không phải đang làm nổi bật cặp mông của mình khi bước đi, mà là bước đi với ý định làm nổi bật cặp mông của mình vậy. Nhớ lại cách mà Lize và Iris cũng đã làm điều tương tự, có vẻ đây quả thực là ảnh hưởng từ bản mod rồi.

“Iris có nhắc tới trước đó là lâu đài này ban đầu được sử dụng bởi lãnh chúa”. Tôi nói, cố gắng chuyển chủ đề để không ý thức về mông của cô ấy nữa.

Nghe tôi nói, Erica liền dừng bước. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt có chút bực bội.

“...Mà, cái đó là sự thật. Nơi này ban đầu là chỗ tên khốn đó sống. Rồi hắn đã vứt nó cho chúng tôi”

“Cô ấy cũng bảo rằng sẽ tốt hơn nếu tôi tự mình trải nghiệm nó thay vì nghe giải thích về lý do tại sao hắn ta vứt bỏ nó”

“Iris nói đúng đấy. Kể cả khi chúng tôi giải thích về nó đi nữa, anh chắc cũng sẽ không tin đâu, nên là việc để anh thử trải nghiệm một lần thực chất sẽ tốt hơn. Chúng ta sắp đến nơi rồi, nên là hãy cố chịu đựng cơn tò mò thêm một chút nữa thôi”

Nghe những lời đó từ Erica càng khiến tôi tò mò hơn nữa. Đã nói xong những điều mình muốn, Erica lại tiếp tục bước đi phía trước, lắc lư cặp mông của mình.

Bên trong của tòa lâu đài sạch không tì vết. Dãy hành lang trông như thể đến một hạt bụi cũng chẳng có, và những tấm thảm đỏ được trải ra ở nhiều chỗ còn không có lấy một dấu chân hay hạt bụi ở trên.

Đúng hơn thì nó sạch đến nỗi khiến cho nơi này còn u ám hơn cơ.

Việc mọi nơi chúng tôi đi qua đều sạch tinh tươm không chút bụi là bất khả thi, khi mà tòa kiến trúc này đủ lớn để dễ dàng cung cấp chỗ ở cho hàng trăm người, trừ khi ở đây tồn tại những cô tiên vệ sinh chẳng làm gì ngoài việc lau chùi cả ngày.

“Dãy hành lang sạch quá nhỉ, cái này cũng là một trải nghiệm mà cô nói tới à?”

“Đúng rồi đấy. Anh sẽ hiểu ngay thôi sau khi trải nghiệm nó từ nay về sau”

Erica đứng lại trước một cánh cửa trong khi nói vậy. Nó chỉ là một cánh cửa gỗ bình thường. Dọc theo bức tường bên cạnh, những cánh cửa gỗ tương tự được xếp cách đều.

“Anh có thể sử dụng phòng này. Tôi đã cố tình chọn cái đầu tiên để dễ nhận biết hơn. Mà, nếu không thích nó, anh có thể chọn những phòng khác. Đằng nào thì chúng cũng trống trơn hết mà”

Với một tiếng két, cánh cửa mở ra. Ngay khi vừa nhìn thấy bên trong căn phòng, tôi liền nghi ngờ mắt mình.

“...?”

Thay vì một căn phòng kiểu Trung cổ mà tôi đã nhìn thấy trong game, căn phòng này được trang trí với những món đồ hiện đại mà sẽ chẳng lạ gì nếu được đặt trong một căn hộ studio ở ngoài kia.

Chiếc giường được ghép từ khung sắt và một cái nệm sang trọng, và phủ trên đó một cái chăn bông microfiber. Ngoài ra thì mấy cái gối cũng có thiết kế hiện đại tương tự.

Những bức tường và trần nhà được tỉ mỉ bọc trong giấy dán tường, và cửa sổ được làm từ kính trong suốt có tay cầm, loại trượt mở. Ở bên ngoài còn có một ban công nhỏ nữa.

Thay vì nến hay bóng đèn, lại có đèn huỳnh quang được gắn lên trần nhà, rọi sáng cả căn phòng. Lố bịch hơn nữa là trong này còn được lắp thêm cả điều hòa.

Không chỉ có vậy, ở một bên phòng còn được đặt một cái bàn nhìn y hệt mấy cái đến từ thế giới bên ngoài, phía trước nó là một cái ghế xoay có bánh lăn, và ở bên cạnh đó là một cái quạt điện.

Tôi hoàn toàn không biết bản mod nào đã được áp dụng để ra được cái thiết kế hiện đại này luôn.

Khi tôi đang đứng đó ngơ ngác trước dáng vẻ hiện đại của căn phòng, Erica liền bật điều hòa lên. Cô ấy sử dụng điều khiển một cách thuần thục, như thể đã làm vậy nhiều lần.

“Anh có thể điều chỉnh nhiệt độ điều hòa theo ý thích, và đây là phòng tắm. Anh có cần giải thích về cái gì không?”

“...Tôi nghĩ là không”

Không chỉ có sàn và tường phòng tắm được ốp gạch, bên trong còn được lắp đặt cả vòi hoa sen và bồn tắm hiện đại. Cái bồn tắm phải đủ rộng để cho hai người ngồi thoải mái trong đó.

Tôi thực sự mong là mình chỉ đang nhìn nhầm mấy món đồ vệ sinh cá nhân được đặt cạnh đó như dầu gội đầu và sữa tắm.

Để tránh lộ ra biểu cảm bất mãn trên mặt mình, tôi liền quay về phía đối diện và lướt tay qua giường và chăn. Mềm mịn thật. Chất lượng của chúng không khác gì cái tôi dùng ngoài kia cả.

‘Như này…có ổn không nhỉ?’

Tôi tự hỏi là tên điên nào đã tạo ra cái mod này.

“Nếu không có thắc mắc gì, vậy thì đã đến lúc tôi trả lời thắc mắc của anh rồi, anh tân binh. Trước hết, ta hãy ra ngoài đã”

Tôi theo Erica ra khỏi phòng. Sau khi xác nhận rằng tôi đã rời phòng, Erica liền nhóm lên một ngọn lửa trên tay mình. Ngọn lửa bùng lên từ bàn tay của cô ấy dần thành hình một thanh kiếm. Hơi nóng của nó phả đến chỗ tôi.

Khi thanh kiếm được làm từ lửa vung xuống, một nửa căn phòng liền bị nhấn chìm trong biển lửa cùng với một tiếng nổ lớn.

Bóng đèn huỳnh quang vỡ tan, chiếc giường bị thiêu cháy, cái bàn cùng cái ghế tan chảy và méo mó. Miếng dán tường cháy đen tỏa ra một mùi khét lẹt. Toàn bộ căn phòng đã ngay lập tức bị thiêu rụi thành tro.

Khi tôi đang đứng đó ngơ ngác trước cảnh tượng đột ngột này, Erica liền đóng cửa lại với vẻ mặt lãnh đạm rồi mở toang nó ra lần nữa.

“...Hả?”

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi đó, căn phòng đã khôi phục như chưa từng có gì xảy ra.

“Cậu nhìn thấy rồi đúng không?”

Tôi chớp mắt liên tục. Mùi khét lẹt đã tràn ngập không khí chỉ mới đây thôi, rồi cả tấm dán tường và trần nhà đen kịt, cái giường bị cháy, cái quạt điện tan chảy, tất cả mọi thứ đã trở về trạng thái ban đầu.

Nó giống như thể việc mọi thứ bị bao trùm trong biển lửa mới đây thôi là một ảo giác vậy. Erica khẽ mỉm cười khi nhìn thấy tôi sững người vì hoang mang.

“Đây là lý do đó”

“Cô có biết tại sao nó lại như này không?”

“Chúng tôi cũng không biết luôn. Chúng tôi chẳng thể nào biết được đây là một loại phép thuật, lời nguyền, hay là một thứ hoàn toàn khác nữa”

“Mấy người không gọi pháp sư đến điều tra à?”

“Bọn họ đều từ chối hết cả. Rõ ràng là tên lãnh chúa khốn khiếp đó đã làm gì đấy và vứt nó cho hiệp sĩ đoàn chúng tôi, nhưng vì không có bằng chứng, chúng tôi không thể công khai buộc tội hắn”

Lần này, cô ấy ném cây kiếm gỗ mà mình đang cầm vào trong phòng, rồi đóng cửa và ngay lập tức mở ra giống như trước đó.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đấy, cây kiếm gỗ đã biến mất.

“...Cây kiếm gỗ đâu rồi?”

“Nó biến mất đi đâu đó rồi. Chính xác hơn thì khi căn phòng hồi phục về nguyên trạng, nó sẽ tự mình xóa bỏ ‘vật phẩm ban đầu không tồn tại trong căn phòng’”

“Chúng biến mất đi đâu?”

“Chúng tôi không biết. Chúng tôi chẳng thể nào biết được”

Tôi hiểu tại sao cô ấy lại không giải thích cái này bằng lời rồi.

Nếu được bảo là căn phòng được thiết lập lại mỗi khi đóng mở cửa thì cũng sẽ chẳng có ai tin đâu. Họ sẽ bảo đó là nói dối ngay.

‘Vậy là hệ thống game được áp dụng thông qua phép thuật à?’

Tôi có chút suy đoán về việc này.

Trong game, trừ khi đó là vật thể được đặc biệt thiết kế để giữ nguyên trạng thái bị phá hủy, kể cả khi người chơi phá hủy mọi thứ trong khu vực bằng cách vung kiếm hãy làm hỏng nội thất với phép thuật đi chăng nữa, mọi thứ sẽ lại sạch tinh tươm như ban đầu chỉ bằng cách đi ra ngoài rồi vào lại.

Tôi cho rằng đặc điểm đó của game có thể được áp dụng thông qua một loại phép thuật không rõ nào đó. Đương nhiên, do đây chỉ là phỏng đoán của tôi, sự thật là như nào thì cũng không ai biết được.

Sau cùng, Erica không nghĩ việc này là hiển nhiên mà cho rằng tên lãnh chúa đã làm gì đó. Nếu đây là ảnh hưởng từ bản mod, cô ấy đã phải coi đó là điều bình thường tương tự với trang phục của mình rồi.

Trong cốt truyện game cũng không có thông tin nào về việc Hiệp sĩ Đoàn Bình Minh Bạc cho rằng tính năng này là do tên lãnh chúa.

“Bây giờ tôi sẽ giải thích những gì cần chú ý. Anh nhất định phải lắng nghe cẩn thận và ghi nhớ hết đấy. Đấy là nếu như anh không muốn đánh mất thứ vũ khí kia mãi mãi”

Erica chỉ vào Kiếm Nhuốm Máu được dắt trên eo tôi.

“Nguyên tắc đầu tiên. Không bao giờ được để lại một món đồ trong phòng rồi ra ngoài. Anh vừa nhìn thấy việc đã xảy ra rồi đúng chứ? Khoảnh khắc mà anh đóng cửa lại, những món đồ được đặt bên trong sẽ biến mất. Một khi đã biến mất thì chẳng ai biết được nó đã đi đâu, và anh sẽ chẳng thể nào tìm lại được nó, nên là tuyệt đối không được làm vậy đâu đấy. Có một kho để vũ khí ở bên ngoài, nên là hãy sử dụng cái đó. Nó cũng được yểm phép bảo vệ nên là không có gì phải lo đâu”

Ý nghĩ Kiếm Nhuốm Máu biến mất thực sự khủng khiếp. Nên tôi ngoan ngoãn ghi nhớ điều đó trong đầu.

“Tôi hiểu rồi. Còn gì nữa không?”

“Nguyên tắc thứ hai. Khi ngủ, chỉ được mặc một lớp quần áo. Hoặc là chỉ mặc mỗi đồ lót, hoặc là ngủ trần luôn, hoặc mặc quần áo không có đồ lót ở trong. Anh bắt buộc chỉ được có một lớp quần áo chạm vào da mình.

“...Tại sao?”

“Anh nghĩ là tại sao? Nó có liên quan đến nguyên tắc đầu tiên đấy. Nguyên tắc đầu tiên, không bao giờ được để lại một món đồ trong phòng rồi ra ngoài. Anh vẫn nhớ chứ?”

“Cái đó là ra ngoài, còn đây là ngủ mà. Hai cái đấy thì có liên quan gì đến nhau?”

“Điều kiện chính xác để căn phòng khôi phục về như ban đầu là ‘không bị nhìn thấy bằng mắt người’”

“Không bị nhìn thấy bằng mắt người?”

Erica gật đầu trước câu hỏi lặp lại của tôi.

“Có vẻ là kể cả khi ở trong phòng, nếu ta ngủ, nó cũng sẽ được coi là không bị nhìn thấy bởi mắt người. Chính xác hơn thì đó là vào khoảnh khắc một người thiếp đi. Nên là tất cả quần áo ngoại trừ cái gần với da trần của ta nhất sẽ biến mất”

“Nó phức tạp theo cách phiền phức thật đấy”

“Chúng tôi cũng nghĩ vậy. Chắc hẳn đó cũng là lý do tại sao tên lãnh chúa đó vứt nơi này cho chúng tôi. Đó hẳn phải là cách hắn nói ‘Gieo gió gặt bão’ đây mà”

Nhìn Erica liên tục chửi rủa tên lãnh chúa như này, có vẻ là hắn ta đã phải làm rất nhiều việc tệ hại rồi.

May là nó không khác gì với trong game. Hắn ta vẫn là một tên rác rưởi, nên là sau này tôi có thể giết hắn không chút tội lỗi.

“Chúng tôi đã làm một vài thử nghiệm. Nếu ta mặc cả đồ lót lẫn quần áo đi ngủ, sáng hôm sau, trên người ta sẽ chỉ còn lại mỗi bộ đồ lót. Nếu ta ngủ chỉ mặc quần áo mà không mặc đồ lót, chúng sẽ còn nguyên vẹn ngày hôm sau. Nên đó là nguyên tắc được đặt ra”

Tôi tự hỏi cô ấy có xấu hổ không khi thản nhiên nói về chuyện ngủ trần như vậy, nhưng nhìn cô ấy nói về nó không chút mảy may gì là quan tâm như này, tôi cũng không cần để ý làm gì.

“Phần giải thích của tôi chỉ có vậy thôi. Anh có câu hỏi nào không?”

“Chỉ cần ta ở trong phòng, vậy thì sẽ không có thứ gì biến mất trừ lúc đi ngủ đúng không?”

“Tạm thời thì, đúng vậy. Như tôi đã nói trước đó, chỉ mỗi việc nhắm mắt thôi là không đủ để kích hoạt chức năng khôi phục của căn phòng. Nó sẽ chỉ xảy ra khi ta ngủ hoặc mất ý thức thôi”

“Ra vậy…Tôi hiểu rồi”

Erica rời đi, nói rằng đã sắp đến giờ ăn tối và cô ấy sẽ đến gọi tôi khi đó. Tôi dựa Kiếm Nhuốm Máu vào tường rồi ngồi lên ghế.

Tôi không muốn đánh mất vật phẩm nếu lỡ thiếp đi đâu. Mặc dù không buồn ngủ, tôi vẫn nên cẩn trọng hơn không.

“Tân binh, cậu có trong đó không? Tôi biết là cậu đang ở trong đó mà, nên là không cần trả lời đâu!”

“...Hả?”

Ngay khi tôi vừa ngồi xuống ghế, tiếng cốc cốc liền vang lên từ phía bên kia cánh cửa, và tôi lại đứng dậy lần nữa.

“Lize à? Sao cô lại ở đây?”

“Tôi nghe được là cậu đã có cho chỗ ở cho mình rồi còn gì, nên là tôi đến chơi đây! Mở cửa nhanh lên đi! Cậu mà không làm vậy là tôi sẽ phá cửa đi vào đấy!”

Lize quả thực là kiểu người sẽ phá cửa đi vào, nên tôi vội vã đứng dậy và ra mở cửa.

Đứng trước cánh cửa là một nữ hiệp sĩ tóc xanh, diện trên mình chiếc áo không tay để lộ bụng chẳng khác gì áo croptop và chiếc quần cộc thể thao màu xanh cực ngắn.

Lize mỉm cười rạng rỡ và vẫy tay.

“Cậu thế nào rồi, tân binh?”

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Nghe răm thật
Xem thêm
Tran quay lại r tks tran
Xem thêm